Lão đại phu bắt mạch cho Điềm Tư Tư, sau khi gắp ám khí từ trong người nàng ra thì nhíu mày. Ám khí chỉ to bằng hạt quả ổi thông thường, bên ngoài là lớp vỏ sần sùi bên trong có chứa thuốc độc. Thứ này được nhét vào trong kẽ răng của Phong Thừa. Tiêu Đắc đi kiểm tra tất cả hàng binh thì phát hiện những kẻ đứng đầu đều có một viên trong miệng.
Y hệt như tử sĩ. Chỉ khác là không phải để tự tử mà là để giết người.
Triệu Bình hai tay run run nắm lấy tay Điềm Tư Tư hỏi lão đại phu.
“Đại phu, nàng ấy sao rồi? Không sao đúng không?”
Lão đại phu thở dài, nói với hắn.
“Vương gia thứ cho lão phu nói thẳng. Độc Vương phi trúng chính là độc Ngạn Nhữ được chế từ loại tơ nhện độc nhất thiên hạ. Người trúng độc này chú định là sẽ chết. Chỉ là chết sớm hay muộn mà thôi.”
“Lão đại phu, ông đừng nói bừa. Sao nàng ấy có thể chết được? Ông mau nói đi. Chắc chắn có cách nào đó đúng không?”
Triệu Bình hai mắt nhoè lệ. Hắn ta không muốn khóc lúc này nhưng nghĩ đến viễn cảnh sau này không có Điềm Tư Tư ở bên, hắn lại cảm thấy đau lòng tột độ.
Lão đại phu thở dài lắc đầu. Độc Ngạn Nhữ quý hiếm vô cùng. Nếu như trước kia ông không phải vô tình gặp được thì ông cũng không biết nó có tồn tại. Độc ở trong cơ thể con người sẽ bào mòn bào mòn đi sức sống, cho đến khi người đó chết đi. Có thể là một ngày hai ngày cũng có thể là một tháng, cũng có thể là một năm.
Nói chung là vô định.
“Vương gia, lão phu đối với loại độc dược này là hoàn toàn bó tay. Chẳng qua lão phu có một ý kiến. Không biết người có muốn nghe không?”
Triệu Bình lúc này như người sắp chết đuối vớ được cái cọc. Hắn ta khẩn cầu.
“Đại phu, ông mau nói đi. Dù có như thế nào cũng phải cứu được Tư Tư.”
“Nhện Ngạn Nhữ sống trong vùng ẩm ướt nhưng nó lại có một khắc tinh rất lớn. Đó chính là hoa Lan điệp. Hoa Lan Điệp sống chủ yếu trong rừng Cách Vực. Vương gia, chuyện tới nước này, chi bằng chúng ta thử một phen.”
Triệu Bình vội vàng gật đầu đồng ý. Lão đại phu leo lên lưng Đại Tráng về lại phòng nghiên cứu cách chế thuốc từ Lan Điệp.
Ở bên này sau khi cho lui hết người hầu, Triệu Bình tự tay bưng một chén nước ấm từng muỗng từng muỗng đút vào miệng Điềm Tư Tư.
“Tư Tư nàng phải mau tỉnh lại. Ta tuyệt đối sẽ không để nàng đi trước ta đâu. Nàng tỉnh lại đi, vị trí nữ nhân cao quý nhất thiên hạ sẽ là của nàng.”
Tay Triệu Bình sờ má Điềm Tư Tư. Mới đây nàng còn cười cười đùa đùa với hắn thế mà bây giờ đã nằm bất động trên giường, gương mặt tràn đầy sức sống không còn nữa.
“Tư tư, nàng đừng lo. Ta sẽ báo thù cho nàng. Ta tuyệt đối sẽ không để tên đó được yên thân.”
Nói rồi, Triệu Bình thu lại nụ cười, gương mặt lạnh tanh đi về phía nhà ngục. Phong Thừa ta sẽ cho ngươi nếm thử đau khổ.
“Chát……”
Trong nhà giam, Phong Thừa đã bị quất hơn năm mưoi roi nhưng hắn ta vẫn không hé răng nửa lời, ánh mắt thất thần như người vô hồn.
“Ngươi vẫn cứng đầu nhỉ. Nói cho ta biết có thuốc giải độc không?”
Triệu Bình không nói gì chỉ lắc lắc đầu. Độc Nhạn Ngữ điều chế khó, chính là cực độc vô phương cứu chữa. Lúc chủ tử đưa cho hắn cũng đã nói rõ, loại này không có thuốc giải nên đừng sơ xuất mà cắn trúng.
Cuối cùng hắn không cắn trúng, cũng không giết được Triệu Bình nhưng lại làm bị thương Điềm Tư Tư, khiến nàng sống chết không rõ.
Phong Thừa ngẩng đầu lên, thấy người bước vào là Triệu Bình liền hấp tấp hỏi.
“Điềm Tư Tư nàng ấy sao rồi?”
“Ngươi không xứng nhắc tên nàng ấy. Nàng ấy thế nào ngươi cũng không cần quan tâm. Tốt nhất là ngươi nên nói cho ta biết chủ tử ngươi có đưa thuốc giải hay không.”
Phong Thừa cười khổ lắc đầu.
“Chủ tử ta cũng không biết cách cứu chữa đâu. Là ta hại nàng ấy.”
Ánh mắt Phong Thừa rưng rưng đau khổ, vẻ mặt tự trách vô cùng.
“Tất cả là tại ngươi. Nếu không vì cứu ngươi, sao nàng ấy có thể bị thương được. Tất cả là do ngươi. Ngươi đi chết đi. Triệu Bình ngươi đi chết đi.”
Điềm Tư Tư có thể chết khiến Phong Thừa như phát điên. Trong mắt của hắn mọi tội lỗi đều do tên Triệu Bình này gây ra. Ánh mắt căm hận nhìn về phía y.
Triệu Bình mím môi, không nói gì chỉ là vẻ mặt thâm trầm mệt mỏi hẳn. Y tin lời Phong Thừa nói. Độc Ngạn Nhữ không có thuốc giải. Y sẽ phải đối diện với tình cảnh một ngày nào đó tỉnh dậy người hắn yêu sẽ ra đi bất thình lình.
Triệu Bình cầm lấy roi trong tay Tiêu Đắc, không nói không rằng quất lấy quất để vào người Phong Thừa. Hắn ta cũng cắn răng không rên một tiếng.
Đúng vậy. Triệu Bình cũng cảm thấy bản thân vô dụng quá rồi. Nếu như lúc ấy hắn tinh mắt hơn thì Điềm Tư Tư đã không phải nhận lấy kịch độc đấy. Nếu như lúc trước hắn cứng rắn giết Phong Thừa ngay lúc đầu thì đã không có chuyện này xảy ra. Tất cả là tại hắn vô dụng, hắn quá vô dụng.
Sau khi phát tiết một trận, Triệu Bình mồ hôi đầy đầu vứt cái roi xuống đất. Hắn và Phong Thừa đang bị đánh cho thân tàn ma dại hai mắt nhìn nhau.
“Ha ha ha …. Triệu Bình ngươi đánh chết ta đi. Ngươi chỉ không có thể đánh ta phát tiết thôi, còn bản thân ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết.”
Triệu Bình hai mắt ác liệt, bóp lấy cổ Phong Thừa, găng từng chữ.
“Nàng ấy sẽ không chết và ngươi cũng sẽ không chết. Ta sẽ để ngươi sống mà nhìn chúng ta hạnh phúc đến răng long đầu bạc, nhìn thấy cơ ngơi lão bà đó xây dựng bị ta đạp dưới chân. Chờ đó.”
Triệu Bình phất tay rời đi, Phong Thừa thì cười như điên như dại.
“Ha ha ha… ha ha ha….”
Ta mong ngươi cứu được nàng cũng không mong ngươi cứu được nàng. Ta muốn nàng ấy sống nhưng nàng hạnh phúc bên ngươi ta lại không chịu được. Tư Tư, chung quy lại cũng là ta nhỏ nhen ích kỉ. Xin lỗi nàng.