Buổi tối tan làm, Đỗ Nhạn Lan về nhà, nhìn thấy khuôn mặt của Đường Nghi Nhu, bà khiếp sợ không thôi. Đường Nghi Nhu không nói thật, chỉ qua loa nói rằng bị té giữa đường.
Đỗ Nhạn Lan hỏi: ''Con đi đường kiểu gì vậy? Sao có thể té trầy mặt được?''
Đường Nghi Nhu nói sẽ ở nhà nghỉ hai ngày, bà hỏi nghỉ phép có bị trừ tiền lương không, cô nói không trừ.
Bà bán tin bán nghi: ''Vậy thì tốt.''
Cô nằm trên giường nghịch điện thoại, không thèm nhìn bà mà nói: ''Tốt cái gì chứ, chuyện này xem như con bị tai nạn lao động.''
''Hả? Tai nạn lao động? Không phải con nói bị té sao?''
''Mẹ đừng hỏi nữa được không.'' Cô càu nhàu.
Đỗ Nhạn Lan ngậm miệng lại, đặt túi xách xuống, xoay người đi vào phòng bếp.
Cô gọi bà lại: ''Để con nấu cơm cho.''
Đỗ Nhạn Lan không đáp, quay lại mở túi xách lấy hộp cơm đã rửa sạch sẽ ra. Bà làm lao công tại một trung tâm thương mại, sáng 9 giờ bắt đầu làm đến 9 giờ rưỡi tối mới về. Mỗi đêm bà đều nấu sẵn cơm trưa và cơm tối cho ngày mai.
Đường Nghi Nhu nghe tiếng động trong phòng bếp, cô hơi xuất thần.
Cô đã tới thành phố này được hai năm. Năm đầu tiên cô bán quần áo cho người ta ngoài lề đường, tiền kiếm được cũng chỉ đủ trả tiền nhà, điện nước. Năm thứ hai Đỗ Nhạn Lan từ dưới quê lên tìm cô, số tiền ít ỏi kia không đủ nuôi sống bà. Sau khi Đỗ Nhạn Lan ra ngoài tìm việc, cô quyết tâm bỏ hai vạn tệ để làm bằng giả, có được công việc như hiện tại.
Bây giờ nghĩ lại cô mới thấy sợ, suýt chút nữa cô mất việc vì một con mèo hoang.
Một con mèo, chết thì chết, chẳng phải con người cũng thế ư? Sớm hay muộn, tất cả đều phải chết.
Bác sĩ dặn Đường Nghi Nhu qua hai ngày tới bệnh viện thay thuốc, hai ngày sau, Lương Thế Bách gọi điện cho cô, nói rằng anh đã tới.
''Tôi đậu xe ở chỗ lần trước đưa cô về.''
Đường Nghi Nhu chưa hiểu lắm.
Anh nói: ''Để tôi đưa cô đi bệnh viện.''
Cô cúp điện thoại, trong lòng vẫn hơi rối bời, cô cũng không rõ mình cảm thấy thế nào lúc này.
Cứ xem như Lương Thế Bách là người tốt vậy.
Cô thay quần áo rồi ra ngoài.
Hôm nay trời tắt nắng, không ít người ngồi dọc theo hai bên đường, đa số đều là các cô các bà dẫn cháu ra chơi.
Đường Nghi Nhu vừa ra tới, cô thấy một đứa trẻ bám lấy chân Lương thế Bách, anh khom người bế nó lên, vừa lúc ngẩng đầu dậy, nhìn thấy cô, anh vẫy tay chào. Đường Nghi Nhu chạy lại, gọi một tiếng ''Lương tổng'' xem như chào hỏi, cô ôm đứa trẻ trả lại cho người nhà. Anh mở cửa xe, cô nhanh chóng bước lên. Lương Thế Bách lên sau cô, trước khi đi còn vui vẻ ''bye bye'' đứa trẻ kia.
Cách lớp kính cửa xe, cô thấy anh cười. Có vẻ anh là típ người kiên nhẫn, biết quan tâm, hơn nữa cũng sẵn sàng đối phó mọi chuyện.
Con người Đường Nghi Nhu hoàn toàn trái ngược anh, cô nghĩ nghĩ, thôi kệ, dù sao cô cũng không làm hại ai.
Lương Thế Bách lên xe, ngồi kế bên cô hỏi han: ''Đã đỡ chút nào chưa?''
''Đỡ rồi.'' Cô đưa tay lên sờ vết thương, băng gạc cọ lên mặt cô hơi ngứa.
''Đừng chạm tay vào.''
Đường Nghi Nhu xấu hổ buông tay xuống.
Lương Thế Bách tiếp tục nhìn cô nói chuyện, cô càng lúc càng không tự nhiên. Bác sĩ nói không được để miệng vết thương dính nước, thế nên trước khi ra ngoài cô chỉ dùng khăn lông ướt lau mặt. Cô sợ trên mặt có vết bẩn, cũng hối hận vì sao không chịu soi gương trước khi đi.
Đường Nghi Nhu cố ra vẻ tự nhiên, cô vuốt phần tóc vén sau tai xuống, che khuất nửa bên mặt.
Từ góc độ của Lương Thế Bách chỉ thấy được chóp mũi và cánh môi he hé ra của cô.
Đường Nghi Nhu nhận ra ánh mắt của anh, cô hơi nghiêng đầu, muốn quay lại nhìn xem.
Nhưng cô không dám.
Lương thế Bách không hỏi nữa, anh khởi động xe.
Tới bệnh viện, y tá thay thuốc, đổi băng gạc cho Đường Nghi Nhu. Cô đau đến xuýt xoa, Lương Thế Bách đứng cạnh bên nhìn cũng nhíu mày.
Thay xong thuốc, cô cắn răng chịu đựng, định trở về nhà. Thế nhưng anh đột nhiên hỏi cô có muốn đi xem mèo không.
''Để cô đỡ lo lắng.''
Thật ra lúc này đây, Đường Nghi Nhu đã không còn để tâm nữa.
Cô hỏi: ''Mèo ở đâu?''
Anh đáp: ''Nhà tôi.''
Đường Nghi Nhu không nghĩ nữa, cô đồng ý.
Cô đồng ý đến nhà anh, xem mèo của cô.
Con mèo không nhận chủ, trong mắt nó, con người chỉ là sinh vật khác sống cùng phòng.
Đường Nghi Nhu cũng không thấy lạ chuyện nó quên bẵng mình. Mèo nằm trong ổ chăn sạch sẽ, nó nâng mắt nhìn cô.
Lương Thế Bách cũng đang nhìn mèo, anh ngồi xổm bên cạnh nó, đột nhiên anh hỏi: ''Nó tên là gì?'' Trước giờ anh chưa từng hỏi tên mèo.
Đường Nghi Nhu hơi bối rối, qua một lúc cô mới trả lời: ''Tôi không đặt tên cho nó.''
Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
Anh chỉ nói: ''Vậy bây giờ đặt một cái tên đi.''
Bây giờ nó không còn là mèo của cô nữa.
Đường Nghi Nhu nhìn mèo chằm chằm, rồi cô nói: ''Gọi là Nước Cam đi.''
Lương Thế Bách nhìn cô cười: ''Mèo màu cam, đặt là Nước Cam, cũng có lý.''
Cô không biết anh đang khen hay chế giễu mình.
Anh gọi ''Nước Cam'', 'Nước Cam'', con mèo thế nhưng biết anh đang gọi, nó đứng dậy, đi tới dụi đầu vào chân anh.
Mèo cũng tham giàu khinh nghèo, Đường Nghi Nhu không giận.
Lương Thế Bách sờ đầu mèo, anh hỏi: ''Có đói bụng không?''
Nó meo meo hai tiếng.
Anh cười rộ, gãi cằm nó: ''Không phải hỏi mày.''
Đường Nghi Nhu lúc này mới biết anh hỏi mình, cô ngẩng đầu lên. Lương Thế Bách cũng đang nhìn cô, ánh mắt hệt như cách anh nhìn mèo.
Cô nói: ''Tôi không đói.'' Cô tránh ánh mắt anh, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Lương Thế Bách đã lên tiếng trước: ''Cô cho rằng lũ mèo ở chỗ công viên bị tôi đánh bả sao.''
Đường Nghi Nhu không đáp.
Anh nói đùa: ''Trông tôi giống biến thái lắm à?''
Đương nhiên không giống, trong tên anh có cây bách, rất phù hợp với vẻ ngoài của anh.
Anh đoan chính, không cao ngạo, cũng không tức giận trước những nghi ngờ vô vớ của cô.
Lương Thế Bách có một đôi mắt ấm áp. Đường Nhi Nhu nhìn anh, tâm tình hơi thả lỏng.
''Vì sao cô cho rằng tôi đánh bả mèo?' Anh nghiêm mặt lại: ''Cô có bao giờ nghĩ rằng cô đã nghi oan tôi không? Tôi là sếp của cô, tôi hoàn toàn có thể sa thải cô trong cơn giận.''
Môi Đường Nghi Nhu mấp máy. Cô cho rằng mình rất dễ cúi đầu, một câu xin lỗi cũng chẳng đáng bao tiền. Trời sinh, cô thua kém những người như Lương Thế Bách.
Cô nhìn anh, trong mắt dần có tia thù địch.
Thấy cô trừng mình, Lương Thế Bách bỗng cười cười, nét mặt cũng không còn nghiêm nghị nữa, anh thích thú nhìn cô: ''Sao cô lại khác biệt như vậy?''
Hốc mắt bỗng chốc nóng lên, Đường Nghi Nhu dường như hiểu được vì sao mình muốn khóc.
Cô hận Lương Thế Bách. Hận anh có cuộc sống quá mức tốt đẹp. Hận anh có tư cách cười cợt cuộc sống của cô.
Cô cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong, tự nhủ sẽ nhỡ kỹ khoảnh khắc này.
Có vẻ Lương Thế Bách không nhận ra, anh vô tư nói: ''Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.''
Đường Nghi Nhu lập tức xoay người xuống lầu.
Trước khi xuống xe, anh nói đã xin cho cô nghỉ hai tuần, ''Hai tuần sau chắc là vết thương của cô đã lành rồi.''
Anh nói tiếp: ''Cô còn phải thay thuốc hai lần nữa, qua hai ngày nữa tôi lại tới.''
Tựa như anh đang chuộc lại tội lỗi mình gây ra, không hề có vẻ gì chột dạ, bất thường.
Cô đáp một tiếng lạnh nhạt rồi mở cửa bước xuống xe.
Lương Thế Bách chợt nhớ lại thời điểm cô vọt lên tầng 13 tìm mình, lúc đó anh liền biết, mọi ân cần lễ phép trước kia đều là cô giả vờ.
Cô tên Nghi Nhu, nhưng không hề ''mềm mại'' một chút nào. Khoảnh khắc cô nổi giận đùng đùng, liều mạng giành mèo với anh, cô mới là chính mình.
Cô thú vị hơn con mèo kia nhiều.
Đã lâu rồi Đường Nghi Nhu chưa được nghỉ một thời gian dài như vậy. Cô cũng không đặc biệt yêu thích cái gì, suốt ngày ru rú trong nhà, không ngủ thì xem phim, buổi chiều ra chợ mua thức ăn về nấu. Cũng không phải cô thích nấu ăn, cô chỉ tiếc tiền mua cơm bên ngoài mà thôi.
Lúc trở về, Đỗ Nhạn Lan thấy trên bàn có đĩa trái cây, Đường Nghi Nhu đang nằm đắp chăn xem điện thoại, tay còn lại cầm một quả táo, nhàn nhã lạ thường.
Bà cười nói: ''Con đúng là trong phúc có họa.''
Đường Nghi Nhu đáp: ''Đây mà là phúc cái gì?''
''Sếp con tốt như vậy, nghỉ được những hai tuần.''
Cô hừ lạnh một tiếng.
''Con cũng đừng coi là lẽ hiển nhiên, phải cảm ơn người ta.''
Cô hỏi lại: ''Cảm ơn thế nào? Tặng quà đáp lễ sao? Con không có tiền, mẹ cho con một ít đi.''
Đường Nghi Nhu đột nhiên nổi giận, bà thở dài: ''Sao con cứ mở miệng ra là nhắc đến tiền? Con không thể giống người bình thường được hả?''
Cô bật người dậy: ''Con có chỗ nào không bình thường! Mẹ muốn con cảm ơn người ta, nhưng người ta không thiếu thốn gì hết, con cảm ơn thế nào được! Con lấy cái gì mà cảm ơn!''
Đỗ Nhạn Lan đứng lên, bà không biết cãi nhau, cũng không muốn cãi, bà chỉ nhẹ giọng: ''Tính tình thế này y hệt cha con, ai nói cũng không nghe....''
Đường Nghi Nhu ném phịch quả táo xuống đất, cô trừng to mắt, hận không thể nhảy xuống giường đập phá thêm đồ. Hơi thở cô dồn dập, ngực phập phồng.
Đỗ Nhạn Lan co người cúi thấp đầu, bà không để ý tới cô nữa, chỉ nhặt quả táo dưới đất lên vứt vào thùng rác, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Đường Nghi Nhu nghe thấy tiếng mở nước từ nhà vệ sinh truyền đến, cô đột nhiên cảm thấy nhàm chán. Có gì phải tức giận, Đỗ Nhạn Lan trước giờ đều như vậy.
Cô tựa lên gối đầu giường, nhìn chằm chằm bức tường trắng đối diện. Trên tường có hai dấu chân màu xám đen, lúc dọn đến ở cô đã nhìn thấy nó ở đó. Thế nhưng chủ nhà nói rằng trước kia bức tường rất sạch sẽ, ý là dấu dơ kia do mẹ con cô làm ra. Đỗ Nhạn Lan ôn tồn giải thích, chủ nhà nhận ra bà là người dễ bắt nạt, hung hăng nói sẽ trừ tiền cọc khi trả nhà. Lúc về Đường Nghi Nhu thấy bà ngồi khóc, cô nghe rõ ngọn nguồn, sau đó gọi điện chửi nhau một phen với chủ nhà. Chửi xong thì quay qua mắng Đỗ Nhạn Lan.
Mắng bà không làm được gì, chỉ biết khóc lóc.
Khi còn nhỏ, Đường Nghi Nhu có một người bạn. Mẹ cậu ta nói một không ai dám nói hai, làm chủ gia đình, muốn ăn gì thì nấu đó, muốn chửi ai thì chống nạnh chửi người đó. Không vừa ý thì mắng chồng, mắng con, mặt không đỏ, không khóc, mặc kệ người khác nghĩ gì.
Bạn của cô không thích mẹ mình, cậu ta nói bà quá đanh đá.
Nhưng Đường Nghi Nhu nghĩ, nếu Đỗ Nhạn Lan là người đàn bà đanh đá cũng thật tốt. Cô sẽ không sợ bị ai đánh, ai mắng.
Ít nhất, bà có thể bảo vệ cô.