Đường Nghi Nhu về quê một phen, Đỗ Nhạn Lan lập tức báo tin cho bảy tám cô dì, còn không quên dặn Đường Nghi Nhu gặp họ hàng phải biết lễ phép.
''Mời chú với dì của con đi ăn bữa cơm đi, bọn họ còn chưa gặp Lương Thế Bách nữa.''
Đường Nghi Nhu biết rõ, bà chỉ muốn lấy Lương Thế Bách ra khoe khoang.
Nhưng Lương Thế Bách cũng rất phối hợp: ''Đều là trưởng bối của em, anh cũng nên đi gặp một lần.''
Đường Nghi Nhu thật sự khó chịu: ''Có gì hay ho đâu mà xem, cứ gặp là thấy chuyện không tốt.''
Nếu cô không quen Lương thế Bách, đám họ hàng kia nhất định cũng chẳng quan tâm cô làm gì. Lần trước Đỗ Nhạn Lan về quê, bà nói Lương Thế Bách mua nhà cho bà, còn lấy ảnh chụp ra khoe, bọn họ lập tức chấn động. Ai mà tin được Đỗ Nhạn Lan suốt ngày bị đánh đập, lấy nước mắt rửa mặt đột nhiên trở nên phú quý như vậy.
Bọn họ phải đi kiểm chứng một lần.
''Họ hàng của em không có ai tốt cả, nhưng con người mẹ em, ai tát bà một cái sau đó cho bà trái táo ngọt, bà liền quên hết mọi chuyện.'' Nhắc tới Đỗ Nhạn Lan, Đường Nghi Nhu càng thấy giận.
Lương thế Bách nói: ''May là em không giống bà ấy.''
Đường Nghi Nhu không đáp, không giống bà thì cô có thể giống ai được chứ? Cô càng hi vọng mình không giống một ai hơn.
Anh nói: ''Em là một hạt giống tốt nảy mầm trên đất xấu.''
Đường Nghi Nhu cười rộ, nhón chân thơm lên má anh, Lương Thế Bách vui như đứa trẻ được khen ngợi. Cô nhìn thấy dấu son môi in rõ ràng trên má anh.
''Thôi chết, em quên mất đang tô son.'' Cô cười ngượng ngùng, chạy đi lấy giấy lau cho anh.
Lương Thế Bách nói không sao. Thấy cô vào nhà vệ sinh, anh quẹt tay lên mặt, lúc buông xuống quả thật đầu ngón tay hơi đỏ.
Đường Nghi Nhu cầm khăn lông bước ra: ''Giấy khô quá, em sợ lau không được.''
Lương Thế Bách ngồi xuống, cô đứng trước mặt anh, nhẹ nhàng dùng khăn lông lau mặt cho anh, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt như có tia thành kính. Làn da bên dưới mềm mại lạnh lẽo, như vốc nước trong tay, động tác của cô càng thêm cẩn thận.
Lương Thế Bách vẫn luôn nhìn Đường Nghi Nhu, nhưng cô không nhìn anh, chỉ nói: ''Anh ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học vậy.''
Đôi tay Lương Thế Bách đặt trên đầu gối chợt cuộn tròn.
Đường Nghi Nhu lúc này mới cúi người nhìn anh, hai khuôn mặt đối diện, cô bật cười: ''Được rồi.''
Lương Thế Bách nhìn cô, cô đang đắc ý.
Đường Nghi Nhu xoay người muốn đi, đột nhiên cảm nhận được đôi tay anh vòng qua eo cô ôm chặt.
Bàn tay cuộn tròn quy củ đặt trên bụng cô, cô cúi đầu nhìn, không nhịn được cười. Cô cũng không quay đầu lại, để anh tựa vào lưng mình.
Đường Nghi Nhu muốn nhúc nhích, Lương Thế Bách lại ôm cô chặt hơn, dường như không muốn đối mặt với cô.
Nhìn đôi tay cuộn tròn ngoan ngoãn trên bụng, cô vuốt thẳng tay anh ra.
Sau đó cô cúi đầu nhìn kỹ, móng tay anh cắt tỉa gọn gàng, màu trắng hồng, có vầng bán nguyệt nho nhỏ, trong suốt sạch sẽ như thân cây dưới ánh mặt trời ấm áp.
Lương Thế Bách đột nhiên đứng lên sau lưng cô, ôm cô chặt vào lồng ngực mình hơn nữa. Đường Nghi Nhu tưởng tượng ra biểu cảm trên mặt anh lúc này, là ánh mắt vừa thành kính vừa bất lực kia. Cô bỗng nhiên cảm nhận được một loại thống khổ, loại thống khổ cô đã từng trải qua. Vì thế, cô đưa tay đặt lên bàn tay anh.
Thống khổ biến mất.
Cuối cùng, Lương Thế Bách vẫn đi gặp họ hàng của Đường Nghi Nhu. Đường Nghi Nhu cũng đổi ý, cô nói: ''Gặp bọn họ cũng được.'' Anh đặt một phòng riêng dưới tầng trệt khách sạn, còn cô gọi vài cuốc điện thoại.
Bọn họ đi xuống phòng thuê, ngồi chừng mười lăm phút, có người đẩy cửa bước vào.
Đường Nghi Nhu đứng dậy kêu ''Chú'', chú cô gật đầu chào Lương Thế Bách, cười vô cùng hòa nhã: ''Tiểu Lương đúng không, xin chào xin chào.''
Chú ta vươn tay, Lương Thế Bách bắt lấy. Đường Nghi Nhu đã sớm ngồi xuống, nhìn anh cười như muốn nói ''Anh nhìn đi.''
Sau khi ngồi xuống, chú của Đường Nghi Nhu vẫn luôn trò chuyện với Lương Thế Bách, thỉnh thoảng chen vào hai câu trách móc Đường Nghi Nhu, rằng vì sao cô không mang anh về gặp chú sớm hơn.
Đường Nghi Nhu nhàn nhạt đáp: ''Anh ấy bận, chú cũng bận, hơn nữa cũng không nhất định phải gặp mặt, lười đi.''
Chú ta lập tức ngậm miệng lại, quyết định không nói chuyện với đứa cháu gái hẹp hòi này nữa, bản tính chả khác gì hồi trước!
Bọn họ lại đợi thêm khoảng mười lăm phút nữa mới có người khác tiến vào, Đường Nghi Nhu lúc này không đứng lên nữa, cô chỉ gọi một tiếng ''Dì'' rồi thôi.
Quả nhiên, người dì này cũng không quan tâm Đường Nghi Nhu trở về làm gì, dì ta nhìn chằm chằm Lương Thế Bách, ánh mắt lợi hại đến mức muốn xuyên thủng qua lớp da của anh.
''Cậu mua nhà cho Đỗ Nhạn Lan sao?'' Vừa ngồi xuống, dì ta đã không nhịn được mà hỏi.
Lương Thế Bách hơi lúng túng, anh nhìn Đường Nghi Nhu, sau đó nói phải.
''Thật hiếu thảo, vẫn là Nghi Nhu có bản lĩnh, chúng ta lo lắng cho con bé cũng hơi thừa rồi.'' Một lời chua ngoét.
Đường Nghi Nhu chỉ cười.
Người chú nói: ''Tiểu Lương à, về sau nếu có thời gian thường xuyên về đây chơi đi. Từ bé đến lớn Nghi Nhu chịu không ít khổ, cha con bé không nên thân, là đôi mắt chú nhìn con bé lớn lên....''
Chú ta chưa dứt lời, dì Đường Nghi Nhu bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng. Dám nói anh trai dì ta không nên thân ngay tại đây? Cho dù Đường Xuân Sinh thật sự tệ bạc thì cũng không đến lượt chú ta lên tiếng!
Người chú ngượng ngùng cười hai tiếng, nuốt xuống câu định nói.
Đường Nghi Nhu cười nhạo, tính tình chú ta quả thật giống hệt Đỗ Nhạn Lan! Đúng là anh em ruột thịt!
Sau đó cô lạnh mặt nhìn dì mình, dì ta từ nhỏ đến lớn vẫn không hề thay đổi, vẫn lưu manh như cũ!
Trước kia dì ta thường gây chuyện với Đỗ Nhạn Lan bằng cách đồn đãi lung tung ''Ả ta không chọc giận anh trai tôi thì làm sao bị đánh được!'' Sau đó Đỗ Nhạn Lan mách mẹ chồng về chuyện Đường Xuân Sinh đánh mình, dì ta đứng một bên xen vào ''Tới đây phàn nàn cái gì! Có bản lĩnh thì cuốn gói cút đi! Bị đánh ra như vậy còn không chịu rời đi! Con điếm rẻ mạt này!''
Thời điểm Đường Xuân Sinh chết, dì ta còn làm trò tát Đỗ Nhạn Lan một cái trước mặt mọi người: ''Là tại mày! Mày là đồ sao chổi khắc chết anh trai tao!''
Lúc ấy, Đường Nghi Nhu đập vỡ di ảnh, chạy qua đó vung tay muốn đánh trả dì ta, cuối cùng dì ta bị người khác kéo đi, nhưng cũng không quên gào sống gào chết rằng anh trai dì ta chết oan.
Đường Nghi Nhu không biết dì của cô có còn nhớ rõ những chuyện này không, nếu nhớ rõ, sao vẫn còn mặt mũi mà vác tới đây? Hay là, dì ta cho rằng cô đã quên?
Nghe nói lần trước về quê Đỗ Nhạn Lan chủ động đi tìm dì ta, Đường Nghi Nhu cũng không hiểu rốt cuộc mẹ mình nghĩ gì trong đầu.
Từ góc độ nào đó mà nói, cả hai người phụ nữ có quan hệ máu mủ ruột thịt với Đường Nghi Nhu đều khiến cô chán ghét.
''Nghi Nhu rất giống cha con bé. Cha con bé lúc còn trẻ rất tốt, lại thông minh, là người có tiền đồ nhất trong nhà bọn dì...''
Đường Nghi Nhu lấy lại tinh thần, nghe thấy dì ta nói với Lương Thế Bách như thế, cô bật thốt: ''Có tiền đồ làm kẻ nát rượu nhất à? Hay là tiền đồ bạo hành vợ?''
Cô nói xong, sắc mặt dì ta lập tức thay đổi.
''Nghi Nhu, sao lại nói chuyện này...'' Chú cô lên tiếng.
Đường Nghi Nhu cúi đầu cười: ''Tôi nói lời thật, mà lời thật thì không dễ nghe.''
Người dì trừng mắt nhìn cô.
Đường Nghi Nhu hơi ngạc nhiên, sao dì ta còn chưa bước tới đánh cô nữa.
Xem ra cuộc sống của dì cô cũng không tốt đẹp gì cho cam, Đường Nghi Nhu thương hại nhìn dì ta. Cô bưng ly nước lên uống một hớp rồi nói: ''Thật ra hôm nay tôi ở đây vì mẹ tôi nằng nặc bảo tôi đến gặp hai người. Người cũng đã gặp, chuyện muốn hỏi cũng đã hỏi xong, nên biết điểm dừng đi. Giống như trước kia vậy, đừng gặp nhau làm gì. Hai người lớn tuổi rồi nên trí nhớ có lẽ không tốt lắm, nhưng tôi thì chưa từng quên. Phòng này chúng tôi đã thanh toán rồi, hai người cứ từ từ ăn.''
Nói xong, cô kéo Lương Thế Bách rời đi, mặc kệ sắc mặt hai vị trưởng bối sau lưng khó coi thế nào.
Bọn họ trở về khách sạn, Đường Nghi Nhu cũng thôi cười, cảm giác vui sướng khi trả thù cũng chỉ chốc lát như thế. Cô luôn cho rằng, những người đó nên cách cô càng xa càng tốt.
Nếu không nhìn mặt, cô còn chẳng bao giờ có ý định trả thù bọn họ.
''Mẹ em thế nào cũng gọi điện tới cho xem.'' Cô thở dài.
Lương Thế Bách nói: ''Mẹ em gọi thì cứ đưa cho anh, đừng sợ.''
Đường Nghi Nhu tựa đầu lên vai anh, khẽ nói ''Cảm ơn''.
Anh cười đáp: ''Không có gì.''
Không bao lâu, Đỗ Nhạn Lan quả thật gọi điện tới, Lương Thế Bách nhận máy, bà không dám nói gì nhiều với anh nên chỉ đôi ba câu rồi cúp.
Đường Nghi Nhu chỉ chờ anh cúp điện thoại: ''Em muốn về, chúng ta trở về được không?''
Lương Thế Bách hơi nhíu mày, cô biết anh chưa thỏa mãn, nhưng cuối cùng anh vẫn nói: ''Được, ta về thôi.''
Anh đặt vé về trong đêm hôm đó, vốn dĩ định đi luôn, anh chợt nhớ ra cuốn album nhà họ Đường còn trong ngăn tủ khách sạn, anh nói: ''Đem về luôn cũng được, để ở chỗ mẹ em ấy.'' Nhưng Đường Nghi Nhu không chịu, nhất quyết trả về chỗ cũ. Cũng may khách sạn cách nhà Đỗ Nhạn Lan dưới quê cũng không xa, bọn họ xách theo cả vali, gọi taxi qua đó, vali cũng không có gì nhiều, trả album về rồi trực tiếp ra sân bay luôn.
Bọn họ bước vào, thấy một người ngồi trước cửa, là một bà lão. Nhìn thấy Đường Nghi Nhu, bà ta bật dậy, động tác lưu loát như có thế lực nào chống đỡ.
Không đợi bọn họ phản ứng lại, bà lão đã xông tới, hung hăng tát lên mặt Đường Nghi Nhu, chưa xong, đôi tay như vuốt ưng của bà ta còn túm tóc cô, kéo giật mạnh bạo, mà cô giống như bị dọa ngốc, không tránh cũng chẳng né. Lương Thế Bách che chắn trước người cô, bà ta cũng không quan tâm, oán hận muốn đánh luôn cả anh.
Lương Thế Bách đang cố gắng hiểu rõ tình hình, anh cũng không thể đánh bà lại được, chỉ có thể chặn bàn tay đang đánh tới của bà ta. Ngón tay bà như muốn móc mắt Đường Nghi Nhu ra. Anh vừa bảo hộ cô, vừa đẩy bà ta ra, vừa cao giọng hỏi: ''Bà là ai? Bình tĩnh lại một chút! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!''
Mặt Đường Nghi Nhu đau đến đỏ rát, da đầu tê dại như rách toạc, nhưng nghe thấy câu ''Bình tĩnh lại một chút'' của Lương Thế Bách, cô vẫn không nhịn được muốn cười. Anh quả thật không biết mắng chửi người, thật sự anh không nói gì được ngoài câu đó sao?
Đường Nghi Nhu vuốt lại mái tóc bù xù, kêu một tiếng ''Bà nội''.
Lương Thế Bách ngây người, cô nhẹ đẩy anh sang một bên, chính mình đối mặt với bà ta.
Bà lão dừng lại, nhìn cô chằm chằm, không ngừng thở dốc.
Đường Nghi Nhu hơi mỉm cười: ''Cha tôi thân thủ mạnh mẽ như vậy hẳn là được di truyền từ bà. Đã chừng này tuổi rồi mà đánh vẫn còn đau như vậy, quả là gừng càng già càng cay.''
Ánh mắt bà ta hận không thể cắn chết cô, bà mắng chửi: ''Mày còn dám về! Mày còn dám về!''
Cô nói: ''Đúng vậy, tôi còn dám trở về, buổi sáng còn đi ăn với dì, bữa ăn không dễ chịu chút nào, chắc dì ta đã kể với bà rồi đúng không? Vất vả cho bà rồi, chạy tuốt sang đây để trút giận cho con gái.''
''Mày câm miệng cho tao!''
''Câm miệng cho bà đánh tiếp hả?''
Lương Thế Bách cảm thấy, Đường Nghi Nhu khi đối mặt với họ hàng luôn có nét dí dỏm nào đó, hiếm khi cô nhanh mồm dẻo miệng như lúc này. Trước mặt anh, cô chưa bao giờ tràn đầy sức sống như thế.
Bà lão lại muốn đánh cô, Lương Thế Bách nhanh chóng bước lên che chắn, Đường Nghi Nhu không để cho bà ta đánh nữa, cô nắm lấy cổ tay bà ta, biểu tình chợt trở nên hung ác.
''Sau khi cha tôi chết bà đã đánh tôi bao nhiêu lần rồi, còn đánh chưa đủ sao? Nếu bà thương con trai bà như vậy, sao không xuống đó chăm sóc ông ta luôn đi!''
''Con khốn nạn! Là mày giết con trai tao! Mày còn không bằng cầm thú! Năm đó lẽ ra tao nên bóp chết mày!'' Bà ta gào khóc: ''Xuân Sinh ơi là Xuân Sinh, con không nghe lời mẹ, sao con không nghe lời mẹ!''
Đường Nghi Nhu đẩy bà ra: ''Bà tới mộ ông ta mà khóc, khóc ở đây ông ta không nghe thấy đâu.''
Bà lão bị cô đẩy xuống đất, nửa ngày vẫn chưa đứng lên được. Lương Thế Bách hơi bất an, anh nhìn Đường Nghi Nhu, muốn nói rồi lại thôi. Đường Nghi Nhu cũng mặc kệ, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa nhà đi vào, Lương Thế Bách đi theo sau cô, anh nhìn thoáng qua bà lão. Còn chưa kịp bước chân vào cửa, anh nghe thấy tiếng bà ta.
''Chính con khốn này giết chết cha nó, cha nó chết ngay cái cửa này!'' Bà chỉ vào góc tường gần cửa, góc tường phủ đầy bụi vôi trắng, Lương Thế Bách chỉ nhìn, không nói gì.
Tròng mắt vẩn đục của bà lão nhìn thẳng vào anh: ''Xuân Sinh uống rượu, nó cố ý không mở cửa, nó biết cha nó ở bên ngoài, nhưng nó không mở cửa! Nó muốn giết cha mình! Xuân Sinh chết, nó và mẹ liền bỏ chạy! Loại đàn bà như vậy cậu vẫn có thể chấp nhận ư? Cậu không sợ sớm muộn cũng có ngày chết trong tay nó hay sao!?''
Ánh mắt Lương Thế Bách hơi lóe lên, anh bước tới bên người bà lão, đỡ bà ta dậy, còn phủi bụi đất trên vai bà, rồi thấp giọng nói: ''Cảm ơn bà đã nói cho tôi biết những chuyện này.''
Bà lão bi thương nắm lấy tay anh, bà hé miệng muốn nói thêm gì đó, nhưng Lương Thế Bách đã lên tiếng trước.
''Chờ khi bà mất, tôi và Nghi Nhu lại đến thăm bà.''
Bà lão nhìn khuôn mặt tươi cười của người đàn ông trước mặt, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác quỷ dị, bà ta buông tay.
''Cậu....''
Lương Thế Bách không để ý tới bà nữa, anh bước vào nhà, đóng cửa lại.