12 Nữ Thần

Chương 233: Nước Mắt Nữ Thần



Thiên Ý lâu.

"Thiên Như Ý..."

Nhìn người xuất hiện bên cửa sổ, Kiều Vô Song gọi không thành tiếng, nước mắt lăn dài.

"Điều gì có thể khiến Thiên Hương rơi lệ?" Người bên cửa sổ thương cảm nói: "Vì quá yêu thương, vì quá hạnh phúc, vì quá hận thù, vì quá đớn đau, vì quá sợ hãi... hay giống như Hàn Tuyết, vì quá vô cảm?"

Kiều Vô Song cắn môi kềm cơn thổn thức, những chữ quá kia đều đúng với nàng, chỉ trừ quá vô cảm...

Có một truyền thuyết ít người biết, kể về một Nữ Thần băng lãnh vô tình. Vô tình đến mức nào? Người ta khi quá buồn sẽ khóc, quá đau sẽ khóc, quá hạnh phúc sẽ khóc, gần như trạng thái cảm xúc nào khi đạt đến một mức quá nhiều đều có thể khiến người ta khóc, riêng vị Nữ Thần kia, cảm xúc duy nhất của nàng là vô cảm, và sự vô cảm này cũng đủ nhiều để đến một ngày khiến nàng phải rơi lệ...

Giọt lệ đầu tiên và có lẽ sẽ là duy nhất trong đời một Nữ Thần, rơi xuống, bốc hơi, theo mây trời đi xa rồi tụ thành hạt mưa, lại rơi xuống, cứ thế, giọt lệ lưu lạc khắp nơi...

Đến một ngày, giọt lệ rơi xuống vùng đất Sa Pa lạnh giá, lại bốc hơi, tụ lại thành một giọt sương, rồi bị giá lạnh đóng thành một giọt băng.

Giọt băng ấy không tan, được một người may mắn tìm được và lầm tưởng là dị băng nên đã hấp thu, bất ngờ thay, giọt băng nhỏ bé này dù chỉ có cái lạnh thuần khiết và không có dị năng gì dặc biệt nhưng không ngờ lại lạnh hơn cả dị băng xếp hạng đế vương thời bấy giờ, từ đó, giọt băng soán ngôi đế vương trong băng, trở thành Đế Băng.

Đó là truyền thuyết về nguồn gốc của Đế Băng, rất ít người biết và cũng không ai tin đó là sự thật, nhưng đó là sự thật, Đế Băng lạnh hơn tất cả dị băng, bởi nó là một phần của Thần Băng, Hàn Tuyết Thần Băng.

Đứng trên mặt hồ băng lạnh giá, Hàn Tuyết nhắm mắt thu lấy giọt lệ duy nhất trong đời, cũng là đón lấy tất cả những trải nghiệm cùng cảm xúc mà giọt lệ mà nàng gọi là Lãnh Sương này mang đến.

Khi mở mắt ra, đôi mắt tuyệt đẹp nhưng băng giá của Hàn Tuyết như càng trở nên long lanh hơn, long lanh vì có một chút gì đó thay đổi trong tâm hồn băng giá của nàng...

Sự thay đổi kia chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, bởi ngay sau đó, ánh mắt Hàn Tuyết lấy lại sự lạnh lùng tuyệt đối và hướng về một khoảng không giữa bầu trời, nơi có một vết nứt không gian hiện ra và hai bóng người xuất hiện.

Cả hai người đều đứng giữa bầu trời, người bên trái là một kẻ mỏ nhọn, tóc nâu và đôi mắt sắc bén như mắt đại bàng, nhìn xuống Hàn Tuyết, gã nghiêng đầu than thở: "Ụ mẹ! Nhiệm vụ chó má gì vậy không biết, động vào khối băng này thì khéo khỏi có đường về!"

Gã đứng bên phải có thân hình ốm yếu da xanh, tay chân lòng thòng, gã lè cái lưỡi như lưỡi rắn ra và nói: "Bớt than vãn, chỉ là ngăn cản nàng một lúc thôi mà!"

"Đắc tội!" Cùng hô lên, cả hai tên biến hình thành một con đại bàng khổng lồ và một con chằn tinh cũng to không kém rồi lao xuống bao vây Hàn Tuyết... "LÃNH SƯƠNG!" Nhìn những hạt băng lấp lánh biến tan, Bình Thường đau đớn gào lên, tuy tiếp xúc với nàng không nhiều, nhưng sau khi cảm nhận được cảm xúc của nàng dành cho hắn, biết nguyên nhân nàng tan biến là vì hắn, trong lòng hắn dâng tràn xót thương và hối hận, nhưng đã muộn...

Nhưng lúc này, Lãnh Sương đã mất, mục tiêu hàng đầu của Tà Linh trở thành Bình Thường, nhân lúc Bình Thường đang phân tâm, Kiếm Linh lại bị thương, Tà Linh liền như một bóng ma lướt đến sau lưng Bình Thường.

BINH!

Điều Tà Linh không ngờ đến là khi hắn vừa tiếp cận định một chiêu giết chết Bình Thường, thì kẻ tung đòn trước lại là Bình Thường, bằng một cú đấm cực nhanh và mạnh vào mặt, Bình Thường đánh Tà Linh gảy cổ, đầu hắn ngã lặt lìa ra sau.

Không phải Tà Linh không phòng ngự, mà do cánh tay phải mang xương chân long của Bình Thường đã hóa thành màu vàng kim từ Kim Cang Kim Thể.

Sau khi tung một đấm khủng khiếp, Bình Thường quay lại nhìn Tà Linh, hạt sen vàng trên trán hắn đang tách vỏ, dần chuyển thành hình một nụ sen vàng nhỏ xíu.

"Lãnh Sương hi sinh cho ta để có thể ngăn chặn ngươi, vậy dù chết ta cũng phải chết cùng ngươi!" Bình Thường nghiến răng nói, đôi mắt vàng kim của hắn không còn chút vẻ hiền lành nào, thay vào đó là ánh mắt đầy quyết tâm.

BINH!

Đôi chân hóa thành vàng kim, Bình Thường phóng đến tung thêm một đấm vào đầu Tà Linh trước khi Tà Linh kịp hồi phục, khiến cho cái đầu lặt lẹo của Tà Linh rơi ra khỏi cổ văng đi, máu đen tung tóe.

Đã biết sức sinh tồn khủng bố của Tà Linh, Bình Thường không ngưng tay mà liên tục ra đòn đánh cơ thể Tà Linh đến tan nát.

"Cứ đánh mạnh tay vào! Cố gắng làm hắn suy yếu hết mức có thể!" Kiếm Linh kích động nói, sự hi sinh của Lãnh Sương giúp Bình Thường bộc phát và Cửu Phẩm Liên Hoa mạnh lên không ít, mà Bình Thường càng mạnh thì Tà Linh buộc phải tiêu hao càng nhiều.

Hoài Bão và Sùng Hạo cũng rung động, không ngờ tên nhóc trông như tầm thường này lại có thể đánh đập Tà Linh như bao cát.

Thực tế đòn đánh của Bình Thường không thể nào so với những sát chiêu mà Sùng Hạo và Hoài Bão vừa thi triển, nhưng hiệu quả mạnh mẽ đa phần là nhờ hiệu quả khắc chế của Hoàng niệm.

BINH! BINH! BINH!

Bình Thường liên tục ra đòn, Tà Linh tổn thương nặng nề đến mức toàn thân nát bấy không kịp phục hồi. Nhưng không có nghĩa là Tà Linh thật sự yếu thế, gã đang chờ đợi thời cơ...

Là khi những cú đấm điên cuồng khiến cho cơn điên trong lòng Bình Thường dịu lại, cũng là khi tay hẳn mỏi dần, chân hắn chậm dần.

Điều Tà Linh chờ đợi đến rất nhanh, khi Bình Thường không còn hoàn toàn kiểm soát được lực tay và bước chân, Tà Linh kịp thời tránh được, và thân hình như một khối chất lỏng tung tóe của hắn không vội tái tạo mà hóa thành hình dạng một thanh kiếm lớn, muốn đâm thẳng vào tim Bình Thường, Bình Thường đang lao đến nên không kịp tránh.

Nhưng chính lúc này...

"Phong Hồn Xích!"

"Sắc Mệnh Ma Long Ảnh!"

Sùng Hạo và Hoài Bão đồng loạt tiếp cận Tà Linh và hô to, đôi cánh đỏ sau lưng Sùng Hạo hóa thành một sợi xích dài bắn đến quấn chặt Tà Linh, còn Hoài Bão dùng Sắc Mệnh Chi Bảo ấn tạo ra một Sắc Mệnh Long Ảnh thân màu vàng nhưng tỏa ra khí màu đen ma mị, Sắc Mệnh Ma Long Ảnh gầm lên và lao đến há miệng ngoạm lấy Tà Linh trong dạng thanh kiếm, khiến thanh kiếm này gãy nát trước khi kịp đâm vào tim Bình Thường.

Nhưng mà, khi Bình Thường chưa kịp thở phào sau khi thoát khỏi thanh kiếm sắp đâm vào tim từ phía trước, thì lại giật mình nhìn vào ngực Hoài Bão... Một mũi kiếm nhọn hoắc mọc ra từ ngực Hoài Bão khi nào không hay, ngay vị trí quả tim của hắn...

Hoài Bão quay đầu nhìn lại, Sùng Hạo, Bình Thường cũng nhìn ra sau lưng Hoài Bão, ánh mắt cả ba trợn tròn vì không thể tin. Kẻ đâm Hoài Bão từ phía sau là Kiếm Linh, bằng hư ảnh của Thiên Kiếm...

Rồi ngay lập tức, Kiếm Linh lướt như lôi điện sang phía Sùng Hạo, chớp nhoáng chụp cổ tay Sùng Hạo để hắn hướng Thuận Thiên kiếm trên tay vào ngực mình và... Phập! Sùng Hạo tự đâm Thuận Thiên kiếm vào ngực mình dưới tác động của Kiếm Linh.

Hành động bất ngờ và chớp nhoáng của Kiếm Linh khiến Tà Linh giật mình, chỉ kịp tái tạo phần đầu, Tà Linh liền khẩn trương quát Bình Thường: "Mau đưa Nghịch Thiên kiếm cho ta! Kiếm Linh mới chính là Tà Linh!"

Nhưng quá muộn, khi Hoài Bão vừa sấp mặt, Sùng Hạo còn chưa kịp ngã xuống, thì Kiếm Linh đã lướt về phía Bình Thường, đoạt lấy Nghịch Thiên kiếm mà Bình Thường giắt tạm ngang hông rồi đâm vào tim hắn...

Mặt Sùng Hạo chạm đất, Bình Thường cũng cùng chung số phận... Hoang tàn, gió bụi lướt pha quấn lấy một thân hình già nua đang ngồi xếp bằng trước một tấm mai rùa khổng lồ...

Chợt không gian xáo động, một vệt nứt hiện ra giữa trời, hai bóng hình hiện ra từ vết nứt.

"Đã lâu không gặp..." Thần Kim Quy cất tiếng nói mà không cần mở mắt.

Hai bóng hình vừa xuất hiện, một là thanh niên trẻ tuổi tuấn tú với quầng mắt thâm đen nhưng tà mị, người còn lại, chính xác hơn là một thứ, trông giống như một bể kính hình trụ, bên trong bể là một thân người được ngâm trong chất lỏng màu xanh dương, thân người này ốm yếu đến mức chỉ còn da bộc xương, toàn thân hắn được nối những dây ống chằng chịt (tưởng tượng như một thằng si đa vô vài chục chai nước biển cùng lúc cho dễ hiểu).

Gã si đa vô nước biển, à nhầm, người bên trong bể kính cười nhạt: "Đã lâu không gặp..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv