Sau khi thi giữa kì kết thúc, học sinh lớp 12 bắt đầu vào giai đoạn học ôn thêm các môn thi tốt nghiệp tự chọn. Nếu trước kia học sinh chỉ phải học thêm ba buổi chiều trong tuần thì nay học cả sáu buổi, kín lịch cả sáng lẫn chiều. Đứa nào bị bố mẹ áp lực việc học hành thì có khi phải học cả buổi tối.
Diệp không bị bất kì ai trong gia đình đặt yêu cầu cao việc học nhưng tối nào nó cũng phải đi học thêm, từ thứ hai đến thứ sáu, miễn phí, thầy giáo đưa đón tận nhà, thỉnh thoảng học tốt còn được thầy tặng kèm trà sữa.
Cứ nghĩ là cuộc sống trong mơ nhưng thầy giáo của nó rất khắt khe, dạy học cực kì nghiêm túc, giao bài tập về nhà nếu không làm sẽ bị phạt, ngày nào cũng ngồi bên tai nó đọc thần chú "tuyệt đối không được trượt đại học trên Hà Nội".
Nhiều lúc Diệp có cảm giác Đăng giống bố mẹ nó hơn là hai vị phụ huynh ở nhà bởi bố mẹ nó cho rằng nếu Diệp đỗ được đại học trên Hà Nội thì tốt, còn không thì học đại học cao đẳng ở Hạ Long cũng chẳng sao, ở gần để bố mẹ đỡ phải xa con gái.
Tất nhiên ngày trước nó cũng suy nghĩ đơn giản y vậy, nhưng giờ nó sẽ không hồn nhiên như thế nữa vì nó không thể ở Hạ Long khi bạn trai nó đang ở Hà Nội được.
"Mày không nghĩ là mày có thể trượt đại học à? Thấy bảo nhiều người điểm cao nhưng vẫn trượt ý." Diệp nhìn thầy Đăng hỏi khi đang bắt đầu vào buổi học thêm.
"Phải có chiến thuật chứ, sao trượt được."
Đăng nói rất thản nhiên, có vẻ như đã tìm hiểu khá kĩ về phương thức tuyển sinh năm nay của các trường. Thậm chí Đăng còn tìm hiểu hộ Diệp luôn khi nghe nó bày tỏ rằng muốn học Ngôn ngữ Nhật - cái chuyên ngành đang có cạnh tranh khá lớn mấy năm gần đây.
Ngày trước Diệp cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ Đăng khi thấy cậu ta sở hữu bộ não ngăn nắp quy củ và đầy lý trí như vậy, cho đến khi nó quen Đăng được một thời gian.
Mới chỉ được hơn hai tuần nhưng Diệp đã phát hiện: Hoàng Nhật Đăng nhạt quá.
Nhạt như nước lọc vậy.
Nếu có thứ gì đó có thể nhạt hơn nước lọc thì đó chính là Hoàng Nhật Đăng.
Thật ra trước giờ Đăng vẫn nhạt như vậy, nhưng khi đó Diệp đang mang tâm hồn và trái tim mong manh của thiếu nữ đang yêu nên dù Đăng có nói độc "ừ" hay "ok" đi chăng nữa thì khi đó Diệp vẫn cứ tưởng thế là ngầu.
May là hai đứa gặp nhau nhiều, chứ ngồi nhà đọc tin nhắn của Đăng chắc có lẽ nó sẽ sớm bị trầm cảm, bởi phần tin nhắn luôn chỉ tóm gọn trong bốn kiểu tin nhắn: "ăn cơm chưa", "đang làm gì đấy", "ừ" và "ngủ ngon".
Khi gặp nhau thì cảm giác được gần bên với những động chạm nhỏ nhất đã giúp vơi bớt sự nhạt nhẽo của Đăng, có điều... dù là nó rất thích gặp Đăng và chạy tới ôm ấp một chút mỗi khi gặp, nhưng Đăng luôn biết cách dừng lại ở ôm và hôn, sau đó cậu ta nói: "Ngồi vào bàn bỏ sách vở ra chuẩn bị học bài đi."
Vai trò thầy giáo: 100 điểm.
Vai trò người yêu: 50.
Nhưng cũng không trách được, vì Đăng không có kinh nghiệm, nó cũng thế. Chê Đăng nhạt nhưng nó cũng đâu có biết nói gì, quanh quẩn chỉ kể với Đăng hôm nay ăn gì, hôm nay xem phim gì, hôm nay đọc truyện gì, hôm nay Bin ăn nhiều hay ít, sủa mấy lần v.v...
Ba anh em vẫn hay ngồi học ở bàn phòng khách. Hiện đã gần cuối tháng 12, dù chỗ ngồi có thảm lót sàn bên dưới nhưng vẫn không ngăn được cảm giác lạnh truyền tới, hơn nữa không gian ở tầng một khá rộng, kể cả đóng kín cửa thì hơi lạnh vẫn tìm được chỗ để chen vào.
Người kêu lạnh đầu tiên là Trâm, cô bé vừa ăn xoài vừa kêu lạnh.
"Xoài ngon quá."
Từ ngày có Diệp, mùng một và mười lăm âm lịch hàng tháng Trâm đều có xoài để ăn. Những lần trước Diệp đều trộm mang đi, riêng hôm nay nó đã quang minh chính đại ưỡn ngực ngẩng cao đầu mang bốn quả xoài ra khỏi nhà, tuyên bố rằng mang cho cô em gái đáng thương của Đăng. Ngày trước nó còn nghĩ hành động của Đăng là thần kinh, ai dè lại khiến tâm lí không cần giấu giếm của nó thoải mái hơn rất nhiều. Mỗi lần Đăng sang đón nó đi học thêm đều thưa gửi rõ ràng, bố mẹ cười tươi, Bin thi thoảng được đi theo.
"Trâm vào phòng ngồi bàn học đi."
"Dạ." Trâm ngoan ngoãn lôi Bin vào phòng học bài.
Diệp nhìn Đăng, ngập ngừng nói: "Tao cũng hơi lạnh..."
Đăng nhíu mày: "Sao không nói sớm?"
"Vừa nãy chưa lạnh."
Đăng ngẫm nghĩ một lúc nói: "Vậy thì vào phòng tao. Có bàn nhỏ để lên giường ngồi cho ấm."
Diệp im lặng một lúc, sau đó cũng gật đầu.
Có vẻ như đây là lần thứ hai Diệp được vào phòng Đăng.
Lần trước nó vào thì bên trong tối om, lúc này bật điện mới nhìn kĩ được một chút. Theo như nó nhớ thì đây là phòng cũ của bố mẹ nên giường rất rộng, bàn máy tính để cạnh đầu giường hơi bừa bộn một chút nhưng được Đăng lao vào dọn dẹp ngay. Đối diện giường là tủ gỗ để trưng bày đồ trang trí và cả sách vở. Trong lúc Đăng đang dọn dẹp đổ rác thì Diệp đứng ngắm nghía tủ gỗ một chút, phát hiện thấy khá nhiều tựa sách về các chủ đề như vật lí, thiên văn học, sử học, triết học, tiểu thuyết văn học kinh điển và ti tỉ các đầu sách khoa học khác.
Khi Đăng quay lại, Diệp tò mò cầm một cuốn sách lên hỏi: "Sách của hai bác hả?"
"Không, của tao."
"Vậy hả? Tại thấy cũng cũ."
Đăng tới cạnh nhìn cuốn sách Diệp cầm trên tay, à một tiếng: "Cuốn này thì đọc lâu rồi. Từ cấp 1."
Diệp nhìn lại cái tên "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ", sau đó mở bên trong ra ngó thử vài chữ mà kinh ngạc hỏi: "Đọc cuốn này từ hồi cấp 1 á? Hiểu được?"
"Không hiểu lắm, nhưng thấy cũng thú vị. Sau này lớn lên đọc lại thì hiểu hơn."
Diệp cất cuốn sách lại lên kệ, sau đó lấy "Đại Việt sử ký toàn thư" ra: "Đừng bảo là cuốn này cũng đọc nhé?"
"Có đọc. Đọc hết rồi."
Diệp lại mở ra xem, quyết định hỏi thử một câu: "Nhà Trần có từ năm bao nhiêu tới năm bao nhiêu?"
"1226-1400." Nói xong Đăng đoạt lấy cuốn sách trong tay nó cất vào chỗ cũ, "Chín giờ phải về rồi, tập trung học đi."
Đăng đứng sát ngay sau lưng Diệp, đột nhiên Diệp quay lại nhìn cậu, lèo nhèo nói: "Ứ ừ ứ học đâu, hôm nay xem phim được không?"
Đăng bị bất ngờ bởi cái giọng đáng sợ của Diệp, bất ngờ hơn là cậu lại cảm thấy nó đáng yêu. Cậu phì cười, nói:
"Không."
Đăng mang một chiếc bàn xếp nhỏ đặt vào cuối giường, kéo Diệp ngồi một bên và đưa chăn cho Diệp, sau đó thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Ấm chưa?"
Dù Đăng nhạt như nước lọc nhưng may mắn thay vẫn là cốc nước ấm chứ không phải nước đá.
"Ấm." Diệp nhỏ giọng nói, sau đó mở vở ra bắt đầu con đường học hành.
Hôm nay hai đứa ôn Vật lí, Diệp đột nhiên nhớ đến mấy cuốn sách trên kệ nên hỏi: "Mày thích Vật lí từ bé à?"
Đăng trả lời: "Cũng không hẳn. Thích đọc sách thì đúng hơn. Các loại sách. Có lẽ do biết đọc sớm."
"Ò... Tại không hay thấy mày nhắc đến mấy chủ đề này. Nếu mày nói có lẽ sẽ đỡ nhạt hơn đấy."
Lần này cậu ngẫm nghĩ thêm một lúc mới đáp: "Ngày bé nói về vật lí và thiên văn học hay bị các bạn cười. Giờ lớn hơn, có thể có người sẽ muốn nghe, nhưng quen thói im lặng rồi, cũng chẳng muốn nói ra nữa."
Diệp hơi hiểu ra, nhớ loáng thoáng từng có đứa nào đó kể cho nó rằng hồi bé Đăng hơi khác biệt nên bị bắt nạt, mãi về sau cậu ta mới thay đổi để trở thành như bây giờ.
Nó nói: "Vậy mày cứ nói với tao cũng được, tao sẽ nghe mà."
"Ừ, được." Cậu gật đầu, sau đó nhìn nó, nói tiếp: "Nhưng dám nói tao nhạt thì... mày giỏi đấy."
Một kẻ kiêu ngạo như Đăng khi nghe có người chê mình đương nhiên sẽ cảm thấy hơi đả kích. Cậu lật bàn tay đang giải bài tập của Diệp, vừa định chê Diệp làm sai thì lời ra miệng lại thành: "Sao tay mày lạnh thế?"
Thay vì giải thích theo kiểu sinh học thì Diệp giải thích theo kiểu tâm linh: "Con gái tay lạnh chung tình, không biết hả?"
Đăng cầm chặt tay nó, nhịn cười: "Nhớ đấy nhé."
Tay Đăng ấm nóng như lửa, ngược lại hoàn toàn với bàn tay lạnh cóng của nó. Hai người cứ giữ tay như vậy một lúc thật lâu chẳng muốn buông ra, cuối cùng Đăng không nhịn được kéo tay Diệp về phía sau lưng khiến nó đổ về phía trước một chút, thuận tiện kéo gần khoảng cách để Đăng hôn lên môi.
Diệp bị kéo lại hơi mất thăng bằng nên nó phải dùng tay còn lại bám vào vai Đăng tránh ngã, ai dè càng hôn sâu cả hai càng vô thức ngả ra, cuối cùng khi kết thúc, lưng Đăng đã nằm hẳn xuống giường, còn Diệp ngồi trên.
"Nguy hiểm lắm." Đăng nói một câu khó hiểu như vậy.
"Hả?" Diệp ngơ ngác hỏi.
Lúc sau Trâm bị anh trai triệu hồi vào phòng, cho phép ngồi trên giường chơi trong lúc hai anh chị đang học bài.
***
[Ngoại truyện: Khi Đăng muốn hết nhạt]
Đăng và Diệp ngồi xem phim Wonder Woman.
Đăng thuận miệng giải thích cho Diệp về Chiến tranh thế giới thứ II: "Chiến tranh thế giới thứ 2 xuất hiện bởi hòa ước Versailles. Hòa ước này kí kết vào năm 1919 với mục đích chấm dứt Thế chiến I, cuộc chiến mà phe Liên minh thất bại. Hòa ước này áp đặt rất nhiều điều khoản vô lí nên Đức cũng như nhiều nước thất bại trong Thế chiến I đứng lên tạo cuộc chiến lần hai nhằm đòi lại quyền lợi đã mất. Đây là một nguyên nhân giải thích tại sao khi cuộc chiến bắt đầu, chỉ sau chưa đầy một năm mà Đức đã thôn tính Pháp..."
Diệp: Dừng lại đi, xin đấy, mày nhạt như trước cũng được!!