“Năm đó, vì thấy Hiền quý nhân xinh đẹp lại được ban cho vải lụa cống phẩm từ Quý Triều nên Nhạn Thanh rất tức giận. Biết Hàn Ninh không thuận mắt nên sớm chiều thổi gió bên tai rằng hãy diệt trừ hậu hoạ đi. Tiểu nhân sau này mới được nghe kể lại. Hoàn toàn không tham gia vào việc này. Xin Vương gia minh xét.”
Triệu Bình nhìn qua Nhạn Thanh đang run rẩy như cầy sấy. Quả thực những gì Phò mã gia nói đều đúng cả. Bà ta không thế cãi nữa lời.
“Ta lúc đó không cố ý. Ta chỉ nói giỡn thôi. Ai ngờ Hàn Ninh lại làm thật. Xin Vương gia tha mạng.”
“Hay thật, nói giỡn mà có thể ra mạng người. Vậy hôm nay ta cũng đùa một chút với các người vậy.”
Triệu Bình nhớ đến người mẹ hiền lành xinh đẹp của mình. Suốt đời bà ấy không hại ai cũng không truy cầu giàu sang phú quý, chỉ mong được bình yên mà sống. Thế mà chỉ vì lòng ghen ghét của bọn người xấu xa này mà phải bỏ mạng nơi cấm cung lạnh lẽo.
Vương gia tức giận, ném chén trà trúng trán của Nhạn Thanh. Bà ta vừa nóng vừa đau nhưng không dám lên tiếng phản bác, chỉ run rẩy cầu xin tha mạng.
“Vì một tấm lụa Quý Triều mà muốn một mạng người sao. Thân là Quận chúa một nước, sao bà có thể tàn ác như thế?”
Hai mắt Triệu Bình đau đớn. Hắn có thể chịu đựng bất kì nỗi đau nào. Chỉ là nỗi đau đớn khi nhìn thấy những người mình yêu quý bị thương, bị giết hại mà bản thân lại bất lực không làm gì được. Vừa ân hận tự trách vừa thấu xé tim can.
“Ta xin các người…. Tha mạng cho ta…. Xin tha mạng.”
Điềm Tư Tư nắm chặt lấy tay phu quân mình. Đối với loài người tàn ác như thế, nàng cũng không thể hiểu hết được. Chỉ có thể chọn cách trừng phạt bà ta để an ủi vong linh của Hiền quý nhân.
“Nếu bà đã yêu thích lụa Quý Triều như vậy thì cứ để nó tiễn bà một đoạn vậy.”
Nói rồi nàng phất tay. Hai thị vệ cường tráng đi tới dùng lụa Quý Triều siết cổ vị Quận chúa cao quý. Bà ta la hét giãy giụa vô cùng, hai mắt trợn trắng. Nhưng tất cả đều vô ích. Ác giả ác báo.
————————————————————
Phong ba phủ quận chúa qua đi hơn một tháng nhưng Triệu Bình vẫn còn đau đầu: chưa tìm được lão bà Thái Hậu hắn vẫn chưa an tâm, chuyện của hoàng đế Triệu Hoành và con cái hắn cũng không thể xử lý được.
“Thật sự vô lý, ta đã đào ba tất đất toàn vùng Cách Vực thế mà vẫn không thấy bóng dáng bà ta. Rốt cuộc bà ta trốn đi đâu chứ?”
“Vương gia, thuộc hạ nghĩ ngoài vùng Cách Vực ra, thái hậu Hàn Ninh không thể đi đâu được nữa. Để thuộc hạ tìm kĩ lần nữa thử xem.”
Triệu Bình giơ tay ngăn cản. Mọi ngóc ngách đều đào lên hết rồi mà vẫn không tìm được. Giờ tìm kĩ lần nữa quả thực là không có ích gì.
Điềm Tư Tư gõ gõ ngón tay xuống bàn. Lão bà đó trừ khi có thuật độn thổ nếu không thì sẽ lọt lưới. Nhưng qua lâu như vậy vẫn chưa có tin tức gì.
“Vương gia, hay có khi nào ở Cách Vực, bà ta có căn cứ bí mật hay gian tế nào mà chúng ta không biết không?”
Triệu Bình lắc đầu ngẫm nghĩ. Căn cứ bí mật thì có thể không có, tư binh đã bị bọn họ tiêu diệt rồi nhưng mà gián điệp thì khó nói.
“Ở đó gốc rễ của bà ta vốn sâu nhưng cũng bị chúng ta tiêu diệt rồi. Đáng lí ra không thể dễ dàng tránh thoát mới phải.”
Điềm Tư Tư nghĩ nghĩ, nàng bỗng nhiên bật cười. Thế mà bấy lâu nay nàng lại không nghĩ ra.
“Vương gia, nếu gốc rễ đã bị chàng chặt đứt thì có lẽ là do lỗi của thần thiếp nên mới trồng xuống một mầm mống tai hoạ.”
“Ý nàng là….”
Triệu Bình nhanh chóng hiểu được ý của Vương phi nhà mình. Xem ra kẻ cần tìm lại do chính mình đưa đến tay.
“Nếu như nàng nói thì có lẽ…”
“Không, Vương gia lần này là lỗi của thần thiếp. Người hãy để thiếp xử lý.”
Ánh mắt Điềm Tư Tư sắc bén nhìn ra ngoài sân. Dạo này xảy ra nhiều chuyện không vui làm nàng quên mất, làm người ai cũng có tham vọng của mình. Thế mà lại sơ suất như thế.
Triệu Bình vỗ vỗ tay người đối diện trấn an.
“Ta không trách nàng cũng không phải lỗi của nàng. Nàng vốn lương thiện nên bọn chúng mới lợi dụng điều đó. Tư Tư tuyệt đối đừng tự trách mình.”
“Chàng dẻo miệng nhỉ.”
Bình Nhạc Vương gia càng ngày càng biết nịnh bợ a. Tiêu Đắc đứng bên cạnh thấy hai người bắt đầu ân ái thì nỗ lực thu nhỏ sự tồn tại của mình lại.
Vương gia Vương phi lại nữa rồi.
————————————————————
Một cửa hàng nhỏ nhưng đông đúc tại Cách Vực, chủ quầy là một cô gái thanh lãnh xinh đẹp nói cười dịu dàng. Tiệm trà buôn bán vô cùng phát đạt.
“Chưởng quỹ, tiền công tháng này ta đã tính toán và ghi lại trong sổ sách hết rồi. Phu nhân giúp ta xem với.”
“Được rồi, các người cũng mau đóng cửa rồi nghỉ ngơi. Trời tối rồi.”
Đợi không còn một ai trong tiệm trà, Lệ Viên mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng vội đi vào bếp nấu cơm rồi bưng đến phòng của mình, gõ lách cách mấy tiếng lên giá sách, lập tức một đường hầm hiện ra.
“Mẫu hậu, người mau ra ăn cơm.”
Một phụ nhân chậm rãi bước ra ngoài ánh sáng. Bà ta vồ lấy khay cơm ăn như bị bỏ đói lâu ngày, vừa ăn vừa than thở.
“Viên Nhi tại sao lâu vậy mới mở cửa. Trong đó tối lắm con biết không?”
“Mẫu hậu, dạo này quan binh tuần tra rất nghiêm ngặt. Nếu sơ sót là đi đời hai mẹ con chúng ta đấy.”
“Hừ tất cả là tại tên Triệu Bình đó. Một tên cóc ghẻ mà đòi ngồi lên ghế Hoàng đế sao.”
“Suỵt… mẫu hậu người nhỏ tiếng chút. Xung quanh rất nguy hiểm đấy.”
Người đàn bà đó không ai khác chính là Thái hậu Hàn Ninh. Dưới sự giúp đỡ của Trần Nhữ Sương bà ta đã trốn tránh lặn lội đi đến Cách Vực.
Nhớ ngày ấy bà phải hết lời khuyên nhủ dụ dỗ, hứa hẹn về một tương lai phú quý với Lệ Viên mới được đứa con gái này chứa chấp. Bà ta phải sống, mới đợi được đông sơn tái khởi.
“Cộc… cộc …… cộc….”
“Thái Hậu Hàn Ninh lâu rồi mới gặp. Sao không ra chào đón ta vậy?”