Điềm Tư Tư ngẩn ngơ ngồi trước cửa ôm đôi giày mà Trần Nhữ Sương đang may dở cho mình. Mũi giày còn cần vài mũi thêu nữa, chỉ là bà ấy không còn cơ hội để hoàn thành rồi.
Tang lễ của Trần Nhữ Sương được tổ chức đơn giản mà trịnh trọng. Với thân phận là hiền tế của bà, Triệu Bình đứng ra chủ trì cho tang lễ. Không những vậy hắn còn phải an ủi phu nhân đang vô cũng sa sút của mình.
“Nào, nàng đừng buồn nữa. Nhạc mẫu cũng không muốn nàng buồn như thế. Ta nghĩ bà ấy ra đi rất thanh thản mà.”
Điềm Tư Tư cười mỉm, nhưng đôi mắt lại đượm buồn.
“Đúng vậy, bà ấy thấy có lỗi với thần thiếp nên mới chọn cách tự vẫn để bỏ lại gánh nặng. Nghĩa tử là nghĩa tận. Cuối cùng, chỉ có người sống đau khổ. Chàng nói xem, bà ấy có phải rất ích kỉ không?”
Điềm Tư Tư vừa nói vừa cười khinh khỉnh, nước mắt men theo gò má rơi xuống đôi giày. Triệu Bình không khuyên nữa, chỉ lau đi nước mắt cho nàng.
“Dù có chuyện gì nữa, ta vẫn sẽ mãi bên nàng. Đừng lo.”
“Hức….”
Bóng dáng Điềm Tư Tư dựa vào lồng ngực của Triệu Bình, mấy giọt nước mắt ướt nhẹp một phần áo của hắn. Tay của Vương gia vẫn vỗ nhẹ nhẹ vào tấm lưng của Vương phi nhà mình, trong ráng chiều đỏ thẫm thật dịu dàng.
Chuyện của mẫu thân qua đi, Điềm Tư Tư vẫn phải tập trung vào chuyện chính. Thái Hậu Hàn Ninh vẫn chưa tìm được tung tích dù Triệu Bình đã cho người lật tung toàn bộ Cách Vực.
Điềm Tư Tư ngồi lật một vài bái thiếp của các phu nhân quan lại trong kinh thành gửi tới. Từ ngày mọi chuyện lộ ra, Bình Nhạc Vương Phủ bây giờ thế lên như nước, người muốn lấy lòng nhiều vô số kể. Các vị phu nhân lúc trước trốn tránh khinh thường nàng bây giờ đang tìm cách lấy lòng.
Điềm Tư Tư đụng đến một bái thiếp của một người, chính là Nhạ Thanh Quận chúa, là tỷ tỷ ruột của Bình Nhạc Vương gia. Nhạ Thanh Quận chúa là con gái thứ 5 của Tiên hoàng, cũng là cô công chúa duy nhất của ông nên vô cùng được nâng niu chiều chuộng. Trước giờ, bà ta giỏi nhất chính là lấy lòng Hoàng đế, phò mã hiện giờ chính là người Hoàng đế chọn cho bà.
“Hừ. Trước giờ phủ Công chúa thấy ta đều nói nặng nói nhẹ mấy câu, bây giờ lại chủ động mới ta tham dự hội ngắm hoa. Đúng là thế sự khó lường.”
“Vương phi, thế người có muốn đi không ạ?”
“Đi chứ. Dù gì hiện giờ tâm trạng ta cũng không khá, đang cần tìm người xả đây. Bọn họ đã muốn đâm đầu vào thì tùy tiện thôi.”
Phủ Nhạ Thanh Quận chúa hôm nay rất náo nhiệt. Các Cáo mệnh phu nhân đang tập trung lại đây để dự hội ngắm hoa anh đào. Nhưng cái chính không phải là hoa, cái chính là Bình Nhạc Vương Phi cũng đến tham dự.
“Ta nghe nói Bình Nhạc Vương Phi đã đồng ý tham dự đúng không? Ta gửi nhiều bái thiếp như vậy. Nhưng rốt cuộc không được hồi đáp lại cái nào.”
“Dù sao Nhạ Thanh Quận chúa cũng là tỷ tỷ thân sinh của Bình Nhạc Vương gia, Vương phi sao có thể không nể mặt chứ.”
“Bình Nhạc Vương Phi giá đáo.”
Cáo mệnh đang nói chuyện với nhau lập tức đứng dậy hóng hớt ra ngoài. Tiểu Lệ đỡ Điềm Tư Tư bước xuống kiệu. Hôm nay nàng mặc chiếc váy đỏ rực xinh đẹp, đầu cài ngân trâm vừa quý phái vừa sang trọng. Các phu nhân quan lại lập tức vây quanh nàng, hỏi han như kiểu thân quen lắm.
“Các vị phu nhân đừng khách sáo như thế, Bổn Vương phi hôm nay rảnh rỗi mới có dịp đến đây ngắm hoa với Quận chúa. Các vị cứ để ta tự nhiên.”
Điềm Tư Tư được mọi người vây quanh tiến vào trong sân. Nhạ Thanh Quận chúa nghe nói nàng đã đến vội vã chạy ra tiếp đón. Dù sao bây giờ bà ta cũng cần phải lấy lòng Bình Nhạc Vương Phi để tránh tai vạ.
“Bình Nhạc Vương Phi đã đến rồi à. Cô cô nhớ con lắm đấy.”
Điềm Tư Tư nghe giọng điệu lấy lòng của bà ta liền cảm thấy buồn nôn. Từ khi nàng vào Hoàng thất đến nay số lần gặp Nhạ Thanh Quận chúa chưa đến một bàn tay mà bà ta cũng chưa từng chào hỏi nàng lần nào.
Nhạ Thanh Quận chúa thân thiết nắm tay Điềm Tư Tư, dẫn nàng tiến vào vườn hoa đào phía sau hậu viện, vừa đi vừa trò chuyện.
“Tư Tư, ta nghe nói ở Cách Vực con bị người ám hại, chỗ ta có mấy củ nhân sâm quý hiếm. Con lấy về mà sử dụng. Đừng để thân thể hư nhược.”
“Đa tạ Quận chúa quan tâm. Nhưng mà dạo này Vương gia cho con dùng quá nhiều dược liệu quý hiếm nên có chút ngán ngẫm rồi, con thấy người nên để lại cho Phò mã gia dùng đi.”
Nói rồi nàng giật tay ra khỏi bà ta. Giả vờ thân thiết. Buồn nôn thật.
Nhạ Thanh Quận chúa nghe chuyện Phò mã cũng hiểu là Điềm Tư Tư đang trào phúng bà ta làm bộ làm tịch. Nhưng bây giờ đại thế đã mất, chỉ đành cuối đầu mà thôi.
“Nào, mọi người vào chỗ ngồi đi. Hôm nay ta tổ chức lễ hội ngắm hoa này chính là muốn các vị phu nhân thân thiết gần gũi với nhau hơn. May mắn thay, Bình Nhạc Vương Phi nể mặt ta tới tham dự.”
Điềm Tư Tư không thèm tiếp lời bà ta, chỉ khẽ vuốt nhẹ tà áo của mình. Nhấp một ngụm trà, nàng nhướn mày. Quả nhiên là cao thủ lấy lòng, đây chính là loại trà mới ra của tiệm trà Cúc Mật.
Không khí có đôi phần xấu hổ. Nhạ Thanh Quận chúa vỗ tay cho ca nữ ra múa góp vui.
Nữ nhân ăn vận màu hồng phấn xoay tròn dưới từng tán lá cây anh đào, cánh hoa anh đào bay bay trong gió. Nhìn quả thực là thích mắt.
Điềm Tư Tư thản nhiên gác chân ăn bánh uống trà không để gia chủ vào mắt nhưng Nhạ Thanh Quận chúa nuốt giận vào bụng cũng không nói gì cô. Dù sao ở đây Bình Nhạc Vương Phi chính là lớn nhất.
Được một lúc, khi tiệc sắp tàn, các phu nhân tập trung lại vây quanh Điềm Tư Tư thăm hỏi lần nữa. Nàng câu được câu mất đáp trả, tỏ vẻ hờ hững không liên quan. Cuối cùng đành cáo lỗi chạy đi vệ sinh mà trốn bọn họ.
“Hừ, đám phu nhân đó phiền muốn chết. Ta mà không chạy nhanh chính là bị bọn họ lôi kéo tiếp thôi.”
“Vương phi, người đã biết thế mà còn cố tình đến đây.”
“Không sao, nhìn vẻ mặt Nhạ Thanh Quận chúa ta cũng vui mấy phần. Dù sao trước giờ ta cũng nhịn baf ta lâu rồi.”
Điềm Tư Tư và Tiểu Lệ tung tăng dạo chơi trong một khu vắng người. Nhạ Thanh Quận chúa vẫn có chút thẩm mỹ, mọi góc trong hoa viên đều vô cùng diễm lệ.
“Ta đã nói với ngươi rồi. Ngươi tuyệt đối không được ra mặt. Chuyện ngươi là người của Triệu Hoành vẫn còn đó, bây giờ ngươi ra mặt bái kiến Điềm Tư Tư là để chấm dứt con đường sống của chúng ta sao.”
Điềm Tư Tư nghe tiếng cãi vã nhau trên một ngôi lầu cao. Lúc đầu nàng định đi qua không để ý nhưng nghe người ta nhắc đến tên mình lập tức cùng Tiểu Lệ nấp sau tảng đá quang minh chính đại nghe lén.