Trở lại thời điểm trước khi Đường Thông Thiên bị đánh bại, khi chiếc lồng bảo vệ tổ bá vương trùng bị phá vỡ, lũ xúc tua tràn vào gây nên tình trạng hỗn loạn.
Vô Thiên Trục Nhật đang đứng sau lưng Ẩn Vô Tường và Thu Cúc, có cả Đông Phấn đứng cùng vì không đủ sức chiến đấu với bá vương trùng.
Từ dưới đất, một chiếc xúc tua mọc lên và siết lấy cơ thể Trục Nhật.
Trước khi bọn Ẩn Vô Tường kịp phản ứng thì xúc tua trói Trục Nhật đã bị ai đó từ bên dưới lòng đất kéo xuống, kéo theo Trục Nhật.
"Cứu!" Sợ hãi, Trục Nhật cố hét lên, hắn bị kéo xuống, rơi vào một hang động nhỏ.
Sợi xúc tua bị kéo ra khỏi người Trục Nhật, hắn liền nhận ra người vừa kéo sợi xúc tua xuống để cứu mình không phải ai xa lạ, chính là Thổ Tả.
"Thổ Tả! Mấy hôm nay ngươi đi đâu vậy?"
Thổ Tả đáp: "Thiếu gia, ta vẫn luôn âm thầm đi theo ngài."
Trục Nhật liền hiểu ra, Thổ Tả biến mất là để hắn tự học cách bươn chải, bớt dựa dẫm vào nàng.
Nhìn Trục Nhật có phần tiều tụy so với lúc còn mình chăm sóc, Thổ Tả trong lòng xót xa hỏi: "Thiếu gia, những ngày qua người cảm thấy thế nào?"
Nghĩ đến sự vô dụng của bản thân, Trục Nhật đáp: "Ta quá kém, kém về mọi mặt!"
Thổ Tả nói: "Phía trên có một thứ sẽ giúp người trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, người có muốn lấy nó không?"
"Tất nhiên là muốn!"
"Nhưng để lấy được nó, có lẽ người sẽ phải đánh đổi..."
"Đánh đổi? Được, ta không tiếc, chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ hơn..."
"Mạnh mẽ hơn để làm gì thưa thiếu gia?" Thổ Tả hỏi.
Trục Nhật nghĩ đến cảnh bản thân cầm hòn đá bí ẩn trong tay, bị cả hội đấu giá thèm thuồng nhắm đến.
"Mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ bản thân."
Trục Nhật lại nghĩ đến Lý Hữu Thực, kẻ đã đứng ra bảo vệ hắn.
"Và để bảo vệ những người yếu hơn!"
Thổ Tả tỏ ra ngạc nhiên, sau đó nàng mỉm cười gật đầu: "Ta sẽ giúp thiếu gia có được sức mạnh kia, bằng mọi giá!"
Nói xong, Thổ Tả tạo một kết giới bảo vệ Trục Nhật, còn nàng cầm theo đoạn xúc tua đi lên phía trên.
Trục Nhật ngồi chờ đợi, hắn chưa kịp hỏi thứ mà bản thân phải đánh đổi là gì, hắn làm gì có thứ gì đặc biệt?
Một lúc sau, Thổ Tả trở lại với một quả tim trên tay, Trục Nhật thấy nàng có vẻ rất mệt mỏi, hắn nghĩ nàng đã trải qua một trận kịch chiến.
"Thổ Tả, ngươi ổn chứ?" Trục Nhật lo lắng hỏi.
"Ta ổn, thiếu gia, đây là quả tim của Thiên!"
"Tim của Thiên? Thiên nào cơ? Chẳng lẽ..."
"Chính là người đó, quả tim này rơi vào Địa Tâm Cảnh sau Diệt Thế lần thứ nhất, nó chiếm lấy vị trí trung tâm của Địa Tâm Châu, hình thành kén và hấp thu sức mạnh của các sinh vật trong Địa Tâm Cảnh suốt từ đó đến giờ."
Thổ Tả lại nói tiếp: "Nếu thiếu gia hấp thụ quả tim, toàn bộ sức mạnh của nó sẽ là của người."
Trục Nhật gật đầu: "Được! Làm cho ta món tim xào sa tế đi, cay ít thôi nha ta không ăn cay được!"
Thổ Tả lắc đầu: "Không phải ăn! Người chịu đau nhé!"
Nói xong, Thổ Tả đặt tay lên ngực trái Trục Nhật, rạch một đường cắt đứt da thịt và xương sườn của hắn, làm lộ ra một quả tim đang đập bên trong.
Sau đó Thổ Tả đem quả tim trên tay mình đưa tới khe hở, quả tim liền phóng ra những sợi cơ tim đan vào quả tim của Trục Nhật.
Chỉ trong chốc lát, quả tim của Thiên đã hòa làm một với quả tim của Trục Nhật, vết rạch trên ngực hắn liền được những sợi tơ khâu lành.
"Người cảm thấy thế nào thưa thiếu gia?" Thổ Tả hỏi.
"Vậy là xong hả? Sao ta cảm thấy cũng như bình thường?" Trục Nhật ngơ ngác.
Thổ Tả suy đoán: "Quả tim này nhất định mang theo một ít ý chí của Thiên, nó không bài xích thiếu gia có lẽ vì nó cảm thấy thiếu gia quá yếu ớt, dễ bị nó kiểm soát, nếu đổi lại là hai vị tiểu thư và hai thiếu gia còn lại thì ta nghĩ nhất định sẽ không chỉ đơn giản như vậy."
"Hình như..." Chợt Trục Nhật cảm nhận được một nguồn sức mạnh đang lan khắp cơ thể mình, linh lực hắn chợt bộc phát đẩy lùi Thổ Tả.
Bị đẩy lùi, Thổ Tả vui mừng nói: "Có vẻ như thiếu gia đã thành công rồi! Từ giờ người phải học cách kiểm soát và sử dụng sức mạnh này... Ọc!"
Đang nói, Thổ Tả đột nhiên khụy xuống, miệng phun một ngụm máu.
Thấy Thổ Tả phun máu, Trục Nhật giật mình lao đến đỡ lấy nàng: "Thổ Tả, ngươi bị sao vậy?"
Mắt Thổ Tả đờ dần, làn da nàng nổi lên những đường gân máu.
"Thiếu... thiếu gia... Sống... tốt..."
Gượng nói những từ cuối cùng, cơ thể Thổ Tả nứt toát, hóa thành một cái xác máu trên tay Trục Nhật.Trục Nhật vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn biết Thổ Tả cực kỳ mạnh mẽ, chỉ vì Trục Nhật quá yếu nên nàng cũng không bao giờ bộc lộ sức mạnh của mình để tránh làm hắn tự ti.
Nhưng giờ, nàng đã chết. Trục Nhật chết lặng thật lâu, mắt nhìn đăm đăm mong chờ Thổ Tả hồi phục.
"LÀ AI? AI ĐÁNH NGƯƠI? NÓI! TA KHÔNG CHO NGƯƠI CHẾT ĐÂU! THỔ TẢ!!!!"
Trục Nhật sốc nặng, hắn điên cuồng gào thét, cố lay cơ thể Thổ Tả, cầu mong nàng sẽ sống dậy và nói cho hắn biết nàng chỉ đang đùa.
Từ khi có ý thức, Thổ Tả là người duy nhất luôn ở bên cạnh bầu bạn với hắn...
Là người hầu, nhưng cũng là người thân nhất, là người bạn duy nhất...
"DẬY! DẬY ĐI! ĐỪNG ĐÙA NỮA! NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC CHẾT! NẾU NGƯƠI CHẾT THÌ TA SẼ GIẾT NGƯƠI!!!!"
Giờ thì Trục Nhật đã hiểu thứ mà hắn phải đánh đổi để có được sức mạnh là gì, chính là Thổ Tả.
"TA KHÔNG CẦN MẠNH! TA LÀM PHẾ VẬT CẢ ĐỜI CŨNG ĐƯỢC! CHỈ CẦN NGƯƠI SỐNG LẠI!"
"LÀ AI HẠI NGƯƠI? LÀ AI?!!!"
Trục Nhật không thể biết rằng, không ai hại Thổ Tả, chính nàng vì cướp trái tim mà tự hại mình.
Để cướp lấy trái tim của Thiên từ hai ông kẹ Đường Thông Thiên và Dương, Thổ Tả đã cố tình để cho bản thân bị nhiều xúc tua tấn công và để lại nhiều mầm mống ký sinh trong tim. Kết quả là nàng cũng có được năng lực kháng lại áp chế như lũ thiên sứ, cộng với năng lực sẵn có hơn xa những vật chủ khác, nàng vừa chống chịu sự ký sinh, vừa dùng hết khả năng cướp lấy quả tim đem xuống cho Trục Nhật.
Và cái giá phải trả là tính mạng, bị những mầm mống ký sinh phá hoại từ bên trong và chết.
Nếu là ở bên ngoài, với cấp độ của Thổ Tả, thứ chết chỉ là cơ thể nàng, nhưng trong Địa Tâm Cảnh, linh hồn nàng bị áp chế nên cũng chết theo cơ thể. Đây là một trong những lý do khiến Địa Tâm Cảnh được xếp hạng ba trong thất đại tuyệt địa.
Trong khi Trục Nhật đang đau đớn thét gào, từ khắp nơi trong Địa Tâm Cảnh, những sinh vật và con người bị xúc tua tấn công và để lại mầm mống ký sinh từ trước đó đã hóa thành thiên sứ. Nghe thấy tiếng gào thét vang vọng của Trục Nhật, tất cả cùng tiến về nơi phát ra tiếng gào thét.Ba người Dương, Hạo, Bão đứng nhìn về ba hướng khác nhau, trong lòng căng thẳng chờ đợi.
Đột nhiên, cả ba cùng giật mình nhìn lại phía sau lưng, một người không biết đã xuất hiện ở giữa ba người từ bao giờ, kẻ này bế một xác người đẫm máu trên tay.
"Trục Nhật?" Dương giật mình dò hỏi, đây không phải tên Trục Nhật yếu như sên mà hắn từng cứu và dẫn theo một thời gian ngắn sao?
Mặt lạnh tanh, Trục Nhật lạnh lẽo hỏi: "Là ai giết Thổ Tả?"
"Thổ Tả? Chúng ta không biết người này!" Dương dè chừng nói.
"Thật chứ?"
"Thề!"
Thấy ánh mắt ba người bọn Dương có vẻ nói thật, Trục Nhật nửa tin nửa ngờ, hắn nhìn về phía hư ảnh bạch long đang bay lượn, chớp mắt đã lướt về phía bạch long.
Đứng ngoài, Trục Nhật hỏi những người bên trong: "Trong các ngươi, là ai đã giết Thổ Tả?"
Tất cả im lặng.
"NÓI!" Thấy không ai lên tiếng, Trục Nhật gầm lên, tiếng gầm của hắn tỏ ra uy thế khiến nhiều người sợ hãi quỳ sụp xuống, ngay cả hư ảnh bạch long cũng mờ đi.
Chỉ một tiếng quát cũng đủ cho những người ở đây hiểu rằng kẻ này còn nguy hiểm hơn Đường Thông Thiên nhiều.
Cuối cùng, có một cánh tay chỉ về phía bọn Dương và nói: "Là bọn hắn! Chính mắt ta thấy bọn hắn ra tay!"
Người lên tiếng chính là Trần Phi Âm, hắn thừa cơ hội này mượn tay Trục Nhật diệt trừ Dương, hoặc ít nhất là lưỡng bại câu thương.
"Ta cũng thấy!" Lưu Các và Lương Diệt cũng lên tiếng.
Nhưng cũng có người bênh vực bọn Dương: "Nói dối! Họ không hề!"
Trịnh Thiên Minh cười nhẹ: "Ta không thấy họ giết người không có nghĩa là họ không giết người, biết đâu chỉ có một ít người thấy được?"
Tiêu Hồn cũng châm vào: "Đúng lắm, nếu ai thấy không phải họ giết thì hãy chứng minh đi!"
Sở dĩ bọn Tiêu Hồn dám vu khống bọn Dương là vì trước đó, Trục Nhật khi nghe Dương phủ nhận đã bỏ qua bọn Dương, nghĩa là Trục Nhật chỉ tìm kẻ giết người, không quan tâm người khác. Đây là cơ hội để diệt trừ bọn Dương, loại bỏ đối thủ tiềm năng, cũng là cơ hội để bọn hắn tranh giành sức mạnh của Thiên Địa Thần Trận cho mình.
Trục Nhật lại nhìn về phía bọn Dương, hắn không nhận ra Dương là Lý Hữu Thực đã từng cứu mạng mình.
Trong lòng Trục Nhật thầm nghĩ, nơi này chỉ có ba người bọn Dương là có đủ sức mạnh để giết được Thổ Tả, vậy nên có lẽ lời bọn Phi Âm là thật.
"Đền mạng đi!" Trục Nhật giận dữ nói, thoắt cái giống như biến mất và xuất hiện ngay trước mặt bọn Dương.
"Tốc độ thật khủng khiếp!" Có người kinh thán.
Khi vừa tiến đến, Trục Nhật liền tung cước đá về phía Sùng Hạo, Sùng Hạo cũng chém kiếm Chấn Thiên về phía Trục Nhật.
BINH!
Chỉ một cước, Trục Nhật đá văng Chấn Thiên khỏi tay Sùng Hạo, đá vào ngực hắn và khiến hắn đau đớn văng đi rồi gục xuống.
BINH BINH!
Dương và Hoài Bão cũng chịu chung số phận. Trục Nhật vẫn bế xác Thổ Tả trên tay, hắn tiến về phía Dương, nhấc chân lên và hướng đầu Dương chuẩn bị đạp xuống.
"Đồ dối trá!" Trục Nhật căm ghét khinh bỉ mắng Dương, sau đó hắn giậm chân xuống, cú giậm này đủ giẫm nát đầu Dương.
Trong lúc Trục Nhật tiến về phía bọn Dương, trên trời, Thục Trinh cuối cùng cũng khởi động hoàn toàn Tiểu Thiên Địa Thần Trận, nàng mệt mỏi bất tỉnh ngã xuống, được bọn Thu Cúc đỡ lấy.
Bạch long ngừng lượn lờ, nó tỏa sáng và bay thẳng về phía bọn Dương.
Lúc chân Trục Nhật hướng đầu Dương giẫm xuống, bạch long bay đến hóa thành một bóng người kéo Dương ra vừa kịp thoát khỏi cú đạp trong gang tấc.
ẦM!
Cú đạp khiến mặt đất sụp một mảng lớn.
Dương nhìn lên kẻ vừa cứu mình, kẻ này hư hư ảo ảo, nhưng gương mặt trông rất giống Sùng Hạo.
"Kiếm Linh?" Dương nghĩ đến Kiếm Linh, nhưng lại thấy biểu cảm trên gương mặt này không giống với biểu cảm có phần cứng đờ của Kiếm Linh.
Lúc này, từ hướng của Hoài Bão, giọng nói của Kiếm Linh mơ hồ phát ra: "Đã lâu không gặp, tri kỷ!"
Dương lại thấy một người giống Sùng Hạo đứng bên người Hoài Bão, đấy mới là Kiếm Linh.
Nói đoạn, Kiếm Linh thở dài: "Dù không thực sự là ngươi, chỉ là một chút linh lực cùng ý thức ngươi gửi lại trong Thiên Địa Thần Trận..."
Nghe Kiếm Linh nói, Dương lập tức đoán ra hư ảnh này là của ai, Lạc Long Quân.
Hư ảnh Lạc Long Quân nhìn Kiếm Linh, mỉm cười, sau đó người nhìn Sùng Hạo, một thanh niên giống hệt người khi còn trẻ.
"Hắn là đứa con thứ 101 của ngươi và Âu Cơ! Ngoại hình giống hệt, nhưng tính cách khác ngươi hoàn toàn." Kiếm Linh nói.
Lạc Long Quân ấm áp mỉm cười, người lại nhìn qua Hoài Bão bên cạnh Kiếm Linh.
"Hắn có linh hồn giống ngươi, cũng nhận Tề Thiên Ma Tôn làm sư phụ." Kiếm Linh lại nói.
Lạc Long Quân lại ấm áp mỉm cười với vị sư đệ sinh sau mình bốn nghìn năm, cuối cùng người nhìn Dương.
Được Long Quân nhìn đến, Dương thầm chờ đợi không biết Kiếm Linh sẽ giới thiệu về mình thế nào. Nhưng không, Kiếm Linh im lặng, chỉ có Lạc Long Quân phất tay đem Chấn Thiên kiếm đâm thẳng vào ngực hắn.
Phập!
Khi Dương còn chưa hết bất ngờ, Lạc Long Quân lại nắm cổ tay hắn kéo đi, khiến Dương tự đâm Nghịch Thiên kiếm vào tim mình.
Kiếm Linh cũng lướt đến, hóa thành một thanh kiếm hư ảo đâm thêm lần nữa vào ngực Dương.
Cuối cùng, Lạc Long Quân hòa vào cơ thể Dương. Trạng thái Tiên Long của Dương bị giải trừ, mọi bảo vật của hắn bị thu hết vào nhẫn. Quanh người Dương lúc này được phủ một bộ trang phục trắng mang phong cách Âu Lạc cổ, trên tay hắn hiện ra một thanh kiếm, lưỡi kiếm có lớp ngoài như thủy tinh màu đỏ máu, bên trong là một màu đen u tối.