Hoàng Thành tấp nập người qua kẻ lại, Dương lặng lẽ bước đi, hai năm sống trong thế giới underground, giờ bước ra ánh sáng, Dương vui vẻ tận hưởng cảm giác cuộc sống sinh động mà Địa Tâm Cảnh không thể nào có được.
Trên đường, ngoài linh thú kéo xe, thỉnh thoảng Dương lại thấy có người ngồi xe hai bánh lướt qua trước hàng loạt đôi mắt hâm mộ, từ 2 năm trước, sau khi Tân Bảo Xưởng tung ra dòng xe Siêu Cúp 50 được nhiều người yêu thích, tiếp đà thắng lợi, nửa năm sau, Tân Bảo xưởng tung ra dòng xe Mộng Mơ, Thần Kim Tháp cũng vào cuộc tung ra dòng xe Thiên Lang với tốc độ vượt trội, hai tổ chức giả kim hàng đầu cạnh tranh quyết liệt, lần lượt các dòng xe càng lúc càng mạnh mẽ được tung ra như Mộc Tinh, Chém Gió, Tân Tinh, Cẩu Tặc, Chiến Thắng... Trước thị trường béo bở, Giả Kim Thành, nơi được cho là đã sản xuất ra dòng xe Truy Ảnh huyền thoại lại không mấy nhiệt tình, thay vào đó, Giả Kim Thành tập trung nghiên cứu và phát minh ra máy đào linh tinh, sản phẩm tung ra thị trường và thành công vang dội.
Đi một quãng, Dương thấy một cửa hàng chuyên bán máy đào linh tinh mới khai trương không lâu, liền tò mò bước vào.
Máy đào linh tinh có hình dạng như một chiếc ghế ngồi, tùy theo chất lượng và giá cả mà chiếc ghế có hình dáng đẹp và tiện nghi hơn, người luyện hồn sẽ ngồi lên máy đào và vận công sản xuất linh tinh, máy đào sẽ hỗ trợ đẩy nhanh quá trình tạo ra linh tinh.
Cô nhân viên bán hàng chân dài xinh đẹp đang giới thiệu các dòng máy cho một gã thanh niên trẻ tuổi sang trọng, thấy Dương ăn mặc cũ kĩ rách rưới tiến vào, ánh mắt liền tỏ ra khó chịu.
Gã thanh niên đang mãi mê ngắm cô nhân viên xinh đẹp, thấy nàng tỏ vẻ khó chịu với Dương, gã liền đưa tay lên che mũi và cất tiếng hỏi: "Mùi mà gì thối thế Đông Mĩ?"
Cô nhân viên tên Chu Đông Mĩ hiểu ý, vốn muốn nịnh nọt và cưa cẩm gã thanh niên sang trọng, nàng liền quay sang Dương, vừa giơ tay hướng ra cửa và nói: "Xin lỗi, phiền anh rời khỏi, tránh làm ảnh hưởng đến khách của cửa hàng."
Trực tiếp đuổi, theo nàng thấy, một tên chỉ tầm hai mươi tuổi, ăn mặc rách rưới như vậy thì mua được thứ gì, mà dù có mua được thì cũng mua loại máy rẻ tiền nhất, không có khả năng mua bán lâu dài, chi bằng trực tiếp đuổi đi để lấy lòng công tử giàu có Cao Trương Thành Phú.
Bị gái đuổi, Dương nhíu mày hỏi: "Ta đến mua hàng không được sao?"
Chu Đông Mĩ tỏ ra lịch sự cúi đầu nói: "Xin lỗi, tiệm đang đón tiếp khách quý nên không tiện phục vụ, mong anh thông cảm khi khác lại đến mua."
Chu Đông Mĩ nói xong, gã thanh niên sang trọng tên là Cao Trương Thành Phú vừa che mũi vừa nói: "Thối quá thối! Em cứ đuổi hắn đi, cùng lắm anh mua thêm một máy đào, xem như bồi thường thiệt hại cho cửa hàng."
Nói xong, hắn ném một vật nhỏ trông như viên sỏi trắng nhỏ xíu vào người Dương và nói: "Cầm lấy rồi xéo đi, 1 viên linh tinh này đủ cho ngươi ăn qua vài bữa."
Dương nhặt lấy viên linh tinh, đứng trầm ngâm, hắn không quan tâm hành động sĩ nhục của Cao Trương Thành Phú, mà đang thử xem liệu có thể thăng linh cho viên linh tinh này hay không.
Thấy Dương vẫn lì lợm, Chu Đông Mĩ khó chịu hỏi: "Mời anh đi cho!"
Đứng thêm vài giây, Dương mỉm cười, búng tay bắn viên linh tinh của Cao Trương Thành Phú bay lên mặt bàn rồi quay lưng rời đi.
Khi Dương đã đi, Chu Đông Mĩ khó chịu lầm bầm: "Đã nghèo còn bày đặt sĩ diện!"
Nói xong, Đông Mĩ quay sang nịnh nọt Cao Trương Thành Phú: "Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của anh Phú."
"Không có gì, lần sau gặp loại như vậy cứ đuổi thẳng là được, để nó bước vào làm ô nhiễm không khí!" Cao Trương Thành Phú gật gù nói, ánh mắt hắn liếc xuống khe ngực trắng nõn hơi hé lộ qua kẻ áo sơ mi của Đông Mĩ.
Đông Mĩ thấy ánh mắt của Cao Trương Thành Phú, trong lòng cười thầm, ngực hơi ưỡn ra làm cổ áo càng thêm hé lộ.
Lúc này, chủ cửa hàng là một gã đàn ông trung niên bước ra, thấy thiếu gia giàu có Cao Trương Thành Phú, chủ cửa hàng vui mừng bước đến định chào hỏi, nhưng thấy trên bàn có một viên linh tinh, gã ngừng lại, cầm viên linh tinh xem xét một hồi rồi kinh ngạc hỏi: "Chu Đông Mĩ, viên linh tinh này từ đâu ra?"
Chu Đông Mĩ nghe chủ tiệm hỏi với giọng khá kì lạ, liền khó hiểu đáp: "Là Thành Phú thiếu gia ném cho một tên thanh niên nghèo, hắn sĩ diện ném lại rồi bỏ đi."
Nghe vậy, chủ tiệm cầm viên linh tinh đến hỏi Cao Trương0 Thành Phú: "Viên linh tinh này là của cậu?"
Cao Trương Thành Phú gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ là một..." Đang nói, Cao Trương Thành Phú ngừng lại khi liếc vào viên linh tinh, hiện tại, toàn bộ linh tinh hắn từng thấy đều là màu trắng, vậy mà viên linh tinh này lại là màu xanh lam.
Chu Đông Mĩ cũng há hốc mồm, bất kỳ ai đều biết, có giả thuyết cho rằng linh tinh cũng phân ra nhiều màu như tinh dịch trong Địa Tâm Cảnh, nhưng chưa có thông tin nào cho thấy có người sản xuất được linh tinh màu nào khác ngoài màu trắng, vậy mà tên thanh niên nghèo hèn kia lại ném ra một viên?
Linh tinh cũng là một dạng linh lực kết tinh, không thể làm giả, mà cả Chu Đông Mĩ lẫn Cao Trương Thành Phú đều thấy rõ, lúc Cao Trương Thành Phú ném cho Dương là một viên linh tinh màu trắng, giờ hai người mới vỡ lẽ, không phải hắn ném lại vì sĩ diện, mà hắn khinh thường thứ linh tinh này nên ném trả một viên linh tinh quý giá hơn nhiều!
Linh tinh cũng như tinh dịch, dùng càng nhiều thì hiệu quả càng giảm, cho nên rất nhiều người điên cuồng nghiên cứu cách tạo ra loại linh tinh chất lượng hơn nhưng chưa thành công, giờ cơ hội ở ngay trước mắt mình, Chu Đông Mĩ và Cao Trương Thành Phú lại thẳng thừng đuổi đi, hỏi sao không hối hận?
Rồi Cao Trương Thành Phú vội vàng lấy ra điện thoại, gấp gáp nhấn số gọi cho cha hắn: "Cha, mau phái người đến chợ Đông Ba tìm một thanh niên! Tại sao ư? Hắn ném ra một viên linh tinh màu xanh!"
Lý do như thế là đủ, lợi ích một viên linh tinh màu lam mang lại cũng không nhiều, nhưng cách sản xuất ra nó đủ khiến cả Chúa Tể cũng phải điên cuồng!
Không chỉ Cao Trương Thành Phú mà cả gã chủ cửa hàng cũng bắt đầu liên hệ người hỗ trợ tìm Dương, sau đó cả ba cùng lao ra đường để tìm kiếm kẻ mà vừa bị chính hai người trong bọn họ đuổi đi, trong lòng ngập tràn hối hận.
Đó chính là điều Dương mong muốn, hắn biết giá trị của linh tinh khác màu nên cố ý để lại khiến Cao Trương Thành Phú và Chu Đông Mĩ hối hận vì xem thường hắn.
Biết sẽ khiến người điên cuồng tìm kiếm, Dương đã sớm lủi trốn mất dạng. Trốn vào một nơi vắng vẻ ở ngoại thành, lại dùng siêu thánh bảo Lục Diện ngụy trang xung quanh thành một gò đất, Dương ngồi lặng lẽ tiếp thu một số thông tin từ Google.
Những thông tin Dương muốn biết liên tục hiện ra trong đầu hắn, từ thông tin về những người hắn quan tâm, tình hình chình trị xã hội... cho đến khi có một thông tin khiến Dương kinh ngạc.
Từ một năm trước, Long Thành phong tỏa, nội bất xuất, ngoại bất nhập, Google không nói rõ nguyên do, nhưng như thế càng khiến Dương cảm thấy bất an, điều gì khiến Long Thành hùng mạnh phải phong tỏa? Long Thành gặp tai nạn gì, hay đang có âm mưu gì?
Dương cố moi móc thông tin về Long Thành nhưng Google không tiết lộ gì thêm, cuối cùng hắn đành để sang một bên, dù sao hắn cũng sẽ sớm đến tìm hiểu Long Thành để cứu mẹ.
Sau khi tiếp thu một số tin tức, Dương lại tra Google cách sản xuất linh tinh, hay còn được gọi tắt là cách xuất tinh.
Suốt hai năm ở Địa Tâm Cảnh, Dương đã sớm dùng tinh dịch nhiều đến mức mất đi hiệu quả, tinh dịch đỏ thì quá hiếm, lại càng không nói đến tinh dịch đen hắn mới tạo ra không lâu. Chiến Hoàng cũng như Linh Đế, độ khó tăng cấp vượt xa Linh Vương, hai năm qua, dù thiên phú xuất chúng, lại chăm chỉ tu luyện và rèn luyện thực chiến, Dương cũng chỉ từ Chiến Hoàng cấp 1 tăng lên Chiến Hoàng cấp 2 và tiến rất gần đến cấp 3. 2 năm tăng gần 2 cấp Chiến Hoàng, đối với hầu hết người luyện hồn thì đây được xem là kỳ tích.
Nhưng kỷ nguyên linh tinh mở ra, nhiều cao thủ cấp Linh Vương, Linh Đế, thậm chí là Chúa Tể đem kho bảo vật, đan dược tích trữ nhiều năm đổi lấy linh tinh để sử dụng, giúp cho tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh, tất nhiên việc tăng lên này chỉ diễn ra nhất thời, vì sẽ đến lúc không còn tài sản để đổi, hoặc dùng linh tinh quá độ dẫn đến tình trạng giảm hiệu quả, ngoài ra còn có tình trạng linh tinh sản xuất không đủ cầu, dần đến tranh mua quyết liệt...
Sau khi học được cách xuất tinh tốt và đắt giá nhất do Thiên Địa Hội độc quyền phát hành tên là Giáo Trình Xuất Tinh Nâng Cao, Dương bắt đầu thực hiện.
Giáo Trình Xuất Tinh Nâng Cao và những cách xuất tinh khác thực chất là một phương pháp tu luyện, khác biệt ở chỗ, thay vì luyện ra linh lực nuôi dưỡng linh hồn, xuất tinh lại đem lượng linh lực đó ngưng tụ thành dạng tinh thể, cũng giống như linh lực kết tinh, nhưng loại tinh thể này có thể hấp thu được và lưu giữ lâu dài, đó chính là linh tinh.
Tùy vào cách xuất tinh, tùy vào cấp độ của linh hồn, mỗi người luyện hồn sẽ có tốc độ xuất tinh khác nhau, và tốc độ xuất tinh này được đo bằng đơn vị số viên trên một giờ.
Dương ngồi xếp bằng, hai tay giơ ra như chờ hứng lấy thứ gì rơi xuống, thời gian trôi qua, liên tục từng viên, từng viên linh tinh tích tụ và rơi xuống tay Dương, một giờ trôi qua, trên tay Dương đã có đầy một đống linh tinh trắng lấp lánh.
Hàng nghìn viên linh tinh trong một giờ, số lượng Dương sản xuất được gấp mấy lần người luyện hồn cấp độ tương đương, đó là nhờ vào ưu thế linh hồn to lớn gấp mấy lần người khác. Nhưng cũng vì linh hồn to lớn nên số linh tinh này cũng chẳng thấm vào đâu so với nhu cầu tu luyện của Dương, người cùng cấp cần một lượng linh tinh để thăng cấp thì Dương lại cần số lượng nhiều gấp mấy lần. Vậy nên Dương cần kiếm một lượng linh tinh khổng lồ, chỉ bằng khả năng xuất tinh là không đủ, hắn phải nghĩ biện pháp kiếm thêm.
Lúc Dương đang tìm đường khởi nghiệp, trong một chiếc nhẫn không gian đặc biệt của hắn phát ra âm thanh lách tách kì lạ.
Dương liền tò mò lấy thứ phát âm thanh ra ngoài, đó là một chiếc kén to bằng quả bóng, chiếc kén này chính là kén của Thâu Thiên trùng, kể từ sau khi uống một lượng lớn tinh dịch Dương kiếm được trong Địa Tâm Cảnh, Thâu Thiên dần nhả tơ rồi đóng kén đến tận ngày nay.
Chiếc kén đang dần tách ra, bên trong là một khối lông đen mượt. Dương thủ thế sẵn sàng ra tay bắt nhốt con vật.
Cuối cùng chiếc kén tách ra, bên trong là một khối lông đen to bằng quả bóng, nó ngẩng đầu nhìn Dương, trông hình dáng con vật, Dương ngạc nhiên: "Một con heo?"
"Heo má mày!" Không ngờ con vật mở miệng ra mắng, sau đó nó trịnh trọng nói: "Xin trân trọng giới thiệu cho mày biết với lòng tự hào dào dạt, tao là một con chó, à nhầm, tao là thiên hạ đệ nhất thần thú: Thâu Thiên! Gâu!"
Im ắng vài giây...
Thấy Dương há mồm chết trân, con heo mọi biết nói và sủa như chó nhìn Dương xăm soi rồi nó gật gù: "Gâu gâu! Trông mày cũng sáng sủa tối tru, thôi thì tao miễn cưỡng thu nhận mày làm thú cưng vậy."
Mồm Dương há càng rộng ta.
Thâu Thiên tiếp tục nói: "Cảm động phát khóc rồi chứ gì! Gâu! Theo tao, ngoan ngoãn làm thú cưng cho tao, đến ngày tao đứng trên đỉnh thiên hạ thì bên cạnh tao sẽ có một chỗ đứng cho mày! Gâu!"
Ngẫm nghĩ một lát, Thâu Thiên lại hỏi: "Hay mày muốn làm thú cưỡi?"