Lúc Triệu Bình về tới thư phòng thì đã thấy Vương phi nhà mình đang ngồi đó uống trà. Hắn ta vội vã kiềm cái vẻ bực bội của mình lại, thong dong thư thả bước vào phòng.
Điềm Tư Tư uống 3 chung trà thì mới thấy Triệu Bình về từ Ái Doanh viện. Vẻ mặt bực bội chưa tiêu tan, ngoại bào dính máu. Nàng vội vã đứng lên hỏi:
“Vương gia sao người lại dính máu thế? Ở viện của Trắc phi có chuyện gì à?”
Thấy Vương phi lo lắng cho mình không hiểu sao trong lòng Triệu Bình dâng lên một cảm xúc thỏa mãn lạ kì. Hắn cố nín cười, bất quá khóe miệng đã kéo đến mang tai:
“Vương phi lo lắng cho bổn vương à? Nhưng nàng đừng lo, đây là máu của Mạn Doanh Doanh không phải của ta?”
Điềm Tư Tư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm rồi khinh bỉ liếc nhìn:
“Thiếp không lo lắng cho ngài; chỉ tò mò mà thôi. Nhưng mà Mạn Doanh Doanh bị làm sao thế?”
Triệu Bình phất tay cho toàn bộ nha hoàn lui rồi mới kể lại mọi chuyện.
“Dường như Mạn Doanh Doanh nàng ta phát điên rồi, lúc nãy ta kiểm tra lọ thuốc chỉ còn dính một ít dưới đáy mà thôi.”
Điềm Tư Tư nhíu mày, Mạn Doanh Doanh không đến nỗi ngu ngốc như thế. Dùng một lượng lớn như vậy thì chắc chắn thần kinh sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Cô ta chắc chắn biết rõ thứ này nguy hại, sao lại có thể tự chôn mình được.
“Vương gia, ngài có chắc là cô ta không phát hiện ra ngài đã biết mọi chuyện nên mới lén đổ đi rồi giả vờ phát điên đấy chứ?”
“Lúc đầu ta cũng nghĩ đến vấn đề đó nhưng Mạn Doanh Doanh trước kia vốn dĩ sợ đau cực kì, nay cô ta lại tự cứa tay sâu hoắm như thế. Hơn nữa, lúc lại gần cô ta, ta phát hiện trên tóc cô ta có bôi thứ đó. Chắc chắn là dùng hết trên đó rồi.”
Mạn Doanh Doanh thủ đoạn đa đoan, tính tình cực kì xấu nhưng tuyệt đối không ngu dốt nếu cô ta không tự dụng nó thì chỉ có thể là…
Vương gia Triệu Bình nhìn Vương phi của mình rồi cả hai chỉ mỉm cười không nói gì nhưng trong mắt đối phương thì đã hiểu tất cả.
“Thế cho ta hỏi Vương phi của ta, trưa nắng nàng không nghỉ ngơi đi mà đến thư phòng của ta làm gì/”
Điềm Tư Tư cũng không quanh co trực tiếp vào thẳng vấn đề:
“Vương gia, thần thiếp qua đây chính là muốn mượn tiền ngài. Một trăm lượng bạc. Ngài có cho mượn không?”
Triệu Bình suýt phun cả nước trà ra ngoài. Mượn tiền?
“Số tiền nàng cầm của hồi môn trước kia dùng hết rồi à? Ta còn tưởng nàng sẽ không mượn tiền ta đâu?”
Điềm Tư Tư nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời của hắn, cô thẳng thắn luôn:
“Thứ gì cầm được thần thiếp cầm rồi. Đồ cầm rồi thì chưa có chuộc về. Nên, Vương gia người có quyết định cho thần thiếp mượn không? Một tháng sau thần thiếp chắc chắn trả người.”
Triệu Bình không ngờ Vương phi nhà mình lại thẳng thắng đến thế. Hắn ta không nói gì chỉ bảo Tiêu Đắc đến phòng thu chi lấy 1000 lượng bạc.
“Nàng cầm đi, không cần trả lại. Dù gì ta với nàng cũng là phu thê, một ngàn lượng bạc ta vẫn cho nàng được.”
“Không cần, thần thiếp sẽ trả người. Không những trả đủ mà còn trả dư nữa cơ.”
Điềm Tư Tư bảo Tiểu Lệ ôm hộp đựng 1000 lượng bạc rồi cáo từ đi về viện.
Triệu Bình muốn mời phu nhân của mình ở lại ăn cơm nhưng lúc nãy nàng mời mà hắn đã từ chối, bây giờ mời lại chẳng phải là vứt hết mặt mũi đi sao.
Bình Nhạc Vương gia nhìn bóng lưng vui vẻ của Vương phi nhà mình. Lúc nãy hắn định nói với nàng là đống của hồi môn ấy hắn ta đã chuộc về cho nàng rồi; chỉ là chưa có dịp đưa nàng mà thôi.
Buổi chiều trong Hạ Hoa viện, đám nha hoàn đã tập hợp từ sớm. Làm một ngày được lương bổng nửa tháng, ai mà chẳng ham.
Điềm Tư Tư chỉ kịp ăn trưa, chưa kịp nghỉ ngơi thì đã lo chạy ra hậu viện sắp xếp công việc. Tiểu Lệ lo lắng lắm. Bình thường Vương phi luôn có một giấc ngủ trưa nhẹ mà nay người vừa dậy sớm vừa không ngủ trưa; không biết có bị ốm hay không.
Công việc chiều nay đơn giản hơn nhiều, Điềm Tư Tư phân phó nha hoàn chuẩn bị các tấm lưới dày trải rộng ra sân sau đó đem hoa cúc phơi lên trên. Hoa cúc được dàn rất mỏng cho nhanh khô ráo. Mười nha hoàn chia ra kiểm tra đống hoa đang được phơi, nhặt nhạnh các hoa đã dập nát hoặc đã lẫn côn trùng vào đó.
Nàng chỉ định phơi một ngày thôi, bởi phơi hoa cúc dưới ánh mặt trời sẽ khiến hoa mất màu và hương vị. Hiệu quả không cao.
“Tiểu Lệ ngươi đem bạc chia cho nha hoàn đi. Như đã nói trước đó, mỗi người 5 lượng bạc. Riêng ngươi lây 10 lượng.”
Tất cả quỳ xuống đồng loạt tạ ơn.
“Tạ ơn Vương phi.”
Đại Tráng bên cạnh nói nhỏ với chủ tử của mình: “Vương phi có cần dặn họ giữ bí mật không?”
“Không cần đâu, cách này đơn giản. Người tinh ý một chút sẽ biết cách làm thôi. Hậu chiêu còn ở phía sau.”
Điềm Tư Tư nhìn đám cúc vàng được phơi trước sân thì tâm trạng vui vẻ vô cùng. Hôm nay vừa có tiền vừa mà thứ cô đang làm sắp thành hiện thực. Sao nangf không vui cho được.
Bảo Đại Tráng khiêng chiếc ghế bấp bênh đặt trước đống cúc vàng đang phơi, Điềm Tư Tư ngồi trên đó vừa đung đưa vừa đọc sách cuống Bắc Hoa li kì truyện. Mặc dù vui nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, chậu hoa Linh Lan Điệp mà Mạn Doanh Doanh tặng nàng nàng vẫn chưa tìm ra gốc gác của nó, nhờ ám vệ của Vương gia điều tra cũng không ra được tung tích.
Nhưng sau chuyện lọ thuốc kia, Điềm Tư Tư chắc chắn một điều rằng chậu Linh Lan Điệp đấy là của Thái Hậu đưa đến và nó không tốt lành gì.
“Nhưng vấn đề nằm ở đâu nhỉ, cày nát cuốn Bắc Hoa li kì truyện vẫn tìm không ra manh mối. Chẳng lẽ sai từ hướng nào rồi?”