Triệu Bình và Điềm Tư Tư về phủ thì đến thẳng Ái Doanh Viện. Trong viện, Mạn Doanh Doanh đang nằm điềm nhiên trên giường, niềm vui không thể giấu được. Tay nàng vỗ nhẹ bụng, trong đây chính là con của nàng và Vương gia; là trưởng tử đầu tiên của Bình Nhạc Vương Phủ.
Nhìn thấy Triệu Bình đi vào, Mạn Doanh Doanh vội vàng leo từ giường xuống thỉnh an:
“Thần thiếp thỉnh an Vương gia, thiếp…… thỉnh an Vương phi.”
Nàng ta đang định tiến lên ôm lấy Triệu Bình thì nhìn thấy cả Điềm Tư Tư cũng tiến vào.
“A Hoa, đỡ lấy Trắc phi lên giường nằm nghỉ ngơi đi, nàng có thai đừng đi lung tung.”
Không đợi Mạn Doanh Doanh lại gần, Triệu Bình phất tay bảo A Hoa đưa cô ta lại giường. Tuy hắn đã cẩn thận phong huyệt Nghinh Hương nhưng Điềm Tư Tư thì không thể, nàng ấy chỉ có thể lấy khăn tay che che mũi, cố gắng tránh xa Mạn Doanh Doanh nhất có thể.
Mới ít lâu không gặp mà bây giờ Mạn Doanh Doanh trông tơi tả vô cùng. Mắt trũng sâu, tóc xơ xác, làn da tái nhợt. Dù biểu cảm vui vẻ vì có thai nhưng khuôn mặt hóp lại, nụ cười càng trông có vẻ ghê rợn.
“Vương gia, thần thiếp có thai rồi. Đây là trưởng tử đầu tiên của Vương phủ chúng ta đấy.”
Mạn Doanh Doanh phải nói là cực kì vui sướng, có cái thai trong bụng rồi thì vị trí Vương phi cũng sớm muộn là của cô thôi. Điềm Tư Tư chẳng là cái thá gì cả.
Lúc này, Điềm Tư Tư nửa đùa nửa thật chọt vào một câu:
“Vương gia, bây giờ Trắc phi có thai rồi, có nên báo vào cung không? Chắc chắn Thái Hậu sẽ vui lắm.”
Gương mặt tái nhợt của Mạn Doanh Doanh mới chỉ có chút huyết sắc giờ đã không còn chút máu. Đúng vậy nếu Thái Hậu biết nàng ta có thai, cái thai đầu tiên của Bình Nhạc Vương gia chắc chắn sẽ không tha cho mẹ con nàng. Không được, tuyệt đối không được.
Chỉ một câu nói vu vơ của Điềm Tư Tư đã khiến cho liên minh giữa Mạn Doanh Doanh và Thái Hậu bắt đầu xuất hiện vết nứt gãy. Bây giờ chỉ cần đợi nàng ta quay lại cắn Thái Hậu thôi còn bọn họ sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Bỏ qua Mạn Doanh Doanh một bên, Vương phi lại tiếp tục công cuộc khai trương quán trà của mình. Cuối cùng cái tên Cúc Mật được chọn. Triệu Bình rất thất vọng với quyết định này. Điềm Tư Tư mặc kệ.
Qua ba ngày kể từ ngày lời đồn về trà cúc bắt đầu nóng lên, cuối cùng quán trà Cúc Mật cũng được khai trương. Tiệm trà rộng lớn có 2 lầu. Lầu dưới đặt các bàn kiểu bình dân phù hớp với bá tành bình thường, trang trí cũng bình dị đơn giản. Lầu trên được chia thành các nhã gian. Trang trí quý phái, thanh nhã, treo tranh chữ. Mỗi phòng cắm một bình hoa cúc nở rộ tươi tắn, căn phòng tỏa hương thơm lừng; ngồi vào một chút là cảm thấy dễ chịu thư thái tinh thần.
“Thế nào Vương gia, ngài thấy thần thiếp thiết kế nhã gian như thế nào?”
Triệu Bình gật gù công nhận:
“Rất quý phái, rất phong cách. Cũng như nàng vây.”
“Ngài quá khen, thần thiếp không dám nhận.”
Tiếng pháo nổ đùng đoàng dưới tầng, chưởng quỹ đứng ra chào đón tất cả mọi người:
“Xin chào các vị, tiệm trà Cúc Mật hôm nay khai trương. Mỗi bàn gọi một ấm trà hoa cúc tặng một dĩa bánh hoa quế. Đa tạ các vị chiếu cố công việc làm ăn của bổn tiệm.”
Trà hoa cúc? Chính là loại trà nổi tiếng ở Điệp Lâu Các đó sao. Khiến nữ nhân mê mẩn mà cũng khiến nam nhân mê mẩn. Không được, phải thử xem sao.
Đứng trên tửu lâu đối diện nhìn công việc buôn bán thuận lợi của tiệm trà mình, Điềm Tư Tư mỉm cười như hoa. Nàng đối với Vương gia nói:
“Nào, hôm nay thần thiếp vui vẻ. Bữa này để thần thiếp mời. Người muốn gọi gì cứ gọi.”
“Vương phi được hôm hào phóng nhỉ? Nhưng mà nàng dùng tiền của ta mời ta, có phải là hơi vô ích không?”
“Thế ngài có muốn gọi món không?”
Triệu Bình sung sướng, tất nhiên là phải gọi; được mấy khi chứ. Hắn gọi một lèo từ cá hấp đến thịt kho, thêm một nồi gà hầm và một bình trà sen.
Điềm Tư Tư hơi ngẩng người ra. Xem ra Vương gia vẫn nhớ cô thích món nào a.
Hai người đang ăn uống vui vẻ no say thì Triệu Bình bỗng nhiên ngừng đũa, hắn nhìn ra cửa sổ, mắt chăm chú theo dõi một chiếc xe ngựa dừng trước cửa trà lâu của phu nhân mình. Một gã sai vặt chạy vào trong quán rồi nhanh chóng đi ra, đưa gói trà hoa cúc vào cho người ngồi trong xe ngựa.
Xe ngựa nhanh chóng chạy đi, gió thổi bay tấm màn.
“Có chuyện gì sao Vương gia.”
“Điềm Tư Tư nàng nhìn cho kĩ, kia chính là xe ngựa của Đại hoàng tử Triệu Duệ, người ngồi trong đó chính là hắn.”
Nàng ngẫm nghĩ một lát, tặc lưỡi nói:
“Xem ra thần thiếp biết vì sao Điềm Tư Nhiên cứ một hai phải gà cho ngài rồi. Xét về mặt mũi, Đại hoàng tử quả thực không sánh bằng ngài. Nhưng mà, ngài ấy đến mua trà hoa cúc chi vậy?”
Nhìn bộ dạng của Đại hoàng tử thì chắc chắn không phải là kẻ biết thưởng thức trà đạo đến mức loại nào ra cũng mua rồi. Xem ra là để dành tặng mỹ nhân rồi.
“Tư Tư nàng nghĩ xem Triệu Duệ muốn lấy lòng mỹ nhân nào vậy?”
Điềm Tư Tư nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra ai. Nếu là Hồ Điệp cô nương thì lúc nãy Triệu Bình đã không ngạc nhiên đến vậy.
Nhìn vẻ mặt hắn đắc ý trong lòng Điềm Tư Tư có hàng ngàn con kiến đang bò ngổn ngang. Nàng thừa nhận nàng rất tò mò. Chắc chắn hắn biết chuyện gì đó kinh thiên động địa lắm đây.
“Vương gia, người nói thần thiếp nghe đi. Đừng đùa nữa.”
Giọng nàng ngọt như mật đường, trái tim Triệu Bình mềm nhũn.
“Thật ra trong cung có một người vô cùng yêu thích trà nghệ, nổi tiếng yêu trà như mạng, sưu tập đủ thứ loại trà từ bình dân đến quý hiếm, …. Chính là Lệ quý phi.”
Điềm Tư Tư giật mình đánh rơi cả chén trà, không phải chứ, chơi lớn như vậy sao. Nếu như nàng không nhầm Lệ quý phi là con gái của Ngự sử đại nhân năm nay vừa tròn đôi mươi. Nàng ta vừa vào cung năm ngoái đã leo lên từ tần vị ngồi vững chắc vị trí Quý phi.
“Ngài chắc chứ?”
“Ta chỉ đoán tầm 6 phần thôi. Nhưng nếu để chắc chắc hơn thì cứ đợi Triệu Duệ chủ động tới tìm nàng vậy. Dù gì trà hoa cúc mật ong cũng chỉ mình nàng biết cách làm, nếu là hắn ta phải lòng Lệ quý phi thật thì việc đi tìm nàng là sớm muộn thôi.”
“Chàng lại nghĩ ra ý xấu gì sao?”
Triệu Bình cười khẩy không đáp. Nhưng đúng là hắn ta có vài ý tưởng thật.
- -------------------------
Công việc buôn bán của quán trà tốt hơn cả Điềm Tư Tư tưởng tượng, không chỉ vì chất lượng trà tốt, sự mới lạ của nó mà còn ở việc truyền bá vô cùng hiệu quả.
Điềm Tư Tư đang ngồi trong hậu viện gõ gõ bàn tính.
“Tiểu Lệ ngươi phụ trách đợt trồng hoa cúc tiếp theo và chế biến hoa cúc. Ta giao hết việc cho ngươi đấy.”
“Vâng, thưa Vương phi, nô tỳ hiểu rõ ạ.”
Bây giờ Tiểu Lệ đã hoàn toàn xem lời chủ tử nhà mình như kim chỉ nam, vâng lời tuyệt đối. Nhìn đi hoa cúc tưởng chừng như chỉ dùng trong tang lễ mà nay trở thành món đồ uống bán chạy như vậy. Tiểu Lệ nàng phụ trách thêm một mảng trồng hoa, lương bổng cũng tăng lên nhiều. Quả nhiên, trung thành tuyệt đối vẫn là tốt nhất.
Điềm Tư Tư mải mê say sưa gõ lạch cạch thì Phương Tề vội vàng chạy vào bẩm báo:
“Vương phi, Đại hoàng tử đang ở chính sảnh cầu kiến người.”
Bàn tay Điềm Tư Tư khựng lại, mới có 5 ngày thôi mà Đại Hoàng tử đã vội vã như thế. Vương gia đoán đúng rồi.