Điềm Tư Tư đang cắt nụ cúc trong Vương thì Tiểu Lệ chạy tới báo tin có người trong cung muốn tìm. Người tiến vào là một lão thái giám, mặt lão đỏ gay đỏ gắt, chạy như bị ma đuổi:
“Vương phi, Bình Nhạc Vương Phi. Lão nô bái kiến người. Người mau vào cung nhanh lên. Xảy ra chuyện lớn rồi.”
Điềm Tư Tư nghe thấy nhưng vẫn một bộ điềm nhiên tỉa lá tỉa cành.
“Trong cung xảy ra chuyện gì thì liên quan đến ta chứ?”
“Vương phi người đừng đùa lão nô nữa. Người nhanh vào cung đi. Hoàng hậu…. Hoàng hậu làm Đại hoàng tử Trắc phi và Hàn Đáp ứng bị thương nặng lắm rồi. Người là tỷ tỷ ruột của Trắc phi, sao lại không liên quan được chứ?”
Điềm Tư Tư dừng động tác lại. Mới chỉ có một tháng mà đã xảy ra xung đột nhanh như vậy sao. Xem ra Hàn Nhược Nhi sức chịu đựng cũng kém quá đi.
Ngồi trên kiệu được đưa vào cung, Điềm Tư Tư nghe lão thái giám kể lại mọi chuyện; kể cả bộ dáng hoảng hốt của Hoàng hậu khi Điềm Tư Nhiên và Hàn đáp ứng được Thái y chẩn đoán.
“Thế hai vị quý nhân có bị gì không?”
Lão thái giám thở dài.
“Trắc phi thì không sao, chỉ bị nhẹ thôi. Còn Hàn đáp ứng thì bị bỏng phần gáy và lưng rất nặng, Thái y nói có thể sẽ để lại sẹo.”
“Hoàng hậu thì sao?”
“Hoàng hậu đang bị Thái Hậu giam lại trong cung. Thái Hậu phân phó chờ đón Vương phi vào cung sẽ xử phạt Hoàng hậu.”
Điềm Tư Tư nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nàng khẽ cười nhếch mép. Xem ra Thái Hậu lần này thật sự tức giận, muốn đưa cả nàng vào cung để xem Hàn Nhược Nhi xấu hổ đây mà. Nếu vậy nàng sẽ chiều bà ta
- ---------------
Trong Trường Thọ cung một mảnh im lìm. Hoàng hậu Hàn Nhược Nhi đang quỳ dưới sảnh, Thái Hậu mặt mũi tím tái giận dữ. Hàn Vi Vi chính là người mà bà đưa vào cung hầu hạ Hoàng đế cũng là nhằm để củng cố thế lực Hàn gia. Thế mà ả cháu gái ngu ngốc này lại làm hỏng chuyện.
Điềm Tư Tư ngồi một bên như người vô hình, nhìn hai cô cháu đang như “cắn” nhau trước mặt này.
“Choảng……”
Thái Hậu Hàn Ninh quẳng chén trà xuống dưới chân của Hàn Nhược Nhi khiến ả ta hét toáng lên.
“Mẫu hậu, mẫu hậu người……”
“Ngươi đừng gọi ta là mẫu hậu. Ngươi nhìn lại ngươi xem. Có tư thái của một mẫu nghi thiên hạ hay không. Ngươi tính tình nhỏ nhen ích kỉ, ta đã bao lần nói với ngươi rồi, phải biết mở rộng tấm lòng, bao dung với người khác. Ngươi khắc nghiệt với các phi tần khác ta không nói, nay với cả biểu muội và nhi tức của ngươi ngươi cũng hành xử ác độc như vậy. Ngươi còn gì để nói chứ?”
Hàn Nhược Nhi khóc lóc như mưa ở dưới điện, nàng ta thật sự không cố ý hành động như thế, chỉ tùy ý ném đại một đồ vật nào đó mà thôi.
“Mẫu hậu người tha thứ cho thần thiếp đi. Thần thiế…. Thần thiếp thật sự không cố ý mà.”
Nàng ta thổn thức một chút rồi bỗng dưng bình tĩnh nói.
“Mẫu hậu, chắc chắn là Hàn Vi Vi giả vờ thôi. Chắc chắn là cô ta giả vờ thôi. Mẫu hậu người tin con đi.”
Điềm Tư Tư tay gạt chén trà, ăn khối điểm tâm mềm mại. Quả nhiên Hàn Nhược Nhi là một người ngu ngốc. Đến tình cảnh như này mà còn đổ lỗi ngược. Thật không biết suy nghĩ.
Quả nhiên, Thái Hậu càng tức giận hơn. Bà ta lấy chén trà nóng mà vị ma ma già mới châm cho đáp thẳng vào mặt Hàn Nhược Nhi.
“Á….aaaaa”
“Hàn Nhược Nhi ngươi có biết suy nghĩ hay không, Hàn Vi Vi và Điềm Tư Nhiên còn đang bị thương trong kia kìa. Thái y nói có thể để lại sẹo đó. Ngươi có hiểu hay không?”
Điềm Tư Tư lúc này thấy tình hình có vẻ không khả quan lắm liền lên tiếng tựa như một người con dâu thảo hiền, một em dâu hiểu chuyện.
“Mẫu hâu, xin người nhẹ tay. Bây giờ Hàn đáp ứng và Tư Nhiên còn đang bị thương đừng để thêm chuyện nữa. Chi bằng người bớt giận. Dù sao người cũng đã la rầy Hoàng hậu. Thần thiếp ấy Hoàng hậu cũng đã biết lỗi rồi. Nên thôi, hay là…?”
Thái Hậu Hàn Ninh híp mắt nhìn Điềm Tư Tư. Cô ta bao lung rộng lượng như thế tự bao giờ chứ. Đã thế bà ta đành quăng nồi cho nàng ta vậy.
“Bình Nhạc Vương Phi, con tiếp quản Bình Nhạc Vương Phủ đã lâu. Chuyện này theo con nên xử lý thế nào?”
Thái Hậu Hàn Ninh đang làm khó nàng. Điềm Tư Tư biết điều đó. Tội Hàn Nhược Nhi phạm phải nói nặng cũng nặng mà nói nhẹ cũng nhẹ. Hàn Nhược Nhi thân là Hoàng hậu muốn xử tội Hàn Vi Vi và Điềm Tư Nhiên thì cũng không ai nói gì được; nhưng Hàn Vi Vi là nữ nhân của Hoàng đế lại không phạm phải lỗi gì. Muốn phạt nặng như thế cũng không tới lượt Hàn Nhược Nhi.
Điềm Tư Tư xoay xoay chiếc nhẫn trên tay. Biện pháp nào mới là ổn nhất đây? Mấy chuyện nữ trạch như thế này thật là nhức đầu? Một đám nữ nhân sao không lo về giúp chồng dạy con như hằng ngày ra ra nữ tắc đi, ở đây cứ đấu đá nhau.
“Bình Nhạc Vương phi con có nghe ta nói không. Ai gia muốn nghe ý kiến của con về việc này.”
Điềm Tư Tư bình thản đứng lên, nhẹ nhàng cuối đầu đáp:
“Bẩm Thái Hậu, thần thiếp nãy giờ suy nghĩ. Hoàng hậu tuy là mẫu nghi thiên hạ nhưng chung quy lại hành sự lại không thỏa đáng, khiến nhân tâm lạnh lẽo. Thiếp nghĩ hay là người tạm thời lấy lại quyền quản lý Phượng ấn của Hoàng hậu.”
Hàn Nhược Nhi nghe tới đây thì điên tiết lên, là Hoàng hậu mà không chưởng quản Phượng Ấn khác gì là một cái vỏ rỗng.
“Điềm Tư Tư, ngươi to gan lớn mật dám lên tiếng ở đây sao. Ngươi…”
“Hoàng hậu, thần thiếp là được Thái Hậu cho phép lên tiếng. Người nói như vậy có khác gì tát vào mặt Thái Hậu chứ.”
Hàn Nhược Nhi lúc này mới nhận ra mình hớ lời, vội vã lắc đầu.
“Mẫu hậu con không có ý đó, con chỉ là…. chỉ là….”
Lão Thái Hậu nghe đến việc tước phượng ấn của Hoàng hậu thì bà cũng hơi do dự, Hàn Nhược Nhi tuy phạm nhiều lỗi lầm nhưng chung quy cũng là cháu gái bà ta. Hàn Vi Vi thì không đủ tư cách cầm phượng ấn.
“Tư Tư con nói nếu như tước phượng ấn của Hoàng hậu thì ai sẽ là người tiếp quản.”
Hàn Nhược Nhi nghe vậy thì quỳ sụp xuống nền đất, lắc đầu nước mắt rơi dài.
“Thưa Thái Hậu, thần thiếp đã suy nghĩ kĩ. Nếu Hoàng hậu đã phạm lỗi lớn như vậy thì tạm thời người hãy giao phượng ấn cho Lệ quý phi tiếp quản. Lệ quý phi học thức đoan trang, tính tình ôn hòa nhân hậu chưởng quản phượng ấn chính là hợp lý nhất rồi.”
Thái Hậu nghe Điềm Tư Tư nói vậy thì lông mày giãn ra. Những lời Điềm Tư Tư nói làm nàng rất hài lòng. Điềm Tư Tư cũng lén quan sát Thái Hậu. Nàng tính toán trong lòng, xem ra Thái Hậu rất thích Lệ quý phi.
“Vậy được, lần này ta nghe theo Bình Nhạc Vương phi. Hoàng hậu Hàn Nhược Nhi vô năng vô đức, ghen tị phi tần, ta ra lệnh cấm túc một tháng; chép 10 quyển kinh phật phù hộ cho vết thương của Hàn đáp ứng và Trắc phi Đại hoàng tử. Phượng ấn sẽ giao cho Lệ quý phi tạm thời chưởng quản cho đến khi nào Hoàng hậu biết hối lỗi thì thôi. Ta mệt rồi. Các ngươi lui ra đi. Bình Nhạc Vương phi đi thăm muội muộ của mình đi.”
“Thần thiếp xin được phép cáo lui.”
Hoàng hậu được hai cung nữ to béo dìu ở hai bên, tránh cho nàng ta làm loạn. Trước khi đi, nàng ta còn nhìn chằm chằm Điềm Tư Tư bằng con mắt đầy thù hằn, ác độc. Điềm Tư Tư cười khinh bỉ với nàng ta.
“Ngốc hay sao mà không nhận ra là Thái Hậu chỉ mượn tay ta đối phó cô chứ. Bất quá ta cũng không sợ đắc tội cô. Kẻ thù ngu xuẩn như cô thì đối phó mấy hồi.”