“Mọi người nhanh tay lên, tên kia lề mề cái gì đó.”
Tiêu Đắc đang chỉ huy thuộc hạ chất đồ đạc lên xe ngựa. Mọi người nhanh chóng làm theo. Tiêu thị vệ bình thường cười cười dễ nói chuyện nhưng đụng đến công việc mà không nghiêm túc là sẽ bị mắng đó.
“Tiêu thị vệ, ta chuẩn bị xong rồi. Ngài phân công việc cho ta đi.”
Phong Thừa đã thay đồ thị vệ. Vóc dáng hắn ta cường tráng, rắn rỏi; mặc bộ đồ thị vệ không hề làm giảm đi khí chất vương giả.
“Phong Thừa huynh dệ, ngươi còn bị thương thì vào xe ngựa nghỉ ngơi đi.”
“Tiêu thị vệ sao lại như thế được? Các huynh đệ còn đang làm việc tao sao có thể đi nghỉ ngơi.”
“Ngày tháng còn dài, Phong Thừa huynh đệ đã đầu quân cho Vương gia sau này ắt có đất dụng võ. Bây giờ ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
“Vậy ta xin nhận tấm lòng của Tiêu thị vệ.”
Phong Thừa cũng không đối co nữa, leo lên xe ngựa ngồi ngưng thần. Hắn lặng lẽ vận công làm ấm cơ thể, một luồn khí đen từ từ bốc lên từ hai tay.
- ------------------
Triệu Bình vẻ mặt ngưng trọng bước ra ngoài. Tiêu Đắc nhìn thấy hắn thì suýt nữa phun một ngụm trà. Bình Nhạc Vương gia uy nghiêm quý khí ngày thường đâu mất rồi. Hai mắt thâm trũng, vẻ mặt buồn bực. Đặc biệt là cái khôi u đo đỏ trên trán, tàn tích vẫn còn từ đêm qua.
Tiêu Đắc lấm lét lại gần.
“Vương gia, người ……. Không sao chứ?”
“Tiêu Đắc, nữ nhân rất đáng sợ. Sau này ngươi đừng lấy vợ.”
Triệu Bình thở dài xoay người lên ngựa. Tiêu Đắc bộ dáng không hiểu gì cả. Ngơ ngác? Sao lại không lấy vợ a? Chẳng lẽ đêm qua Vương phi làm gì Vương gia?
Chẹp chẹp, mỗi lần Vương gia và Vương phi chung đụng với nhau thì Vương gia luôn ăn thiệt a.
Trong phòng, Tiểu Lệ đang giúp Điềm Tư Tư chải tóc vấn đầu. Nàng xoắn xuýt nhìn cái cục u trên trán của chủ tử nhà nàng.
“Vương phi, cái khối sưng trên trán của người đã được bội thuốc chưa vậy?”
“Ta đã bôi hồi sáng rồi. Ngươi đừng lo, hết ngày nay sẽ bớt sưng thôi.”
“Thế để nô tỳ vấn cho người kiểu tóc che cái chỗ sưng này vậy.”
Vừa vấn tóc cho Vương phi, Tiểu Lệ vừa thở dài trong bụng. Sáng nay lúc nàng vào đưa nước nóng đã thấy gối đầu của Vương gia nằm trên trường kỉ. Trán của Vương gia và Vương phi đều sưng đỏ trông rất dọa người. Sao mỗi lần Vương gia Vương phi chung phòng đều có chuyện thế này.
- ----------------------
Đoàn người đã đi một canh giờ. Phong Thừa khỏe hơn thì đang cưỡi ngựa, hắn ta nhìn về phía trước rồi hỏi người bên cạnh:
“Sao Vương phi không ngồi xe ngựa mà lại cưỡi ngựa như vậy?”
“Ta nghe nói Vương phi bị say xe ngựa. Ngươi đừng nhìn Vương phi có vẻ mảnh mai yếu đuối như vậy nhưng nàng cưỡi ngựa rất giỏi.”
Phong Thừa nghe vậy thì thì ngạc nhiên. Nữ tử kinh thành giỏi cưỡi ngựa được mấy ai. Lại nhìn một chút vị Vương phi đi phía trước. Nàng thong dong đạp ngựa, tay cầm cương ngựa vững chắc, bộ dáng cười cười nói nói với Vương gia bên cạnh. Làm gì giống một khuê nữ được nuôi trong hậu viện nhiều năm chứ.
Ở phía trước, Triệu Bình một vẻ ăn giấm tột độ nói với Điềm Tư Tư.
“Tên Phong Thừa nãy giờ cứ nhìn về phía nàng. Ta thấy hắn ta không có ý tốt đâu.”
“Ngay từ đầu hắn ta đã không có ý tốt rồi. Vương gia thấy mình có nói thừa không?”
“Ý xấu của ta không phải như thế. Ta nghĩ hắn ta mê mẩn nàng rồi đó.”
“Không có chuyện nhất kiến chung tình đâu. Vương gia đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa thiếp cũng đâu phải dạng quốc sắc thiên hương để khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ.”
Triệu Bình nghe nàng nói như thế thì cũng có chút an lòng, hắn ta lảm nhảm:
“Nhất kiến chung tình thì không có nhưng tiếp xúc lâu thì không chắc.”
Điềm Tư Tư thấy hắn ra vẻ đăm chiêu thì biết ngay Triệu Bình ăn cả hũ giấm rồi. Nàng mỉm cười nhìn hắn trêu chọc, đôi mắt liếm lỉnh, nụ cười lại thanh thoát như gió xuân khiến Triệu Bình ngây ngẩn cả người. Y hừ một tiếng rồi quay mặt đi, giấu đi gương mặt đỏ lừ.
Cũng không biết rằng trong lúc ấy cũng có người vì nụ cười của Điềm Tư Tư mà ngẩn ngơ.
- ------------------------
Nhờ có bản đồ bẫy rập mà Điền Tịch để lại, Triệu Bình dễ dàng thoát khỏi những ám chiêu lão Thái Hậu để lại. Phong Thừa thấy hắn thay đổi lộ trình thường xuyên thì tức tối vô cùng. Mà lý do thay đổi là gì? Không phải là do Vương gia muốn ăn bánh rán ở phố tây cũng là Vương gia muốn đi xem tơ lụa ở huyện phủ bên này. Hoàn toàn không có một lý do chính đáng nào cả.
Đã từng nghe Bình Nhạc Vương gia ham mê tửu sắc, không có chí tiến thủ nhưng không ngờ lại đạt đến mức này. Phong Thừa siết chặt cương ngựa. Kẻ như Bình Nhạc Vương gia sao xứng đáng ở bên Vương phi cơ chứ. Trong những ngày qua, Phong Thừa đã tiếp xúc và hiểu hơn về vị Vương phi Điềm Tư Tư trong truyền kì này.
Phong hoa tuyết nguyệt, thông minh xuất chúng. Nhìn có vẻ tùy tiện nhưng mỗi hành động đều ngập tràn dụng ý.
Điềm Tư Tư đang cùng Tiểu Lệ dạo phố. Huyện phủ lần này có vẻ chuyên môn kinh doanh vải vóc. Ở đây hằng hà sa số các loại vải, từ giá cả bình dân đến đắt tiền, từ hoa văn mỹ lệ đến thanh nhã,…
“Tiểu Lệ loại vải này để may áo thì thế nào?”
Tiểu Lệ nhìn một chút. Màu sắc trầm tính, hoa văn bản to nhìn là biết vải dành may y phục cho nam nhân.
“Vương phi, người định may cái gì cho Vương gia sao. Nếu là dành cho Vương gia, màu sắc này rất hợp đấy ạ?”
“Ừm. Trên đường đi Vương gia đã chăm sóc cho ta nhiều rồi. Ta cũng nên có quà đáp lễ cho ngài ấy. Đc rồi, ngươi tính tiền giúp ta rồi chúng ta đi.”
Bước ra khỏi tiệm vải, Điềm Tư Tư đi được một lúc thì phát hiện có người đi sau mình nãy giờ. Nàng cười khẩy, ra là hái hoa tặc sao.
“Mỹ nhân, người đi đâu vậy, chờ bản công tử với.”
Giọng nói ngả ngớn từ phía sau vang lên. Một tên nam nhân mặc y phục màu trắng đi tới, đi phía sau là năm sáu tên gia đinh cao to lực lưỡng.
Điềm Tư Tư cố tình đi qua hẻm vắng này chính là để tên chán sống này ra mặt, cuối cùng cũng ra rồi.