"Sâu kiến!" Đoạn Tuyệt khinh bỉ để lại một câu rồi cầm đao lao vút đi, bỏ lại Sùng Hạo mình đầy thương tích nằm ngửa ra trên nền đất đẫm máu.
Lúc này cuộc chiến giữa Ngân Hà với cặp đôi Tiêu Hồn, Đoan Trang đang diễn ra khá kịch liệt. Cùng sử dụng tiễn làm vũ khí, Ngân Hà tỏ ra vượt trội so với Tiêu Hồn về nhiều mặt, nhưng Tiêu Hồn có Đoan Trang hỗ trợ phòng ngự và nhiều phen cầm chân gây khó khăn cho Ngân Hà.
Lúc Đoạn Tuyệt lao đến thì Ngân Hà đang vướng trong một kết giới của Đoan Trang, Tiêu Hồn bắn một mũi tên cực mạnh về phía Ngân Hà, nàng không kịp thoát khỏi kết giới của Đoan Trang nên chỉ có thể dồn lực đỡ tên.
Mũi tên Tiêu Hồn bắn ra không phải tên thường mà chính là siêu cấp thánh bảo Tiêu Hồn Tiễn, và lần bắn ra này cũng đã phát huy tối đa uy lực mà Tiêu Hồn có thể đạt đến khi bị áp chế trong Địa Tâm cảnh.
Mũi tên như tia sáng lao thẳng về phía Ngân Hà, nàng không nao núng, hai tay hướng về phía mũi tên, dị quang Thiên Dạ Huyền Quang tích tụ tạo thành hình dạng một vầng trăng huyền ảo giữa hai tay nàng.
Không gây thiêu đốt như hỏa, không gây tê liệt như lôi, không tăng nhiều lực vật lý như phong, một trong những đặc tính cơ bản của hệ quang là tăng nhiều uy lực của linh lực hơn các hệ khác. Vầng trăng huyền ảo mà Ngân Hà tạo ra thực chất là một linh thuật giúp nàng tăng cường khả năng phòng ngự bằng linh lực.
Mũi tên va chạm vào vầng trăng và khựng lại nhưng không dừng hẳn mà tiếp tục tìm cách đâm xuyên qua vầng trăng theo sự điều khiển của Tiêu Hồn.
Vầng trăng của Ngân Hà thì xoay tròn để triệt tiêu uy lực của mũi tên. Cả hai rơi vào thế giằng co, trong khi Đoan Trang vẫn duy trì khống chế kết giới để cầm chân Ngân Hà.
Lúc này chợt Đoạn Tuyệt cầm đao bổ đến, Ngân Hà liền giơ tay tạo thêm một vầng trăng để đỡ đao.
"Ngân Hà!" Dương đang bầm dập trong tay Trịnh Thiên Minh, thấy Ngân Hà một chọi ba có nguy cơ yếu thế liền hô lên rồi lao đến.
"Bình tĩnh! Xử xong ngươi rồi ta đi cứu nàng cũng chưa muộn đâu!" Trịnh Thiên Kinh cản đường Dương và tươi cười nói. Đây là cơ hội tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân, chiếm lấy tình cảm của Ngân Hà, hắn ngu dại gì mà nhường cho Dương.
Bị Thiên Minh đuổi theo, Dương chạy đến một vị trí rồi giậm mạnh chân, sau đó tiếp tục lao về phía Ngân Hà.
Lúc Dương giậm chân, đột nhiên từ dưới mặt đất có năm tên âm binh côn trùng cấp Đại Vương từ dưới đất trồi lên vây lấy Thiên Minh.
Năm tên âm binh này không tấn công Thiên Minh mà chỉ đứng yên, chúng truyền linh lực cho nhau tạo thành một kết giới giam giữ Thiên Minh bên trong. Kết giới kết hợp sức mạnh của năm Đại Vương khiến Thiên Minh đang bị Địa Tâm Cảnh áp chế không thể phá ra trong thời gian ngắn. Đây là chiêu cầm chân địch mà Dương bố trí sẵn để phòng trường hợp cấp bách.
Lúc Dương chạy đến, Ngân Hà đã thoát được khỏi kết giới của Đoan Trang, nhưng nàng cũng rơi vào thế bị động trước sự liên thủ của Tiêu Hồn và Đoạn Tuyệt.
Thấy tình cảnh Ngân Hà vất vả vừa né tên vừa tránh đao, Dương tức giận quát: "Đoạn Tuyệt! Ỷ đông hiếp ít có gì giỏi!"
Đoạn Tuyệt liếc về phía Dương bằng đôi mắt thâm đen lạnh lẽo: "Ỷ đông hiếp ít? Thì sao? Đây là chiến trường!"
Đây là chiến trường, chỉ bốn chữ đã đủ nói lên quan điểm của Đoạn Tuyệt, hắn không quan tâm cái gọi là sĩ diện hay đạo đức, đối với hắn, chiến tranh chỉ có thắng hoặc thua, sống hoặc chết.
Dương không thể phản bác Đoạn Tuyệt bởi vì chính bản thân Dương cũng có một phần cách nghĩ tương tự.
"Vậy thì tao sẽ chiến với mày!" Dương không thể phản bác nhưng hắn sẽ ngăn cản.
"Mày? Sâu kiến!" Đoạn Tuyệt khinh thường nói, sau đó hắn giậm chân lao đến tung nắm đấm vào Dương, hắn cho rằng, để đánh bại Âm Vương Hữu Thực này không cần dùng đến đao.
Dương dùng tay mang xương chân long tung đấm cản lại.
Binh!
Một đấm đối một đấm, hai nắm đấm kiềm hãm như dính chặt vào nhau.
Đoạn Tuyệt như cảm nhận được điều khác thường trên cánh tay mang xương chân long của Dương, liền nhíu mày nghi vấn: "Là mày?"
Có thể người khác không hiểu, nhưng Dương thì hiểu, Đoạn Tuyệt từng đánh nhau với Dương khi Dương trong dạng Bình Thường, cũng đã cùng Dương vượt ngục, và giờ gã cũng đã nhận ra Âm Vương Hữu Thực này cũng chính là Dương.
Lúc này, trên nắm đấm của Đoạn Tuyệt chợt nổi đầy những đường gân đen, sau đó nắm đấm của hắn đột nhiên vọt mạnh tới trước, đánh bật nắm đấm của Dương rồi đấm thẳng vào mặt Dương. Binh!
Một cú đấm quá bất ngờ, quá mạnh và quá nhanh, Dương lãnh trọn và ngã ra, đầu bê bết máu không rõ sống chết.
Ngân Hà và Bạch Điệp muốn lao đến nhưng hai nàng đều bị đối thủ cầm chân.
"Một lũ sâu kiến!" Đoạn Tuyệt khinh bỉ thu tay, sau đó gã nắm đầu Dương, đem ném Dương đè sấp lên người Sùng Hạo.
Cũng lúc này, Vô Ảnh Kiếm đã tan vào cơ thể Hoài Bão, Vân Phi lấy lại thần kiếm Phong Vân, liếc thấy Đoạn Tuyệt ném Dương nằm đè lên người Sùng Hạo, gã liền tiện chân đá vào hông Hoài Bão khiến cơ thể Hoài Bão bay đến đè sấp lên người Dương. Cả ba giờ đây xếp chồng lên nhau thành một tư thế hết sức nhạy cảm.
Nhìn vào cảnh này, nhiều người cảm thấy vừa buồn cười vừa thương hại, buồn cười vì tư thế nhạy cảm của ba thằng đực rựa, thương hại vì nghĩ cả ba tên chỉ có nước nằm chờ chết.
"Đó là hậu quả của những kẻ không tự lượng sức dám khiêu khích Thế Hệ Hoàng Kim!" Có người cảm thán nói.
"Thế Hệ Phi Thường và Âm Vương Hữu Thực vậy mà cũng kém quá xa, tương lai còn ai dám cùng Thế Hệ Hoàng Kim tranh ngôi Đế Vương Bách Tộc?"
Ai cũng nghĩ bọn Dương, Hạo, Bão đang hấp hối nằm chờ chết, nhưng thực tế thì chưa hẳn...
Dương vẫn còn đủ tỉnh táo để dùng sinh lực chữa trị thương tích.
Bão bị Vô Ảnh Kiếm đâm vào, lúc hắn tưởng chường như tất tử thì Kiếm Linh có dấu hiệu dần thức giấc.
Trước đó, vì cứu Độc Hành thoát khỏi tay lũ Bạch Thiên Đường cùng hàng trăm bá vương trùng, Hoài Bão đã mượn sức mạnh của Kiếm Linh, sau đó Kiếm Linh vốn đang bị Địa Tâm Cảnh áp chế lại cùng Hoài Bão chiến đấu nên mệt mỏi rơi vào trạng thái ngủ say. Lúc này Kiếm Linh dần tỉnh lại và trợ giúp Hoài Bão ngăn cản tác hại của Vô Ảnh Kiếm.
Sùng Hạo bại trong tay Đoạn Tuyệt nhưng chưa đến mức không thể gượng dậy, hắn chỉ đang rơi vào một trạng thái kì lạ, hắn nằm đó, mặc kệ xung quanh, chỉ lặng lẽ suy nghĩ, nghĩ về một câu hỏi của Đoạn Tuyệt dành cho hắn.
"Rõ ràng là thừa biết không thể đánh bại tao, tại sao mày vẫn lì lợm chiến đấu?" Đoạn Tuyệt hỏi khi thấy Sùng Hạo liên tục bị đánh ngã rồi liên tục gượng dậy.
Phải rồi, tại sao lại chiến đấu, chính Sùng Hạo cũng không biết trả lời như thế nào. Trước đây hắn nghĩ hắn chiến đấu để mạnh lên, nhưng giờ hắn biết rõ có thể chưa kịp mạnh lên đã chết trong tay Đoạn Tuyệt mà vẫn muốn chiến đấu đấy thôi.
Rồi Sùng Hạo cảm thấy có người nằm đè lên mình, dưới ánh mắt hé hờ, Sùng Hạo nhìn ra đó là Lý Hữu Thực, cũng là Dương. "Võ Phi Dương." Sùng Hạo gọi.
"Gì?"
"Ngươi chiến đấu vì điều gì?" Sùng Hạo chưa tìm ra câu trả lời cho bản thân, nên hắn thử hỏi Dương.
"Ta sao?" Dương suy nghĩ, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh của những người mà hắn yêu thương, hắn mạnh lên cũng chỉ vì muốn đủ sức bảo vệ họ.
"Ta chiến đấu vì tình yêu!" Cuối cùng, Dương đáp.
Sau đó Dương sẵn tiện hỏi người vừa bay đến đè sấp lên lưng mình: "Còn ngươi chiến đấu vì điều gì, Hoài Bão?"
"Vì lý tưởng!" Hoài Bão khẳng định, trong đầu nghĩ đến tương lai, nơi một đất nước Việt Nam yên bình, không còn chiến tranh, không còn xung đột.
"Sùng Hạo, còn ngươi thì sao?" Hoài Bão hỏi Sùng Hạo.
"Vì tình yêu, vì lý tưởng... Còn ta..." Sùng Hạo nghĩ đến từng trận chiến, cảm nhận lại những cảm giác từng trải qua trong mỗi trận chiến, có đau đớn, có thù hận, cũng có niềm vui, có hào hứng, có thỏa mãn...
"Ta chiến đấu vì... đam mê!" Hai mắt Sùng Hạo như bừng sáng...
Đột nhiên cơ thể ba người Dương, Hạo, Bão tỏa ra ánh sáng lấp lánh như ánh sao. Thứ ánh sáng này khiến cho linh hồn cả ba người vốn đã đạt đến sát mức tối đa của cấp Vương, giờ tăng thêm một chút và đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất để có thể đột phá thành Đế.
Nhưng cả ba chưa kịp đột phá thì như bị một sức mạnh vô hình kéo bay lên, mỗi người hướng về vị trí một trong ba hòn đá trên cao.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, ba kẻ bại trận hấp hối đột nhiên bay lên và tỏa sáng.
Đoạn Tuyệt và Vân Phi thử lao đến tấn công nhưng ba người Dương, Hạo, Bão được thứ ánh sáng như ánh sao bảo vệ, không mảy may thương tổn.
Thiên Minh nhìn ba người Dương, Hạo, Bão bay về vị trí ba hòn đá xếp thành hình tam giác đều, hắn vẫn còn nhớ chuyện ba ngôi sao xếp thành hình tam giác đều mà Cao Biền từng nói đến.
Bay giữa không trung, Dương nhìn xuống và phát hiện ra ngoài hắn cùng Sùng Hạo, Hoài Bão, còn có một người khác đang tỏa sáng, đó là Ẩn Thục Trinh.
Đứng ở một góc xa không ai chú ý, nàng đang chắp hai tay lên ngực như tư thế cầu nguyện. Lúc này Dương đoán ra rằng chuyện Dương và Hạo, Bão bay lên không phải tự nhiên mà có tác động từ Thục Trinh, nàng đã phần nào giải mã được ba hòn đá.
Sự thực đúng là như vậy, ban đầu Thục Trinh cũng muốn đến trợ giúp Dương, nhưng khi rễ địa tâm tấn công và ba hòn đá bay lên, Thục Trinh liền nhận ra trận pháp được tạo ra bởi ba hòn đá này còn có tác dụng khác chứ không đơn giản chỉ để ngăn cản rễ địa tâm.
Vốn là thiên tài linh trận, Thục Trinh tập trung cảm nhận và dần phát hiện ra một phần hình vẽ bí ẩn mà nàng còn thiếu, đồng thời nàng cũng tìm hiểu được cách kích hoạt sức mạnh thật sự của ba hòn đá, đó là cần ba nguồn linh lực đủ mạnh và ba nguồn linh lực này phải có độ mạnh tuyệt đối cân bằng với nhau.
Để có được độ mạnh cân bằng tuyệt đối chỉ có một cách duy nhất, đó là khi ba linh hồn cùng đạt đến trạng thái đỉnh phong trước khi đột phá đến cấp bậc cao hơn. Và ba người Dương, Hạo, Bão vốn đã đạt đến Linh Vương cấp mười, sát mức đột phá lên Linh Đế, vừa đủ mạnh và cũng gần đủ cân bằng.
Lúc ba bọn Dương, Hạo, Bão bị đánh bại nằm xếp chồng lên nhau cũng là lúc Thục Trinh tìm ra cách kích hoạt ba hòn đá.
Nhưng lúc này, ánh sáng trên ba người Dương, Hạo, Bão yếu dần rồi tắt, cả bai cùng nhau rơi xuống.
Thục Trinh hướng mắt nhìn theo, sau đó nàng thì thào: "Vì lí do gì mà ba người họ không chịu đột phá thành Đế?"
"Vì còn thiếu một chất xúc tác! Một trận chiến!" Ba người Dương, Hạo, Bão cùng nghĩ.
Đoạn Tuyệt, Vân Phi, Thiên Minh, ba thiên tài của Thế Hệ Hoàng Kim tiến đến.