Trong khi Điềm Tư Tư đang xử lý Mạn Doanh Doanh thì trong hình phòng của Bình Nhạc Vương Phủ, An ma ma cũng đang dở sống dở chết.
“Chát…… chát…… chát……”
Ám Nhất cầm roi da tẩm thuốc quất thẳng vào người An ma ma. Trên người bà ta toàn là vết thương chồng chất, khuôn mặt trắng bệch nhưng bà ta vẫn cắn chặt răng không hé môi nửa lời. An ma ma biết Triệu Bình cần gì ở bà ta.
Ở phía đối diện, Triệu Bình đang ngồi thổi chén trà nóng, nhấm nháp chút trà hoa cúc táo đỏ. Món này Tư Tư mới chỉ cho hắn, uống vào có tác dụng giải khát an thần rất tốt. Thêm chút bánh hoa quế quả là sát phong cảnh. Tựa như trước mặt hắn không phải cảnh máu me đáng sợ vậy.
“An ma ma bà cứng đầu thật đó, trung thành với Thái Hậu như vậy sao. Bà ta sẽ không đến cứu ngươi đâu. Để giảm đau đớn về thể xác, bà nên giao thứ đó cho ta đi.”
An ma ma cười khẩy, đôi môi khô khốc mấp máy.
“Triệu Bình, ta không ngờ ngươi sau bao năm qua lại ẩn nhẫn như vậy. Thế mà lại giả vờ tốt như thế. Ngươi đừng hòng ta nói ra cái gì. Có giỏi thì giết ta đi.”
“Giết bà? Sao ta dám giết bà được. Lát nữa ta còn phải giao bà cho Thái Hậu. Nhưng giao thành mấy phần thì ta còn chưa biết nữa.”
“Triệu Bình, ngươi từ bỏ đi. Ta biết ngươi muốn tạo phản, ngươi nghe đây ngươi đừng mơ tưởng. Thái Hậu sẽ giết ngươi sớm thôi.”
Triệu Bình cũng không truy hỏi nữa, hắn ta chỉ muốn An ma ma cảm nhận được đau đớn tận cùng thôi. Cho Ám Nhất lấy hết toàn bộ móng trên tay An ma ma; lúc này Triệu Bình mới thỏa mãn đứng dậy ghé vào tai bà ta nói cái gì đó
An ma ma lập tức trợn ngược mắt, không thể tin nổi. Sao hắn có thể biết được? Sao hắn lại biết được chứ? Không thể nào.
“Mặc dù ta không có bằng chứng nào về việc này nhưng sớm hay muộn gì ta cũng sẽ lôi bà ta từ trên phượng ỷ xuống thôi. Còn ngươi, ngươi phải sống đến ngày hôm đó để chứng kiến bà ta thất thế chứ.”
Lúc này Tiêu Đắc tiến vào mật thất bẩm báo với Triệu Bình:
“Thưa Vương gia, Thái Hậu đã phái người đến đây. Ra lệnh đưa An ma ma vào cung xử trí.”
Triệu Bình cũng đã nghĩ đến việc này rồi. Chắc chắn lão bà đó sẽ bảo vệ An ma ma đến cùng. Nhưng danh tiếng Triệu Bình xưa nay đâu có tốt. Hắn ta nổi tiếng tàn bạo, xa hoa *** dật. Thế thì ngày hôm nay hắn sẽ sống đúng như vậy cho vừa lòng Thái Hậu Hàn Ninh.
Xoẹt…… Xoẹt……….
“A aaaaaaaaaaaaaaaa”
Triệu Bình rút kiếm cắt lưỡi cùng với phế tứ chi của An ma ma. Dù bà ta có võ công cao cường đến đâu cũng không chịu nỗi cơn đau đớn như thế này.
“An ma ma cả đời này của bà bị phế bỏ rồi. Bây giờ về đó, Thái Hậu cũng không hỏi được gì từ bà nữa mà cũng không sai phái được cái gì từ bà nữa. Bà nằm đó mà chờ chết đi.”
Lão thái giám đang đứng ở chính sảnh, đi qua đi lại nóng ruột vô cùng. Theo lệnh Thái Hậu, hắn phải đưa An ma ma về cung an toàn. Nhưng đã một khắc trôi qua rồi vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu.
“Phương tổng quản, rốt cục Vương gia và An ma ma đâu rồi. Ta phải về cung phục mệnh với Thái Hậu nữa.”
Phương Tề cười hiền lành đáp:
“Công công xin người thông cảm. Vương gia vừa mới mất con vẫn còn đang đau buồn lắm đâu. Người chớ thêm một xíu nữa, lão nô đã cho người đi thúc giục rồi ạ.” Thật ra Phương Tề cũng không biết Vương gia đang ở đâu, Vương phi thì cứ bảo mệt mỏi không chịu ra tiếp nên đành lấy cớ với lão thái giám.
“Công công tìm Bổn Vương sao?”
Triệu Bình lúc này đã thay xiêm y mới, đàng hoàng đĩnh đạc đi ra ngoài. Phía sau hắn là đám gia đinh đang khiên một cái cáng. An ma ma cả người máu me nằm trên đó.
Đám nha nha hoàn cung nữ từ trong cung thấy cảnh tượng kinh hoàng như thế thì hét toáng lên.
“Vương gia, đây đây đây đây là sao? An ma ma bà ấy…. Sao lại như thế?”
“Hừ công công còn dám hỏi bổn vương nữa sao. Lão ác nô này ra tay tàn ác, đẩy ngã Trắc phi của bổn vương khiến nàng sảy thai. Ta chưa lấy mạng bà ta là đã rất nể mặt Thái Hậu lắm rồi. Bây giờ bổn vương sẽ theo ngươi vào Trường Thọ cung đối chất.”
Lão thái giám mồ hôi chảy ròng ròng, đành phất tay cho người khiên An ma ma về cung.
- ---------------------------------
Trong Trường Thọ cung, Thái Hậu Hàn Ninh tay nắm chặt khăn tay, bộ dáng tràn đầy lửa giận nhưng vẫn phải áp chế cơn giận xuống tận đáy lòng.
Phía dưới là Triệu Bình đang mang bộ mặt chất vấn đến hỏi tội. Còn An ma ma thì be bết máu nằm đó, nhìn qua là biết đã bị hành hình cắt lưỡi.
“Bình Nhạc Vương con giải thích chuyện này đi? Sao An ma ma đến phủ dạy Vương phi lễ nghi bây giờ lại thành như vậy?”
“Mẫu hậu, ác nô này to gan tày trời. Buổi sáng thì giọng nô ác chủ leo lên đầu Vương phi ngồi. Buổi chiều thì bà ta còn gian ác hơn, đẩy ngã Trắc phi của thần khiến nàng sảy thai. Mẫu hậu người phải làm chủ cho nhi thần, đây là đứa con đầu tiên của nhi thần. Nó vẫn chưa ra đời mà đã bị hại như vậy.”
Thái Hậu Hàn Ninh nghe vậy thì hoàn toàn rối rắm. Sao lại có chuyện như vậy được? Chẳng phải là Mạn Doanh Doanh mang thai giả thôi sao? Sao lại sảy thai như vậy được? Còn An ma ma, bà ta vốn hành sự cẩn thận không thể nào bất cẩn đẩy ngã Mạn Doanh Doanh để cho Triệu Bình bắt gặp được?
Nhưng bây giờ An ma ma đã bị cắt lưỡi, phế cả tứ chi, không thể hỏi được gì.
“Bình Nhi, con bình tĩnh. Ta biết là con xót thương cho đứa con của mình nhưng chung quy lại vẫn phải nghe An ma ma giải thích. Con xem như vậy có được không? Con giao An ma ma cho ta, ta sẽ cho người điều tra thật kĩ việc này. Tuyệt đối trả lại công bằng cho con.”
Triệu Bình đôi mắt rưng rưng nước mắt, tay chân run rẩy đứng đó. Bộ dáng căm phẫn không nói nên lời. Hắn ta lên tiếng chất vấn Thái Hậu Hàn Ninh:
“Mẫu hậu, nhi thần biết An ma ma theo người từ lâu cũng có tình cảm. Nhưng đó là con của nhi thần, là nội tôn của người, sao người có thể thờ ơ như vậy? Sao người có thể bao che cho bà ta? Hay chẳng lẽ vì con không phải do người thân sinh nên người không quan tâm lo lắng? Nhi thần thất vọng về người?”
Nói rồi, Triệu Bình ra vẻ thương tâm cực kì bỏ chạy thẳng ra khỏi Trường Thọ Cung. Thái Hậu Hàn Ninh ngồi phía sau vỗi vã gọi người lại nhưng không thành. Bà ta hất bay chén trà, tức giận đập bàn:
“Khốn nạn…”
- ----------------------------------------
Triệu Bình mang bộ dáng khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem đi từ trong cung về Bình Nhạc Vương Phủ; không thèm ngồi kiệu che đậy mà cứ cưỡi ngựa đi một đường như vậy.
Vừa về đến Hạ Hoa viện là trời vừa sực tối, nước mắt của hắn cũng như cái van đóng lại vậy. Y mang bộ dạng vui vẻ tiến vào chỗ ở của Vương phi nhà mình. Thấy nàng đang chờ cơm thì vui vẻ hẳn lên.
“Ngày mai có thể lời đồn sẽ hơi mất mặt chút, nàng đừng ra cửa nhé.”
Điềm Tư Tư rót cho hắn chén rượu, đáp lời:
“Không sao, lời đồn càng nổi thì quán trà của thiếp càng đông thôi.” Nàng dừng một chút rồi tiếp tục. “Vương gia, ngài có thể cho thiếp biết lí do vì sao ngài ra tay tàn nhẫn với An ma ma như vậy được không?”
Bàn tay đang gắp gà hầm của Triệu Bình dừng lại, ánh mắt hắn ta chăm chú nhìn nàng.
“Thần thiếp biết người là kẻ tàn nhẫn nhưng tuyệt đối không phải là người xem mạng người như cỏ rác. Thiếp có biết lí do vì sao người căm ghét An ma ma như vậy được không?”
Triệu Bình uống một ngụm rượu, đôi mắt đượm buồn.
“Tư Tư, để ta kể cho nàng nghe một câu chuyện.”