108 Lần Xem Mắt

Chương 13: Bi kịch trong đám cưới



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lễ thành hôn được tổ chức vào ngày 7 tháng 8 tức mùng 6 tháng 6 âm lịch.

Đám cưới của Hồ Khôi và Tô Tuyết diễn ra vô cùng thuận lợi, mọi thứ đều được sắp xếp đâu vào đấy, biểu diễn múa lân, đánh trống, đi thảm đỏ, ký tên lên tường, đón khách, từng gói kẹo cưới được gói ghém cẩn thận, đến cả việc khách mời cầm micro bày tỏ sự xúc động dạt dào cũng nằm hết trong kế hoạch của Đinh Bộ Trực.

Vì Hồ Xương Hoa muốn giữ gìn an ninh trật tự nên đã điều động hẳn đội ngũ bảo vệ của công ty đến tham gia đám cưới, cả một đoàn mặc áo rằn ri đứng hai bên đại sảnh toát lên khí phách gan dạ như đang nhận nhiệm vụ cho một cuộc họp quan trọng mang tính chất quốc gia vậy.

Lạc Tòng Tâm đeo bộ đàm, chạy quanh hội trường để làm việc, mệt đến mức không cất nổi thành lời, tóc cũng xù hết cả lên. Giám đốc Lý phụ trách chỉ đạo đội lễ tân, phải cười nhiều đến nỗi da mặt cứng đơ. Lữ Quang Minh phụ trách phần kỹ thuật, điều chỉnh ánh sáng hội trường, âm nhậc, video. Chị La xung phong làm người hướng dẫn tạm thời, cứ thỉnh thoảng lại ngồi vào một bàn trò chuyện với khách mời, phát huy hết năng lực tiềm tàng “Gặp ai cũng thấy quen” của hội bô lão, chị “thuyết trình” cho các bà các bác ngồi cùng bàn nghe để mọi người thấm nhuần cái ý tưởng thiết kế hôn lễ vô cùng tuyệt vời này, áp dụng chiến thuật quan hệ công chúng một cách xuất sắc.

Ai ai cũng bận đến mức chân không chạm đất, chỉ có mình Đinh Bộ Trực đứng dưới sân khấu, nhướng máy xem điện thoại, phong thái rất chi là ung dung nhàn nhã.

11:20, cô dâu chú rể vào vị trí, khách mời đã đến được hơn 90%, vậy mà người dẫn chương trình Nam Cung Sơn vẫn không thấy tăm hơi.

40 phút trước Lạc Tòng Tâm đã điên cuồng gọi điện thoại cho Nam Cung Sơn nhưng gọi bao nhiêu cuộc vẫn chỉ nghe thấy tiếng máy bận, Lữ Quang Minh cũng phải gọi rất nhiều lần nhưng đều không nhận được lời hồi đáp.

11:30, Lạc Tòng Tâm gấp gáp vội vàng chạy về phía Đinh Bộ Trực, cả người cô ướt đẫm mồ hôi.

“Đinh tổng, MC còn chưa tới!”

“Tôi biết.” Đinh Bộ Trực rời mắt khỏi màn hình di động: “Cậu ta không đến được.”

Lạc Tòng Tâm: “Hả?”

Đinh Bộ Trực giơ điện thoại lên trước mặt cô.

APP “Yêu Xuân Thành” hiện ra một tin tức mới.

[Vào lúc 11:08 hôm nay đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn tại ngã tư đường Xuân Thành, sáu chiếc xe liên tiếp đâm vào đuôi xe của nhau, 7 người bị thương, 0 người chết, MC truyền hình Nam Cung Sơn cũng có mặt tại hiện trường, xin mời mọi người xem video báo cáo dưới đây.]

Trong video là hình ảnh Nam Cung Sơn đang giơ điện thoại lên tự sướng, hai y tá đang liều mạng kéo anh ta: “Anh bị gãy chân rồi, anh mau lên xe cứu thương đi!!”

Nam Cung Sơn: “Nguyên nhân diễn ra tai nạn lần này đang được tiếp tục điều tra làm rõ, tôi sẽ mang đến cho mọi người những tin tức mới nhất – A, đau!”

Video đã được thay bằng cảnh Nam Cung Sơn bị lôi vào xe cứu thương.

“…” Lạc Tòng Tâm yên lặng nhìn về phía Đinh Bộ Trực.

Đinh Bộ Trực: “Đi gọi giám đốc Lý, Lữ Quang Minh và chị La đến đây.”

“Vâng.”

Hai phút sau, cả bốn nhân viên của Công Ty Kế Hoạch Quảng Cáo – Tập Đoàn Đường Thị, Chi Nhánh Xuân Thành đều chết lặng.

Lý Thái Bình: “Không được không được không được không được, Đinh tổng, tôi không thể MC được đâu!”

Đinh Bộ Trực: “Mười năm trước chú còn làm người dẫn chương trình cho buổi tiệc mừng của hội nghị đấy.”

Lý Thái Bình: “Đinh tổng, cái cậu nói cũng đã trôi qua mười năm rồi, hơn nữa lúc đó tôi buộc phải làm MC để xướng họa thôi chứ nhân vật chính là MC chuyên nghiệp tại trụ sở công ty ấy chứ!”

Đinh Bộ Trực nhìn về phía chị La.

Chị La: “Chị càng không được!”

“Năm ngoái trong cuộc thi nhảy quảng trường –”

“Chị chỉ là người đỡ cái giá micro thôi!”

Đinh Bộ Trực nhìn sang Lữ Quang Minh.

Lữ Quang Minh: “Em đi bảo vệ luận văn ở đại học còn căng thẳng đến ngất xỉu!”

Ánh mắt lạnh lùng lại chuyển đến Lạc Tòng Tâm.

Lạc Tòng Tâm: “Tôi—-”

Ánh mắt người nào đó đã rời đi.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Tôi thấy dưới tầng còn có hai nhà đang tổ chức đám cưới đấy, không thì chờ đến khi nào bọn họ kết thúc thì xuống mượn MC nhà người ta tới ứng biến hộ?” Giám đốc Lý nói.

“Anh nói chuyện vớ vẩn gì đấy! Thời gian bắt đầu hôn lễ phải diễn ra đúng vào lúc 11 giờ 58 phút, qua cái giờ này dễ xảy ra song hôn (*), không may!” Chị La gắt lên.

(*) Song hôn là khi chưa hủy cuộc hôn nhân trước đã tự ý lấy vợ khác hay chồng khác.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Ông Lý à thôi ông làm đi!”

“Tôi không được!”

“Than ôi, sao rõ ràng mọi kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa lắm rồi mà vẫn dính xui xẻo thế này!”

Lữ Quang Minh không lên tiếng, chỉ áy náy nhìn Tô Tuyết đứng ở nơi xa.

Lạc Tòng Tâm xoa lông mày: “Sớm biết thế này thì em đã làm cái kế hoạch khẩn cấp luôn rồi – Đinh tổng, anh làm gì thế?”

Đinh Bộ Trực cầm micro bước lên sân khấu.

Bốn người ngây ngốc toàn tập.

Đinh Bộ Trực đứng giữa sân khấu, làm động tác tay ra hiệu bắt đầu với người điều chỉnh ánh sáng.

Ánh đèn mờ ảo, tiếng Lạc mở đầu vang lên, đèn moving head (*) chiếu sáng khắp hội trường, giọng nói của Đinh Bộ Trực bắt đầu vang lên:

“Xin hân hoan chào đón quý vị quan khách, quý họ hàng thân hữu đã đến chung vui trong tiệc cưới ngày hôm nay của chủ rể Hồ Khôi và cô dâu Tô Tuyết!”

(*) Đèn moving head: trong truyện thì đám cưới của Hồ Khôi và Tô Tuyết sử dụng đèn chia thành nhiều nhánh như thế này.

chapter content



Hồ Khôi và Hồ Xương Hoa đứng dưới sân khấu mà giật mình kinh ngạc, khách khứa đến tham dự thì xì xào bàn tán.

“Không phải MC là Nam Cung Sơn sao?”

“Sao giờ lại đổi người rồi?”

“Bà không đọc báo à? Nam Cung Sơn bị tai nạn trên đường không tới được đâu.”

“Trên sân khấu là ai đấy? Người bị bắt tới làm MC tạm thời à?”

“Không biết có phải MC chuyên nghiệp không nữa?”

Lý Thái Bình: “Thảo nào Đinh tổng không hề hoảng hốt chút nào, thì ra cậu ấy tự đứng lên làm người chủ trì hôn lễ.”

Chị La: “Quả nhiên là tinh anh của trụ sở chính công ty nhà chúng ta, quá đỉnh!”

Lữ Quang Minh: “Đinh tổng cố lên!!”

Lạc Tòng Tâm: “Mặt Đinh tổng như người chết thế này, đừng bảo sẽ biến đám cưới nhà người ta thành đám tang đấy nhá?”

Mọi người: “…”

Giám đốc Lý: “Đinh tổng, nếu không thì để chú lên cho!”

Chị La: “Đinh tổng, chị cũng có thể!”

Lữ Quang Minh: “Đinh tổng, anh cứ lượng sức mà làm nha!”

Đinh Bộ Trực vô cùng bình tĩnh đứng trên sân khấu, eo thon chân dài càng được tôn lên trong bộ âu phục thẳng thớm, ánh sáng moving head tạo ra sáu tia sáng đều tụ hết trên người anh, chiếu lên gương mặt mỉm cười vui vẻ của anh.

Đúng rồi đấy, anh đang cười đấy. Hàng mi anh cong cong, khóe môi anh nhoẻn miệng cười, đôi mắt anh lấp lánh, từng đường nét trên khuôn mặt anh đẹp tựa buổi hoàng hôn tráng lệ, đẹp đến mê hoặc lòng người.

Khách dưới khán đàn òa lên một tiếng thật to, vỗ tay không ngừng.

“Một hôn lễ đầy lãng mạn, một tình yêu thật chân thành thiết tha, nơi đây là tình yêu đích thực, nơi đây là tình yêu vượt qua ngàn đại dương để đến được với nhau, nơi đây là điểm bắt đầu giấc mơ của hai người. Ngày hôm nay, mùng 7 tháng 8 năm 201* dương lịch, tại khách sạn trung tâm của Xuân Thành, lễ cưới của chú rể Hồ Khôi và cô dâu Tô Tuyết xin chính thức được bắt đầu!”

Trong tiếng nhạc du dương lãng mạn, giọng nói của Đinh Bộ Trực như được hòa quyện với mật ong đầy ngọt ngào và trong trẻo, khác hẳn với hình ảnh anh của mọi ngày.

Khách mời nghe thế thì vui vẻ ra mặt, đến cả người kén cá chọn canh như Hồ Xương Hoa cũng phải ngẩng đầu lên cười tươi như hoa.

Cả bốn người trong công ty đều ngây dại cứng hết cả cơ hàm.

Lý Thái Bình: “Ôi mạ ôi, Đinh tổng có thể nói nhiều như thế này sao?”

Chị La: “Đinh tổng sẽ cười thật à, chị cứ tưởng là cậu ấy phẫu thuật thẫm mỹ quá đà nên bị mặt nhựa cứng quá không cười được.”

Lữ Quang Minh: “Hôm nay Đinh tổng nói y như đúc Nam Cung Sơn lúc diễn tập hôm qua luôn, người đâu mà vừa nghe thôi đã ghim luôn trong lòng thế này?!”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Đây là người bình thường trên trái đất đấy ư?

Khi bốn người vẫn còn đang cảm thái thì chương trình đã được tiếp tục đâu vào đấy.

Chú rể Hồ Khôi cầm bó hoa đi về phía cô dâu Tô Tuyết, đón tay cô dâu Tô Tuyết để cả hai cùng nhau đi qua con đường hoa hồng tiến lên sân khấu, lúc này cả ánh đèn lẫn âm nhạc đều được đẩy tới cao trào.

Đinh Bộ Trực: “Tiếp sau đây, xin mời chú rể trao nhẫn cưới cho cô dâu của mình.”

Hồ Khôi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương khổng lồ sáng lấp lánh dưới ánh đèn, mọi người ngồi dưới ai nấy đều xôn xao, ai nấy đều mở to con mắt nhìn Hồ Khôi nâng tay Tô Tuyết – tay – tay – tay…

“Tôi phản đối!” Một người đàn ông vọt vào, anh ta hét to: “Em không thể kết hôn với thằng đó!”

Đó là một người đàn ông vừa lùn vừa nhỏ, dáng người chỉ cao đến mét sáu lăm là căng nhất, bụng to chân nhỏ, anh ta mặc cái quần đùi size lớn, chân đi một đôi giày thể thao bẩn thỉu, tóc thì bết cả lại, sau lưng nhớp nháp mồ hôi, anh ta thở như thể đang phải kéo xe đường dài nhưng đôi mắt anh ta trợn tròn, má thì phính lên như cái bị thịt, nhìn qua cực kỳ giống con ếch bị gan nhiễm mỡ cấp độ ba.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Hồ Khôi thì sững sờ trong tư thế trao nhẫn cưới trên sân khấu, mặt Tô Tuyết còn trắng hơn chiếc váy cưới chị đang mặc trên người.

Người duy nhất đã ổn định như ban đầu chính là Đinh Bộ Trực.

“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh có đi nhầm sân khấu không?” Đinh Bộ Trực tiến tới thấp giọng hỏi anh ta.

“Tô Tuyết em không được kết hôn với nó!” Con ếch đực không rõ tên họ cứ thế hét to tên cô dâu.

Hồ Khôi: “Tô Tuyết, anh ta là ai?”

Tô Tuyết quay mặt đi: “Tôi không quen anh ta.”

“Tô Tuyết! Em đã đồng ý rồi! Em sẽ kết hôn với anh! Em chỉ có thể kết hôn với anh!” Con ếch đực gào mồm rống to.

“Vị tiên sinh này, anh hãy bình tĩnh trước đã, có phải anh đã hiểu lầm vấn đề gì không? Chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau —-”

Hồ Khôi còn chưa nói hết câu thì Hồ Xương Hoa đột nhiên đứng dậy hét to: “Đuổi nó ra ngoài!”

Nhân viên bảo vệ chạy tới, ba chân bốn cẳng kéo con ếch đực ra ngoài.

“Tô Tuyết! Tô Tuyết!” Con ếch đực ra sức đá chân: “Em quên rồi sao? Em quên hết rồi sao? Anh không tin!”

Tô Tuyết nhìn chằm chằm vào bánh kem cưới, biểu cảm lạnh lùng như pho tượng.

“Tô Tuyết!” Con ếch đực cao giọng: “Cướp người!”

Mười người đàn ông to cao vạm vỡ bỗng nhảy lên tiệc rượu, chia thành hai tốp, một tốp chạy ra cứu con ếch đực, tốp còn lại xông lên sân khấu cướp cô dâu.

“Gọi cảnh sát! Gọi cảnh mau! Mau gọi cho tôi!” Hồ Xương Hoa gào to.

Đội ngũ an ninh cho đám cưới và hội đến cướp người đánh nhau tán loạn cả lên.

Hội trường vỡ trận, có người nhảy bật lên bàn, có người thì chạy ra ngoài cửa, bàn ăn va đập vào nhau, ly rượu, bát đĩa, rượu vang, rượu trắng, đồ uống và thức ăn nhẹ thi nhau rơi ào ào xuống mắt đất.

Giám đốc Lý bị đánh bay người, váy của chị La thì bị súp văng lên tứ tung, Lữ Quang Minh chạy lên sân khấu che chở cho Tô Tuyết, Hồ Khôi đang trong chiến trận với con ếch đực, Lạc Tòng Tâm thì ôm đầu chui xuống gầm bàn, đúng lúc một đĩa thịt bò bị ném văng tới chỗ cô.

Không thấy Đinh Bộ Trực đâu cả, rõ ràng anh đã bỏ chạy rồi!

Lạc Tòng Tâm khom người rụt đầu chạy dọc mé tường để phi thẳng ra cửa thì đột nhiên tiếng mắng chửi ầm ĩ vang lên sau lưng, cô quay đầu nhìn lại, cuối cùng Lữ Quang Minh cũng kéo Tô Tuyết chạy tới đây, phía sau còn cả hội bảo vệ lẫn đám cướp người, hai bên cắn xé nhau hừng hực, chân tay đá loạn xạ hết cả lên, gây ra những tiếng thét chói tai.

Hết thảy mọi thứ đều biến thành một thước phim quay chậm, Lữ Quang Minh ôm Tô Tuyết nhào lên phía trước, đám người mất kiểm soát, đè hết xuống chỗ Lạc Tòng Tâm – thậm chí cô còn ngửi thấy mùi nước dãi của bọn họ —-

Tựa như chỉ trong trọn vẹn đúng một giây, hoặc nửa giây, một dáng người mặc đồ đen lao tới ôm chầm lấy Lạc Tòng Tâm phóng ra ngoài – ánh đèn chói lòa trước mắt, lóe sáng đầy thản nhiên bình tĩnh – còn cô thì ngã xuống đất.

Cô được bao bọc trong lồng ngực một người đàn ông, cổ anh nghiêng thành một đường cung vô cùng kỳ lạ, tóc anh vừa cứng vừa xù ra chọc lên da mặt Lạc Tòng Tâm làm cô đau nhói.

Lạc Tòng Tâm cứng người, cô ngửi thấy một mùi hương, một mùi hương lành lạnh nhưng đẫm vị máu tanh.

“Tất cả dừng tay! Dừng tay! Vương Thủ Cường, anh dừng lại mau!”

Tiếng hét của Tô Tuyết sắc nhọn như nhánh gai trên cành, phá vỡ mọi thanh âm hỗn loạn trong hội trường.

Chị đứng trên một cái bàn tròn, váy cưới trắng tinh bị rượu vang vấy lên đỏ chói, mái tóc chị rối bù phiêu du trong không khí, tô điểm cho một vẻ đẹp mạnh mẽ gai góc của chị.

Tất cả mọi người đều dừng hành động của mình lại, toàn hội trường tức khắc yên tĩnh trở về như ban đầu.

Người đàn ông đang ôm Lạc Tòng Tâm trong lòng từ từ đứng dậy, khẽ buông cô ra.

Âu phục đen, sơ mi trắng, ngũ quan tinh tế xinh đẹp cùng đôi mắt lạnh như băng.

Đinh Bộ Trực.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv