Ngày 22 tháng 6. Hạ chí.
Sớm tinh mơ, Thượng Hải ngày âm u, mưa nhỏ triền miên không dứt.
Thôi Thiện vội vã xông thẳng vào trong nhà, ngồi xuống chiếc bồn cầu lạnh cóng, xả ra chỗ nước tiểu đã bị dồn nén trong người sáu tiếng đồng hồ. Hệt như sắp sửa chết chìm đột nhiên hớp được một ngụm khí.
Sống lại.
Nhìn lại chính mình trong gương phòng vệ sinh – một cô gái trẻ với bộ dạng kì dị, gần như không nhìn ra nổi tóc nữa, tất cả được bao gọn lại bằng lưới. Toàn thân từ trên xuống dưới toàn là màu đen, bao gồm mũ đen, giày bệt đen được phủ trùm kín bằng nilon ở bên ngoài. Chỉ trừ có đôi găng tay màu trắng.
Đến tận khi mở khóa chiếc ba lô màu đen, cô ta mới nhận ra tất cả những hung khí giết người đều đã để lại ở hiện trường.
Nhưng, cả đời này cô ta cũng không muốn quay lại nơi đó nữa.
Phần da thịt chỗ xương bả vai phía sau lưng vẫn cứ đau âm ỉ như trước. Thôi Thiện xõa xuống mái tóc dài đen óng ả, đi xuyên qua phòng ngủ và phòng khách hẹp dài, mở cánh cửa sắt thông đến giếng trời ra. Trong khoảng sân bị nhúng chìm bởi nước mưa nhô lên mấy ngọn trúc đào xanh tươi nhưng có độc, bốn phía phủ đầu rêu Mạn Đình xanh sẫm. Cuối cùng, hai gốc trà đỏ tươi đã sắp mục rữa, giống như khu đầm lầy đầy khói độc. Có lẽ phải trồng thêm hai chậu hoa sen?
Ánh mắt lướt qua lá cây và những giọt mưa trên vách tường, là đỉnh tháp tròn theo kiểu đình Bái Chiêm màu xanh da trời, đối diện là tòa giáo đường cổ của Chính Giáo ở bên kia con phố - nơi đã hoang phế nhiều năm, không còn được sử dụng nữa. Căn phòng trọ này, tất cả đều rất vừa ý, chỉ có điều mỗi ngày ở trong sân đều thấy cái giáo đường kia, đó chẳng phải là điều tốt lành gì.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của Thôi Thiện, cô ta chỉ nhận được một món quà, đó là cành hoa hồng hôm qua cắm ở trong bình hoa, đại khái chắc cũng không quá mười tệ.
Cả ngày lo lắng không yên, nửa bước không dám rời, chờ một cuộc điện thoại đã ngóng đợi từ lâu, hoặc cũng có thể nói – lúc nào cũng đều muốn rời đi, chỉ cần bên ngoài cửa vang lên âm thanh gì khác lạ, là đều sẽ nghi ngờ không biết có phải cảnh sát tới không. Thôi Thiện chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng: Anh đang ở Đài Loan xa xôi, bận bịu với các loại tiệc tùng, hoặc là đã quên cách dùng combo điện thoại Hồng Kông – Macao – Đài Loan rồi?
Mưa dầm ba ngày liên tiếp, cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Lâm Tử Túy: Cô ta đã chết rồi.
Thôi Thiện khóc thút thít, một tầng gió lạnh lướt qua trên vai, cảm thấy có người đang cưỡi lên cổ, hai chân quắp chặt lấy ngực của cô ta.
Là một người chồng vừa mới góa vợ, Lâm Tử Túy phải tránh việc tiếp xúc với bất kỳ cô gái trẻ nào, Thôi Thiện có thể hiểu được việc hắn yêu cầu không gặp mặt mình, chưa biết chừng còn hoài nghi người của anh đang theo dõi và nhìn trộm cũng nên.
Nhưng mà, hắn có đầy đủ chứng cứ cho việc mình không có mặt ở hiện trường, lại càng không có ai biết về sự tồn tại của Thôi Thiện.
Kế hoạch đã thành công chưa? Cô ta chẳng có hứng thú mở rượu Champagne, chỉ cảm thấy thấp thỏm không yên, liên tục gặp ác mộng – mơ thấy người phụ nữ đã chết.
Cô ta bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Lâm Tử Túy, lén đến nơi tổ chức tang lễ để quan sát. Trình Lệ Quân được hạ táng trong bộ lễ phục màu trắng, hắn đặt một bó hoa hồng trắng lên trên người của người vợ đã mất….
Trong suốt đám tang có rất nhiều khách lui tới, có những quản lí cấp cao của công ty, có các nhân vật tai to mặt lớn thường thấy trên tivi, còn có cả mấy người bạn trước đây từng rất thân với người đã chết.
Âm nhạc trong đám tang không phải là loại nhạc tang lễ bình thường, mà là một ca khúc cổ không biết tên, hệt như đang ở trong thính phòng nghe nhạc giao hưởng. Thôi Thiện nghe thấy có chút quen tai, khiến người khác cảm thấy bi thương tăng gấp bội phần, không kìm được mà rơi nước mắt.
Nhân lúc mọi người còn chưa ra về hết, cô ta vội vàng rời khỏi nhà tang lễ. Ở giữa vườn hoa vô cùng rộng lớn, một chiếc ô vừa được mở ra trong trời mưa dầm dề, cô ta liền phát hiện khuôn mặt của một người đàn ông, không phải bức di ảnh đen trắng, mà là một người đàn ông trung niên cổ quái, mặc một chiếc áo cộc tay màu xám rẻ tiền, nửa đầu bị hói khiến người ta nhìn mà phát sợ.
Thôi Thiện sợ hãi cúi thấp đầu, trà trộn vào đám người đang khóc thương người chết rồi chuồn đi, để lại phía sau lưng một trời mưa nhỏ, đến cả mái tóc cũng muốn bết lại.
Hi vọng sau đám tang này, sẽ là một đám cưới.
Đêm ấy, một mình cô ta đi tới quán bar ở bến Thượng Hải. Nửa năm rồi không tới đây, đứng trước cửa của trung tâm thương mại Zegna, cô ta làm ra vẻ lẳng lơ, vén tóc lên, nhìn các cô gái trẻ khác một cách đầy khiêu khích, đuổi hết những cô gái bán hoa không hợp thời đi, tưởng tượng mình là nữ hoàng của đêm nay. Đột nhiên, mưa ngừng hẳn, trên trời nở bùng một màn pháo hoa rực rỡ, không biết là ai kết hôn hay là buổi lễ long trọng gì? Cô ta cảm thấy mình yếu đi gấp bội, giống như là đã sống được hơn nửa đời người, đợi đến khi màn đêm ấm áp sắp tận, thì sẽ bắt đầu kiếp sống dài đằng đẵng như mẹ mình.
Bắt đầu từ ngày giết người đến nay, đã hơn một tháng, Lâm Tử Túy vẫn không hề gặp cô ta, đến cả điện thoại cũng không nghe nữa – Kết cục nguy hiểm nhất, giống như vườn hoa đầu hạ, chỉ cần không để ý một chút thôi là cỏ dại sẽ mọc đầy. Cô ta nhớ đến những ngày xuân nóng lạnh thất thường, khu vườn nhỏ nở đầy tường vi trắng, Lâm Tử Túy lười biếng nằm trên giường, điếu thuốc trên tay đã đốt hết, chỉ còn lại đống tàn thuốc đặc dày được gạt vào trong chiếc cốc dùng một lần, phát ra âm thanh lạo xạo, hệt như chú rắn nhỏ đang trườn đi….
Thôi Thiện chỉ muốn nhìn hắn một chút thôi, cho dù là để che mắt người khác, chỉ đơn thuần là ngồi đối diện nhau thôi, không âm thanh, không tiếng động.
Tháng bảy, đêm cuối cùng, ánh trăng cũng giống như bông sen, còn xuân xanh huy hoàng, phai tàn rồi thì bị gạt bỏ.
Qua một thời gian theo dõi và nhìn trộm dài đằng đẵng, cuối cùng Thôi Thiện cũng phát hiện được tung tích của hắn, gõ vào cánh cửa của căn phòng trong khách sạn 5 sao. Lâm Tử Túy gỡ tai nghe xuống, dập tàn thuốc, kéo chặt rèm cửa lại, sợ bị người khác nhìn lén.
Trong phòng không còn cô gái nào khác, chỉ có làn hương nhẹ nhàng của mùi nước hoa đàn ông. Chiếc tai nghe Ipod vứt ở trên bàn, khe khẽ phát ra một đoạn nhạc cổ điển du dương.
Thôi Thiên si mê quấn chặt lấy cơ thể hắn, Lâm Tử Túy lại tránh đôi môi của cô ta, một lời chấp thuận thỏa đáng – chuyển một khoản tiền vào tài khoản ngân hàng của cô ta, giúp cô ta làm thủ tục di cứ. Không thích Địa Trung Hải sao? Italia thì thế nào? Nhưng ở đó trị an không tốt, hay là đi Pháp đi, bình thường thì ở Paris, lúc nào thích thì có thể đến bờ biển Côte d’Azur để nghỉ dưỡng.
Một mình? Không đi.
Cô ta nắm lấy tay Lâm Tử Túy, vuốt ve bụng của mình, nhưng lại bị chán ghét đẩy ra. Hắn lại châm thêm một điếu thuốc, làn khói Nicotine màu xanh khiến cho khuôn mặt vốn rõ nét trở nên ngày một mờ ảo hơn.
Lâm Tử Túy khen cô ta diễn không tồi. Cái gì mà mang thai chứ? Tất cả đều chỉ là những lời lẽ quỷ quái lừa gạt!
Lời nói như mũi dao đâm thẳng vào trong tim, cô ta bất giác che mặt lại, giống như lúc nhỏ quay cóp trong giờ kiểm tra, hoặc như người đại diện giám hộ kí tên bắt vào tù.
-Phát hiện ra lúc nào? – Cô ta hỏi.
Hắn đáp:
-Trước khi giết người mấy ngày.
-Buổi sáng hôm đó, trước khi anh đi, nói mấy lời kia, đều là giả vờ đúng không? – Cô ta hỏi tiếp.
Lâm Tử Túy nói:
-Mũi tên đã rời khỏi cũng bắn, sao có thể thu lại được?
-Thật ra, tối nay tìm tới đây….
Nhìn vào ánh mắt của người đàn ông này, dường như không nhận ra nổi nữa, Thôi Thiện lắc đầu, rồi quyết định nuốt lại nửa câu phía sau.
Nửa tháng trước, cô ta phát hiện mình thực sự đã mang thai. Âm thầm tới bệnh viện, ngẩng mặt trông lên ống khói của tòa nhà phía sau, làn khói đen bay ra giống như khói ở Auschwitz – nghe nói đó là một nơi thiêu hủy rác thải trong quá trình trị liệu, bao gồm những đoạn chân tay gãy bị cưa đi, những nội tạng hoại tử bị cắt đi trong lúc phẫu thuật, còn có những thai nhi bị sinh non hoặc bị phá bỏ, có rất nhiều thứ còn đang sống sờ sờ, cũng đều bị vứt vào trong ấy rồi trở về với bầu trời.
Trên tờ kết quả xét nghiệm của khoa phụ sản có ghi rõ ràng là đã mang thai bốn tuần. Đứa con đầu tiên của Lâm Tử Túy, thực sự tồn tại trong tử cung của Thôi Thiện, chỉ to bằng một cái đinh ốc. Cô ta tính toán thời gian hai người quan hệ, vào đúng trước đêm hành động vài ngày, chẳng lẽ hưng phấn giết người đã thúc đẩy quá trình rụng trứng sao?
Nhưng, bây giờ, cô ta đã thay đổi ý định. Cho dù có nói ra bí mật này, hắn cũng sẽ nói – trừ khi có kết quả giám định con ruột, nếu không dựa vào cái gì để tôi tin đây là con của mình?
Lâm Tử Túy nói cô ta bị bệnh thần, nói thì hời hợt lắm, nhưng lại bóp chặt lấy tay trái của cô ta, khiến cô ta đau buốt vào tận trong xương. Đúng thế, nếu như không phải bị bệnh tâm thần, thì sao có thể như thế này được chứ?
Mỗi câu từ hắn thốt ra đều giống như lưỡi dao của đồ tể, giống như viên đạn trên đài tử hình, từng chút từng chút xé toạc da thịt cùng chân tơ kẻ tóc của cô ta….
-Anh đi chết đi! Cho dù có phải đem theo đứa bé đi chết cùng, cho dù có sinh ra nó rồi giết chết, tôi cũng không cho anh có được nó.
Đã đến lúc tính nợ nần rồi. Gạt đi làn khói sương trước mắt, Thôi Thiện dặm thêm chút phấn cho mình, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh băng, giống như những cô gái thời cổ đại đang trang điểm trước gương trong phim ma.
-Không sợ tôi đi tố cáo sao? Cô ta hỏi.
Lâm Tử Túy trả lời:
-Cô có thể đi tự sát, nhưng, kẻ giết người là cô!
Hắn còn nói, nếu như, mời một bác sĩ tới giám định thần kinh, có lẽ cô ta còn có thể cứu được một mạng.
Thôi Thiện đột nhiên lại vô cùng bình tĩnh, đáp lời:
-Anh sai rồi, tôi chưa từng giết người.
Nói gì cơ? Ánh mắt Lâm Tử Túy vụt qua một tia nghi hoặc. Nhưng hắn không muốn nghe Thôi Thiện giải thích, nghiêm mặt lại, nói:
-Nói cho cô biết một chuyện, mặc dù lúc đầu cô giấu tôi, nhưng tôi đã sớm biết rồi – Mẹ cô rốt cuộc là ai?
-Trời ơi, anh biết rồi?
Thôi Thiện làm vỡ cốc nước, chuyện này còn khiến người ta tuyệt vọng hơn là việc hắn lật mặt không nhận người.
-Đàn bà ở bên cạnh tôi, đương nhiên tôi phải điều tra thật rõ ràng. Còn cái trò mèo mà cô lừa tôi, sẽ chỉ khiến cô càng yếu đuối hơn mà thôi. Tôi phải tìm hiểu rõ xem vì sao trong đêm đông chí, cô lại xuất hiện ở trước ga – ra ô tô của nhà tôi. – Hắn nói.
-Bởi vì mẹ của tôi, bà ấy là là một kẻ hạ đẳng đê tiện, và tôi cũng thế? Lâm Tử Túy, anh cho rằng là như vậy sao? – Thôi Thiện hỏi.
Lâm Tử Túy dùng lưỡi liếm môi, nói:
-Cô biết không? Ngoại hình của cô rất giống với mẹ mình, đặc biệt là đôi mắt và cái mũi. Bà ấy lúc còn trẻ cũng là một mỹ nhân đây nhỉ? Thân thể không có gì thay đổi, mà lại đầy đặn đến mức rất thú vị. Không biết vì sao, mỗi lần lên giường với cô, tôi đều nhớ đến bộ dạng bà ấy.
Cô ta nắm chặt ta thành quyền, giống như con thú mẹ đang lên cơn phẫn nộ, cố gắng kiềm chế để những cơn rùng mình run rẩy không phát qua kẽ răng, còn mùi thuốc lá trên cơ thể hắn thì khiến người ta ngày càng cảm thấy buồn nôn.
Lâm Tử Túy lại giống như đang ngắm nhìn kĩ càng một bộ quần áo, dùng ngón tay vuốt viền theo khuôn mặt cô ta, thuận miệng nói một câu:
-Có mấy lần mẹ cô ở trong phòng lau sàn, tôi nằm ở trên giường, nhìn bà ấy từ phía sau….
Đột nhiên, hắn bỗng dưng im bặt lại, bị cắt đứt bởi âm thanh trong trẻo của tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Thôi Thiện cầm mảnh bình hoa vỡ tiện tay nhặt được ở trên bệ cửa sổ, đập vỡ đầu người đàn ông này.
Trong tiếng nhạc đệm cổ điển phát ra từ chiếc tai nghe Ipod, máu tươi từ huyệt thái dương và đỉnh đầu trào ra, hợp thành một dòng nước nhỏ màu đỏ rực, khoan khoái chảy ngập đôi giày cao gót của Thôi Thiện.
Hắn chết rồi.
Thế giới cứ lặng im như vậy, đầu lưỡi của điều hòa nhả ra làn gió lạnh, màu đỏ rực bị thay thế bởi hai sắc trắng đen. Da đầu bắt đầu lạnh dần, lúc này cô ta mới ý thức rõ được mình vừa làm gì, chìm vào trong nỗi ân hận không lời nào tả nổi. Bên ngoài cửa sổ, trời tối đen giống hệt như cái đêm dài nhất đó.
Cũng may là đi giày cao gót đế đỏ, dù gì thì cũng đồng màu với màu máu, đi ra khỏi khách sạn chắc cũng không ai để ý.
Đôi giày này, không lâu sau sẽ ở một góc nào đó trên bầu trời, rồi dần dần mục nát.
Không biết ở một nơi nào đó từ sâu trong lòng, hiện ra một câu nói quen thuộc, đó là câu cửa miệng thuở còn trẻ của ba, mỗi lần con gái khóc đều sẽ đem ra để dỗ dành cô bé:
-“Đừng buồn, đừng khóc, sẽ có, đều sẽ có, sẽ có bánh bao.”