Trong địa lao, Triệu Tùng và Triệu Hành Xuyên bị nhốt ở hai nhà tù riêng biệt đối diện nhau. Triệu Hành Xuyên vẫn còn bình tĩnh niệm kinh Phật nhưng Bát đệ của hắn thì không được như vậy. Hắn ta la hét ầm ĩ kêu oan, kêu một lúc thì quay ra mắng chửi Triệu Hành Xuyên, mắng chửi Hàn Ninh.
Cạch….
Thị vệ đặt một chiếc ghế ở sảnh. Hai người lạp tức đưa mắt nhìn. Người xuất hiện chính là kẻ mà hai người họ hận thấu tận xương tuỷ - Triệu Bình.
“Hai vị Hoàng huynh quả nhiên không làm người ta thất vọng. Nhưng mà tham vọng không tương xứng với năng lực của mình thì người ta gọi là ngu ngốc đấy.”
Giọng nói trào phúng của Triệu Bình như một cái tát vào mặt hai người. Cả hai chật vật bị thị vệ lôi kéo xềnh xệch quỳ xuống trước mặt người đệ đệ mà họ luôn khinh thường này.
“Cửu đệ, ta thật sự không biết gì hết. Ta bị bọn họ hợp mưu lừa gạt. Đệ phải tin ta.”
Triệu Tùng vẻ hèn nhát đến cùng cực. Vinh hoa phú quý gì đó, ngai vàng gì đó làm sao quan trọng bằng mạng sống cơ chứ.
“Hừ. Muốn chém muốn giết gì thì cứ tuỳ ý. Ngươi đừng ở đây giả vờ cao cao tại thượng.”
Triệu Hành Xuyên từ đầu chí cuối đều khinh thường Triệu Bình, dù lúc này mạng sống của mình đều nằm trong tay người ta. Mẹ hắn vốn là Hoàng quý phí, tương đương Phó Hậu, cho nên vẫn luôn khinh miệt xuất thân cung nữ của mẹ Triệu Bình.
“Ngũ ca quả nhiên vẫn vậy. Miệng mồm độc ác khinh người. Nhưng mà huynh biết không, so với Bát ca ta càng cảm thấy huynh đáng thương hơn. Ngay cả việc mình sợ chết mà cũng ráng giữ tiết khí không dám cầu xin. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy huynh gan dạ không sợ nhưng ta lại hiểu rõ huynh. Huynh chính là hèn nhát không dám quỳ xuống cầu xin vì huynh biết chỉ cần huynh xin xỏ ta sẽ giết chết các người. Ngươi càng tỏ ra cốt khí, ta càng thêm có lý do giữ mạng các người lại. Đúng không?”
“Ha ha ha ha.”
Triệu Hành Xuyên ngửa cổ lên trời cười to. Vẻ mặt càng lúc càng vặn vẹo khó coi. Hai mắt hắn trừng to, tràn đầy lửa giận nhìn Triệu Bình. Hắn không thể tin được, kẻ mà hắn ta từng ức hiếp, từng giẫm dưới chân nay lại nhảy nhót trên đầu hắn.
“Aaaaaaa…. Ngươi giết ta đi. Nếu không ta sẽ giết ngươi. Ta sẽ giết con ả đó.”
Triệu Bình bật cười. Hắn biết vị Ngũ ca này của hắn tự ái lớn, thường ngày mắt cao hơn đầu chỉ chịu cúi đầu trước Triệu Hoành mà thôi. Bắt hắn phải cung phụng Triệu Bình quả là làm khó mà.
“Ta sẽ không giết hai ngươi. Dù sao hai ngươi cũng là Vương gia. Chi bằng, hai người đến Hoàng lăng canh giữ mộ phần tổ tiên đi.”
“Không ta không đi, ta không đi. Triệu Bình đồ ác độc. Ta muốn về đất phong. Triệu Bình hhhh”
Tiếng la hét của Triệu Tùng không ngăn cản được bước chân của Triệu Bình. Y không thèm để ý đến vẻ mặt hoảng sợ tái xanh của Triệu Tùng hay vẻ mặt thất hồn lạc phách của Triệu Hành Xuyên. Tất cả những kẻ từng coi thường y, từng giẫm y dưới chân. Triệu Bình đã xử lý từng kẻ một.
Bây giờ phía trước chính là con đường dương quang tươi sáng của Triệu Bình và Điềm Tư Tư.
Bước ra khỏi địa lao ánh sáng mặt trời soi sáng, sưởi ấm con tim lạnh lẽo của Triệu Bình. Hắn nhìn về phía trước. Vương phi của hắn đang đứng đó chờ hắn. Vẻ mặt nàng dịu dàng ôn nhu như nước, tay vỗ nhẹ cái bụng bầu đã sáu tháng. Nụ cười trên môi càng thêm xinh đẹp.
“Mẫu phi, những kí ức đau thương lúc trước con đã buông xuống được hết rồi. Người trên trời có linh thiêng xin đừng lo lắng, nơi này con đã có gia đình của mình, con sẽ sống thật hạnh phúc.”
Triệu Bình vẫy vẫy tay về phía nàng. Điềm Tư Tư cười đáp lại, nét cười loan loan càng thêm hạnh phúc.
“Về ăn cơm đi. Thiếp đói rồi.”
“Được. Hôm nay ta đã dặn nhà bếp làm món nàng thích rồi.”
————————————————————-
Chuyện của hai vị Vương gia đã được xử lý một cách triệt đệ. Các vị Vương gia con cháu Hoàng thất thấy thủ đoạn của Triệu Bình cũng không dám rục rịch làm bậy nữa.
Chuyện cấp bách bây giờ chính là lập Hoàng đế. Tấu chương thỉnh Bình Nhạc Vương gia làm Hoàng thượng đã chất cao như núi, ngày ngày từ Lễ bộ đến Lại bộ đều ra rả bên tai nhưng Triệu Bình đều làm như không nghe thấy. Hắn vẫn vào triều, nhưng chỉ ngồi ở chiếc ghế nhiếp chính vương phê duyệt tấu chương, xử lý sự vụ.
“Vương gia, chàng nghỉ tay một lát, thiếp mới cho ngươi chưng tổ yến chàng ăn ngay cho nóng.”
Bụng Điềm Tư Tư lúc này đã to lắm rồi. Chân nàng cũng hơi phù lên, đi lại khó khăn nhưng nàng vẫn cố sức đi bộ. Dù sao thời đại này cũng không có đẻ mổ, đi bộ nhiều thì sinh thường sẽ dễ hơn nhiều.
Triệu Bình bỏ tấu chương trên tay xuống, chạy lại gần đỡ nàng.
“Chỉ cần để người hầu đem lại là được. Nàng ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Đừng vất vả như thế.”
Điềm Tư Tư vỗ vỗ tay Triệu Bình.
“Thiếp muốn nhìn thấy chàng làm việc thôi.”
Bình Nhạc Vương Gia cười tươi rói. Một câu nói nũng nịu của Vương phi cũng đủ để xua tan bao nhiêu mệt mỏi của hắn trong mấy ngày qua.
Triệu Bình đỡ phu nhân của mình nằm lên nhuyễn tháp, tay bóp bóp đôi chân phù nề của nàng.
“Vương gia, tấu chương thỉnh lên ngôi đã cao hơn núi rồi. Sao người còn chưa có động tĩnh gì thế?”
Triệu Bình chỉ chỉ vào bụng nàng.
“Là nó chưa có động tĩnh thì có. Tư Tư, ta muốn đợi nàng sinh xong mới bắt đầu việc lập đế lập hậu. Ta đã từng hứa với nàng trong lễ lập Đế sẽ cho nàng mặc áo bào Hoàng Hậu, ta sẽ giữ lời.”
Điềm Tư Tư nhìn ánh mắt nhu tình của phu quân mình, nhớ đến những ngày tháng xa cách trước kia bỗng nhiên thấy thời gian trước như một giấc mộng vậy. Nàng đến được thế giới này có lẽ bởi vì duyên kiếp của nàng ở đây, nơi này có người chờ đợi nàng. Chuyện của thế giới trước như một giấc mơ vậy.
Nàng bây giờ chỉ là Điềm Tư Tư, Bình Nhạc Vương Phi của Vương phủ. Sau này sẽ là Hoàng Hậu của thiên hạ này. Có chồng có con cuộc sống đủ đầy.
Bỗng nhiên, Điềm Tư Tư cảm thấy vùng bụng đau dữ dội, đau đớn rất có nhịp điệu, phía dưới hơi ẩm ướt một lúc thì ướt nhẹp. Triệu Bình cũng chú ý đến vẻ mặt của nàng.
“Sao thế Tư Tu? Nàng đau sao?”
Tiếng hét to của hắn làm Tiểu Lệ giật mình chạy vào. Nàng vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra, chạy ra ngoài phân phó.
“Vương phi sắp sinh, nhanh nhanh chuẩn bị.”