Sau khi Siêu Ngụ Kiên trở thành người thừa kế tổ vật, vợ chồng Siêu Kê Đao và Siêu Tận Nhiên một phần vì lo sợ bị trả thù, một phần vì Tích Thi khuyên bảo nên đã trả lại căn nhà cho gia đình Siêu Sinh. Ngoài ra, Siêu Ngụ Kiên được tặng riêng một căn nhà ở cùng khu phố, nhưng căn nhà này Siêu Ngụ Kiên dành tặng lại cho gia đình Siêu Kê Đao, cũng vì điều này mà tình cảm giữa hai gia đình cải thiện rõ rệt.
Tích Thi và Tịnh Nghiên trở thành cặp chị em thân thiết, Tích Thi thường sang học nữ công gia chánh từ Tịnh Nghiên, đổi lại Tịnh Nghiên cũng học hỏi kinh nghiệm làm đẹp của Tích Thi.
Ngụ Kiên thì thường đóng cửa phòng để tu luyện, nhưng thực tế là hắn vào phòng mình rồi dùng Dạ Hành di chuyển sang phòng Tịnh Nghiên, vì vậy mà dù ở chung nhà nhưng vợ chồng Siêu Sinh không hề biết hai đứa con của mình đang loạn luân với nhau.
Trước ngày tế tổ, Tích Thi dẫn Tịnh Nghiên đi mua sắm lễ phục, hai nàng một người có thân phận là gia chủ phu nhân, một người là chị ruột của người thừa kế nên Tích Thi muốn phải mặc lễ phục thật lộng lẫy.
Sau khi chọn được lễ phục ưng ý, hai nàng trở về nhà và vào phòng Tịnh Nghiên để cùng mặc thử.
Lễ phục của nhà họ Siêu được thiết kế dựa theo lễ phục chung của cả Việt Nam linh giới, là loại trang phục hơi tương tự áo dài nhưng hở hang và gợi cảm hơn, phô bày những đường cong hấp dẫn nhất trên cơ thể người phụ nữ.
Mặc lễ phục vào, hai nàng vốn đã xinh đẹp giờ lại càng tỏa ra nét đẹp cao quý nhưng cũng vô cùng hấp dẫn. Cũng vì vậy mà khi ông kẹ Dương dùng Dạ Hành biến qua trông thấy hai nàng thì liền hóa thành dã thú lao vào cắn xé.
Chiều hôm đó, Tích Thi và Tịnh Nghiên không đi nổi mà chỉ có thể quỳ bò, cuối cùng Dương phải dùng sinh mệnh lực chữa trị cho hai nàng.
**"
Hôm sau, trên khắp lãnh thổ Siêu gia, những lá cờ gia tộc mang biểu tượng chữ S trong khung viền kim cương tung bay khắp mọi nẻo đường. Người người ăn mặc lễ phục trang trọng cùng rủ nhau tiến về đền thờ tổ để tham gia nghi lễ tế tổ, là ngày lễ long trọng nhất của gia tộc.
Là nhân vật chính nên Dương bị gọi đi từ rất sớm, hắn cũng mặc một bộ lễ phục và ngồi ở vị trí nổi bậc nhất bên cạnh gia chủ, trưởng lão và các bô lão.
Vì là nghi lễ long trọng của gia tộc nên rất nhiều người làm việc bên ngoài gia tộc cũng trở về tham dự, Dương có thể nhìn thấy Siêu Quần và Siêu Thị Tiên Kiếm ngồi ở vị trí danh dự. Dương loáng thoáng nghe Siêu Quần và Siêu Thị Tiên Kiếm nói với nhau, rằng nếu không chết yểu thì nhân vật chính của buổi lễ hôm nay phải là Siêu Phàm. Ngoài mặt Dương tỏ ra không nghe thấy nhưng trong lòng thì cười ỉa.
Nghi lễ bắt đầu, nhạc kèn vang lên, một bô lão đứng ra đọc diễn văn, sau đó một vị sư gõ mõ đọc một đoạn kinh trong khi toàn bộ người có mặt cùng chắp tay tưởng niệm. Sau đó, nhân vật chính Siêu Ngụ Kiên được gọi tên, hắn tiến ra nằm trên một tấm chiếu, trên bụng dằn một nải chuối để thực hiện nghi lễ cầu an.
"Động quan!!!" Vị bô lão chủ trì nghi lễ hô to, tiếp theo là nghi lễ động quan, động quan ở đây nghĩa là động chạm vào cửa đền thờ tổ, để thực hiện nghi lễ này, Dương ở giữa cầm khay chứa tổ vật, gia chủ Thống Thanh bên phải cầm khay chứa trấn gia chi bảo cùng với bô lão Siêu Tuế Trị, ba người cùng tiến đến, Dương chạm tay vào cửa, sau đó cửa đền thờ tổ mở ra và ba người cùng tiến vào.
Dương sẽ ở trong đền này một ngày một đêm, không gian được kết giới ngăn cách với bên ngoài, mục đích là để người thừa kế ngôi vị gia chủ được yên tĩnh tiếp xúc với anh linh của các đời gia chủ, bô lão, biết đâu sẽ lĩnh ngộ ra điều gì đó từ những người đi trước.
Cửa đền đóng sập, kết giới kích hoạt, Dương lập tức đứng dậy cởi phăng bộ lễ phục vướng víu để thay bằng trang phục thoải mái cho dễ bề hành động, mà Hoài Bão trong lớp vỏ bọc Thống Thanh cũng làm điều tương tự, còn bô lão Tuế Trị thì trố mắt ra nhìn, đền thờ tổ trang nghiêm như vậy mà chúng nó xem như phòng riêng của mình hay sao?
Sau khi thay quần áo, Dương nói với bô lão Tuế Trị: "Trước khi bắt đầu hành động, ta cần nói rõ cho ngài biết một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Siêu Tuế Trị nghi hoặc hỏi.
Dương vừa tháo lớp mặt nạ cải trang ra vừa nói: "Ta không phải Siêu Ngụ Kiên, cũng không phải người họ Siêu."
Lão già trợn mắt ngạc nhiên, lại nhìn ra Thống Thanh cũng đang tháo lớp da giả, lộ ra gương mặt tuấn tú của Hoài Bão bên trong.
"Hai ngươi là... Võ Phi Dương và Nguyễn Hoài Bão?" Siêu Tuế Trị khó tin nói.
Dương gật đầu đáp: "Đúng rồi! Nhưng ta đến đây là để cứu nhà họ Siêu theo di nguyện của cố gia chủ Siêu Đẳng."
"Hừ! Làm sao ta có thể tin ngươi, kẻ đã giết Siêu Phàm." Siêu Tuế Trị hừ lạnh nói.
Dương cười đáp: "Tin cũng tốt không tin cũng tốt, nếu tin thì phiền ngài giúp ta, còn không tin ư?"
Nói đoạn, Dương vừa chỉ sang Hoài Bão vừa nói: "Thằng này có sở thích nhục nhã ông già, nhát ma bà lão, ông nghĩ ông đánh lại nó không?"
"Ý mày là sao?" Hoài Bão trợn mắt hỏi.
Dương đảo mắt nói: "Thì cứ nhận tạm đi, tao đang hù ổng mà?"
"Hù nè!"
Binh!
"Ối!"
Bốp!
"Hự!"
Hai thằng đánh nhau mấy cái mới chịu ngưng, còn lão già thì đứng trợn mắt nhìn, trong đầu không hiểu hai thằng đang suy tính cái âm mưu quần què gì mà diễn như vậy.
Lúc này, Dương xoa xoa một bên mồm và nói: "Ui da... Ta biết ngài không tin ta, nhưng chỉ có hai chúng ta mới có thể cứu được Siêu gia!"
Lão già nhìn Dương một hồi rồi hỏi: "Ngươi biết nguy cơ của Siêu gia là từ Thiên Cơ, vậy ngươi có biết hậu quả của việc chống lại Thiên Cơ là gì không?"
Dương gật đầu: "Ta biết, ta chống lại chúng không chỉ một lần..." Rồi Dương trừng mắt gằn giọng nói tiếp: "...và sẽ có ngày ta đập nát cái Thiên Cơ đó!"
Lão già nhìn Dương như nhìn một kẻ điên mơ chuyện viễn vông, rồi lão thở dài nói: "Đúng là tuổi trẻ bồng bột. Ta không ngại nói cho ngươi biết, ta chính là gián điệp của Thiên Cơ."
Nhưng Dương không tỏ ra ngạc nhiên, hắn thản nhiên nói: "Không chỉ ngài, mà toàn bộ hội đồng bô lão đều là người của Thiên Cơ. Vì sức mạnh, vì trường sinh mà sẵn sàng bán đi cả gia tộc!"
Nghe Dương nói, đôi mắt lão già trợn trừng hết cỡ, lão cứ tưởng cùng lắm là Dương nghĩ lão là gián điệp nên mới dẫn dụ lão, không ngờ Dương còn biết xa hơn, toàn bộ hội đồng bô lão hiện nay đều là những người bị Thiên Cơ mua chuộc.
"Làm sao ngươi biết?" Lão già nghi ngờ hỏi, lúc này trong đầu lão lại nghĩ đến khả năng trong hội đồng bô lão có người phản bội Thiên Cơ.
Dương tự tin đáp: "Ông cố nội Siêu Thoát của ta báo mộng cho ta biết!"
Nghe thế, Hoài Bão cóc đầu Dương và nói: "Bịa cũng phải hợp lí chứ? Ngươi có phải cháu ổng thật đâu!"
"Ừ nhỉ quên mất!" Dương gãi đầu nói, cố gia chủ Siêu Thoát là ông cố nội của Ngụ Kiên, nhập vai Siêu Ngụ Kiên một thời gian, vừa mới xả vai nên Dương nhầm tưởng Siêu Thoát là ông cố nội mình.
"Biết ta là nội gián, tại sao ngươi vẫn muốn ta giúp đỡ?" Siêu Tuế Trị hỏi.
Dương đáp: "Những bô lão kia phản bội là vì quyền lực, vì sức mạnh, còn ngài thì khác, ngài phản bội là vì gia tộc!"
Lúc này trong đôi mắt già nua của Siêu Tuế Trị không còn nét kinh ngạc hay khó tin nữa, thứ trong mắt lão dường như là một lớp lệ rưng rưng mờ.
Phải, lão chọn phản bội gia tộc là vì bảo vệ gia tộc, nếu không trở thành tay sai của Thiên Cơ thì lão không thể nào nghe ngóng những tin tức cơ mật liên quan đến tồn vong của gia tộc.
Nhưng cũng vì làm tay sai cho Thiên Cơ nên Siêu Tuế Trị càng biết Thiên Cơ khủng khiếp đến dường nào, càng nghĩ cách chống đối chỉ càng khiến lão thấy phía trước là tuyệt vọng. Cuối cùng lão chỉ có thể buông xuôi, người Siêu gia bị tàn hồn Xà Thần giết gần hết cũng có thể gầy dựng lại, nhưng nếu Siêu gia chống đối Thiên Cơ thì chỉ có một kết quả duy nhất là diệt vong.
"Có phải ngài đang lo Siêu gia bị Thiên Cơ phong sát?" Dương hỏi.
Siêu Tuế Trị gật đầu.
"Vậy nên ta mới cần ngài giúp!" Dương nói: "Nếu Xà Thần bị ta và Hoài Bão tiêu diệt, Siêu gia sẽ không bị kết tội phản bội mà cùng lắm là tắc trách mà thôi, dù trừng phạt có nặng nề cũng không đến mức diệt tộc."
Khi Dương nói hết, lão già im lặng đắn đo hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói: "Ta chán cái cảnh biết tai họa mà vẫn phải nuôi này lắm rồi! Liều cái mạng già này một phen!"
Dương mỉm cười gật đầu với lão, sau đó hắn tiến về phía bàn thờ tổ, trên bàn bày biện những vật thờ cúng, phía sau là một bức tường treo di ảnh của các đời tổ tiên, gia chủ.
Dương đặt Thế Giới Chỉ vào một lư hương đặt ở giữa bàn và truyền linh lực vào đó.
Linh lực xung quanh trở nên xáo động, từ phía dưới bàn thờ, nền gạch dần sụp xuống tạo thành một cầu thang đi xuống.
Siêu Tuế Trị nhìn xuống bậc thang sâu hun hút mà không khỏi rung mình sợ hãi, phía dưới chính là cấm địa của gia tộc, nơi cất giấu bí mật khủng khiếp nhất.