Đại Tráng hoảng hốt cõng lão đại phu chạy tới Hạ Hoa Viện. Tốc độ của hắn rất nhanh chóng khiến lão đại phu la oai oái.
“Tiểu tử, chậm một chút. Chết lão phu rồi.”
“Không được, Vương phi ngất xỉu rồi. Chúng ta phải nhanh lên.”
Nói rồi hắn ta tăng tốc. Đến trước cửa Hạ Hoa Viện liền gặp Triệu Bình. Triệu Bình vừa nhìn là biết ngay Điềm Tư Tư có chuyện. Hắn sốt sắng chạy vào trong, lo lắng không biết nàng có bị làm sao không.
“Đại phu, Vương phi nàng có sao không ạ? Lúc nãy người nôn ói một trận chỉ ra toàn mật vàng mật xanh, sau đó liền ngất xỉu.”
Điềm Tư Tư nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt xanh xao. Dù đang bất tỉnh nhưng đôi mày vẫn nhíu chặt tựa hồ rất khó chịu.
Lão đại phu tỉ mẩn bắt mạch cho nàng một hồi. Mày ông hết nhăn lại rồi giãn ra. Được một lúc, lão thở dài nhẹ nhõm đối với Triệu Bình nói:
“Lão phu chúc mừng Vương gia. Vương phi đã mang thai được 2 tháng rồi.”
Tất cả mọi người đều há hốc mồm. Hai mắt Triệu Bình mở lớn, hắn không tin được sự thực hân hoan đang diễn ra trước mắt.
“Tư Tư mang thai sao? Nàng ấy khoẻ không?”
Triệu Bình lắp bắp không nói nên lời. Tay chân vụng về xoa xoa bóp bóp tay Điềm Tư Tư. Hắn tuổi lớn mới có con. Đây là niềm vui sướng đến cỡ nào.
“Chúc mừng Vương gia.”
Nha hoàn gia đinh trong phòng lập tức quỳ xuống chúc mừng. Triệu Bình vui sướng cười ha ha, phất tay phân phó người dưới.
“Tốt, thưởng cho mỗi người một tháng lương bổng. Tiểu Lệ ngươi chọn thêm nha hoàn ma ma chăm sóc cho Vương phi. Từ nay, mọi sự đều phải cẩn thận. Hiểu được không?”
“Chúng nô tỳ hiểu rõ.”
Mọi người rời đi chuẩn bị. Triệu Bình ngồi bên cạnh Điềm Tư Tư ngắm nhìn nàng. Một lúc sau, hàng mi dày rợp khẽ động đậy, Điềm Tư Tư mở mắt đập vào chính là khuôn mặt góc cạnh của phu quân nhà nàng. Nàng mỉm cười, cầm tay hắn xoa xoa lên má của mình.
“Chàng về rồi sao? Hôm nay thượng triều có mệt mỏi không?”
“Ta xử lý hết công việc rồi. Tư Tư ta nói với nàng tin vui này. Chỗ này, nàng có thai rồi.”
Triệu Bình sờ sờ bụng Vương phi nhà mình. Mới hai tháng bụng vẫn còn chưa nhô ra. Nhưng nơi đây đã có một sinh mệnh nhỏ bé tồn tại. Là kết tinh của tình yêu bọn họ.
Điềm Tư Tư há hốc mồm, nàng đến thế giới này mấy năm chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mình sẽ có chồng, có tình yêu rồi có một đứa con của riêng mình.
Điềm Tư Tư rơm rớm nước mắt, cuối cùng nàng đã có một thế giới riêng thuộc về mình. Không khí trong phòng yên lặng nhưng ngọt ngào vô cùng.
———————————————————
“Ngươi nói cái gì? Thật sao, Bình Nhạc Vương phi có thai sao?”
“Đúng vậy, biểu muội ta là nha hoàn trong phủ Vương gia. Ngày hôm qua đã nghe được tin tức. Vương gia vô cùng vui vẻ, còn thưởng hạ nhân mỗi người một tháng lương bổng mà.”
“Không vui sao được. Bình Nhạc Vương gia chính là qua tam tuần mới có con. Mà các ngươi nhìn tình hình bây giờ xem sao, đứa trẻ đó chính chân long thiên tử tương lai đó.”
Mọi người lập tức gật gù đồng ý. Hiện nay, ở triều đình còn ai có dòng máu hoàng thất gần nhất với Triệu Bình nữa. Vị trí hoàng đế đó chắc chắn là nằm trong tay Vương gia. Huống chi, Bình Nhạc Vương gia chính là người điều tra ra chân tướng sự việc, vừa có công lao vừa có khổ lao. Chuyện này gần như đã định hết kết cục rồi.
Trong Bình Nhạc Vương phủ, Điềm Tư Tư đang chán chết đây. Từ khi phát hiện có thai hai tháng, Triệu Bình không cho nàng làm gì cả. Nàng muốn cầm kéo tỉa hoa thì Tiểu Lệ đã vội vàng chạy tới dành làm. Nàng muốn vào bếp thì ngự trù nhất mực không cho, còn khóc lóc hỏi nàng có phải chán ghét món ăn của hắn nấu rồi hay không.
“Haiz….”
“Vương phi người đừng thở dài. Có thai thở dài sẽ không phúc khí.”
“Nếu các ngươi không muốn ta thở dài thì tốt nhất không nên giành hết việc của ta.”
“Vương phi không được. Người mới có thai, yếu ớt lắm. Tuyệt đối không được làm việc nặng.”
“Cầm cái kéo thôi không có gì nặng lắm cả.”
“Vương phi, nhỡ người đánh rơi thì sao. Vẫn nên để nô tỳ làm cho.”
Tiểu Lệ vừa nói vừa lấy chiếc kéo trong tay Điềm Tư Tư ra. Nàng đành thở dài rồi nằm lại trên ghế, từ khi biết mình mang thai, nàng trở nên ham ngủ hơn nhiều. Cứ đến lúc mặt trời sắp lặn là buồn ngủ.
Lúc Triệu Bình xử lý công việc trong triều xong thì Vương phi nhà hắn đã ngủ rất ngon trên chiếc ghế giữa vườn hoa. Ánh mặt trời dịu dàng khoác cho nàng vẻ điềm đạm lặng lẽ khác hẳn mọi ngày. Triệu Bình cứ thế ngồi bên cạnh ngắm vợ con mình. Nha hoàn gia đinh thấy vậy cũng đi lại một cách nhẹ nhàng nhất.
Ráng chiều vàng nhẹ yên bình đến lạ. Điềm Tư Tư, nàng biết không. Kể từ khi có nàng, đời ta mới có lại được những giây phút hạnh phúc nhất thế này.
Tiểu Lệ vừa dọn bữa tối ra, Triệu Bình đã lay nhẹ bả vai của Điềm Tư Tư đánh thức nàng dậy. Hắn cũng không nỡ nhưng nghe nói nàng đã không ăn gì từ trưa, vẫn nên ăn tối thì hơn.
“Tư Tư, dậy ăn tối nào. Hôm nay có canh hà nàng thích đấy.”
Điềm Tư Tư cả người lơ mơ chưa tỉnh táo hẳn, mắt nhắm mắt mở nhìn ánh trăng đã lên cao. Triệu Bình nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng thắm thiết.
Nàng không nói gì cả, chỉ khẽ sờ sờ cái cằm lún phún râu của hắn. Dạo này công việc trong triều vô cùng nhiều lại thêm hắn luôn tự tay chăm sóc nàng nên Triệu Bình vô cùng vất vả, hai mắt trũng sâu.
“Chàng nghỉ ngơi nhiều hơn đi. Đợi qua ba tháng thai khoẻ hơn thiếp sẽ giúp chàng.”
“Ừ. Nhưng không quan trọng, sức khoẻ nàng quan trọng hơn. Nào, ngồi dậy ăn tối nào.”
Triệu Bình đỡ hông Điềm Tư Tư, giúp nàng ngồi lên. Dưới ánh sáng nhẹ nhàng của ánh trăng, cả hai dùng bữa tối ngon lành.
Triệu Bình tự tay xé nhỏ thịt gà cho nàng, lại tự tay bóc tôm. Hắn làm nhiều nên quen tay luôn rồi.
“Nào, Tư Tư, tôm hôm nay nhà bếp làm rất tươi. “
Điềm Tư Tư cũng rất phối hợp há to miệng ngậm lấy. Đúng thật, vô cùng tươi ngon.
“Tay nghề bóc tôm của chàng càng lúc càng giỏi đấy. Thiếp rất hài lòng.”
“Được Bình Nhạc Vương phi khen chính là vinh hạnh của ta.”