----- Xử - Giải ---------
Hai người này vô hang Chiều chơi. Nơi này nổi tiếng với những tàng thạch nhũ sáng lấp lánh khi những tia nắng ban chiều rõi vào.
Họ leo 1200 bậc đá để lên đến đỉnh, nơi mà cách mặt đất 700m.
- Cự Giải, em leo được không? - Xử Nữ hỏi.
- Dạ, leo tốt luôn! - Cự Giải hớn hở trả lời.
- Em vừa ra khỏi viện mà, thôi lên để anh cõng. - Xử Nữ "lợi dụng" viên đạn, đề xuất.
- Thôi khỏi đi ông anh! Em đi bộ được. Đạn nó bắn vô tay em chứ không phải chân em. - Cự Giải cực "tỉnh" lên tiếng.
- Được thôi, lên kia mệt đừng có than. - Xử Nữ "đe dọa". Anh nghĩ rằng cô sẽ sợ rồi để anh cõng ai dè...
- Được thôi! Anh mệt cũng đừng bắt em cõng nha. - Cự Giải đáp lại.
- Hừ, được rồi. - Xử Nữ đáp. Anh thực sự không thể ngờ được một cô gái nhìn nhỏ nhắn, xinh xinh, ngoan hiền như thế mà có thể thốt ra được những lời nói mang đầy tính chất thách thức như thế.
Họ leo lên từng bậc một với một vài lần vấp ngã. Họ vào trong hang và trước mắt họ là những từng thạch nhũ lấp lánh. Quả là không uổng công họ leo lên đây.
-------------- Ngư - Dương -------------
Hai người này thì lôi nhau ra thác Gò Lào chơi.
- Oa! Đẹp quá! - Song Ngư trầm trồ khen ngợi.
- Đường nhiên! Thác Gò Lào là một trong những thác nước đẹp nhất ở Mai Châu mà. - Bạch Dương trả lời.
- Xuống tắm không? - Song Ngư đề xuất.
- Được thôi! - Bạch Dương nói.
Song Ngư và Bạch Dương đi thay đồ rồi nhảy xuống nước. Song Ngư mặc một bộ đồ liền màu xanh nước biển khá là kín còn Bạch Dương thì mặc cái quần bơi thôi.
Dòng nước mát lạnh. Hai người không bơi mà ngồi trên những mỏm đá mịn màng ngắm cảnh đẹp ở xung quanh. Bỗng Song Ngư lên cơn quậy, đẩy Bạch Dương xuống nước.
Ào!
Bạch Dương bị đẩy giả vờ diễn rằng bình sắp chết đuối. Song Ngư lúc đầu cười cười nhưng mà thấy lâu quá Bạch Dương không ngoi lên đâm ra hoảng sợ.
Ùm!
Song Ngư nhảy xuống và kéo Bạch Dương lên ai dè bị ổng hôn cho một phát.
- Ai daaaaaaaaaa! Bạch Dương! Em giết anh! - Song Ngư thẹn quá hóa giận đuổi Bạch Dương chạy té khói. Xa xa, có một cô gái đứng đó nhìn thấy hết. Cô giơ máy ảnh lên và chụp "tách" một cái.
"Cảm ơn hai người vì tất cả!"
Trên bờ, mọi người đứng nhìn hai người với ánh nhìn trìu mến. "Họ đúng là hạnh phúc!"
------------ Kết - Yết ---------------
Hai người này không như những người kia, họ đạp xe trong im lặng. Dù là xe đạp đôi, dù là rất gần nhau, nhưng không ai nói với ai câu nào. Họ chỉ ngồi đó, nghe từng nhịp thở của nhau, hai trái tim nhưng cùng nhịp đập.
Họ đạp qua những cánh đồng lúa vàng óng bát ngát, đạp qua từng bản một của Mai Châu và không một tiếng nói nào phát ra.
- Thực sự, cô là ai? - Thiên Yết không chịu nổi được bầu không khí này mà mở lời.
- Tôi hỏi mới đúng chứ. - Ma Kết đáp lại.
- Mọi thứ sẽ được tiết lộ sớm thôi. - Thiên Yết trả lời.
Ma Kết không nói gì nữa. Cô đã phần nào đoán được Thiên Yết là ai rồi.
- Ngọc Huyền là ai? - Ma Kết bất giác đổi chủ đề.
Lần này đến Thiên Yết im lặng. Đương nhiên là Ma Kết cũng im lặng. Hai người lại im lặng.
- Sao cô biết? - Thiên Yết hỏi.
- Thảo Linh. - Ma Kết trả lời.
- Ngọc Huyền là tình cũ của tôi. - Thiên Yết trả lời.
Ma Kết không nói gì.
- Tôi và cô ấy chơi với nhau từ thuở nhỏ. Nhưng, rồi đến một hôm, tôi đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô ấy và bố mẹ cô ấy. Họ nói rằng, cô ấy phải giết tôi vì mối thù gia đình. Màn tình cảm này nên chấm dứt ở đấy. Hóa ra, từ xưa tới giờ, gia đình của tôi và cô ấy đã là kẻ thù của nhau. Cô ấy kết bạn với tôi chỉ vì cái khối gia tài và vì muốn trả thù. Bố mẹ tôi cũng là do gia đình cô ấy sát hại. Tôi được đưa vào trại trẻ mồ côi và tôi đã gặp được Song Tử. Chỉ có hai chúng tôi chơi với nhau và bọn tôi cũng bị đối xử cực kỳ tệ hại khi đến trường. May mắn thay, có người đã nhìn thấy điều đó và đưa chúng tôi về với họ. Người đó chính là người đã biến chúng tôi thành những sát thủ. - Thiên Yết nói. Ánh mắt của anh hơi hoe đỏ.
- Anh cũng có khác gì tôi đâu. Tôi đã trải qua hai đời bố mẹ rồi đó. - Ma Kết nói.
- Ngọc Huyền đã cố giết tôi thật sau lần đó. Cô ta cũng lợi dụng tôi. Chúng tôi đã chia tay và tôi đã... nhờ người giết gia đình cô ấy. Nhưng đã thất bại. Tôi yêu cô ấy rất nhiều và tôi chỉ đổ với một mình cô ấy. Từ lần đó, tôi không hề thích ai nữa. Vết thương ở tim vẫn còn cho đến khi cô xuất hiện. Cô đã chữa lành vết thương đấy và cũng là người đã cắt thêm một vết nữa. - Thiên Yết chia sẻ.
- Tôi xin lỗi nếu tôi đã làm gì sai. - Ma Kết nói.
- Sau lần đó thì tôi cắt đứt liên lạc với Ngọc Huyền khi cô ta ra nước ngoài. - Thiên Yết nói.
Đến đây thì anh bắt đầu khóc. Ai bảo con trai không thể khóc. Họ cũng chỉ là con người thôi mà, vui là cười còn buồn thì khóc.
Ma Kết cũng hiểu rõ điều đó. Cô đã ở trong cái vỏ bọc của cô quá lâu rồi. Cô luôn luôn phải đeo một cái mặt nạ. Nhiều lúc muốn khóc nhưng lại không thể. Là con gái cũng phải biết che giấu cảm xúc. Nhiều khi cô muốn gỡ bỏ cá vỏ bọc và trở về con người xưa của mình nhưng không thể. Cố đã diễn rồi thì phải diễn cho trong vai.
Hai người trở lại trạng thái im lặng trong suốt phần hành trình còn lại, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.
---------- Minh - Hạt và Hiền - Sơn --------------
Hai nhóm này thì đi chung một chỗ. Họ chọn đi bảo tàng Thái. Bảo tàng này là do một người tên là Kiên sưu tầm suốt mười năm để tri ân người vợ đã mất của mình.
- Đúng là đi cái này vui thật! - Hiền nói.
- Tôi chả thấy vui gì cả! - Sơn nói.
- Không vui việc của ông, liên quan gì đến tôi? - Hiền đốp lại.
- Hai má dừng lại cho con! Cứ gặp nhau là chém! - Hạt ngăn ngay trước khi có bạn nào đó nổi xung.
- Đúng đó! - Minh tán thành.
- Hai người cũng khác gì chúng tôi. Có điều là "yêu" nhau hơn chúng tôi thôi! - Hiền phán.
- Hiền nói chí phải! - bạn Sơn đây cũng tán thành.
- Hai má cũng khác gì bọn con. - Thiên Hạt phun lại ngay.
Thế là đôi bên cứ cãi qua cãi lại, quên luôn cả việc xem đồ đạc và suýt thì quên giờ về. Họ mà quên thì lại có cái bản tình ca gì gì đó của anh lớp trưởng hét vào tai luôn đó.