Sau bữa trưa, Điềm Tư Tư lại ra vườn chăm sóc cho vườn hoa cúc của mình. Nàng đang cắt tỉa lá thì nhìn thấy Tiểu Lệ bộ dáng muốn nói lại thôi, cả người buồn bã.
“Sao thế Tiểu Lệ, ai chọc giận gì ngươi à?”
“Thưa Vương phi không có ạ.”
Không có. Không có mà cái mặt dài ngoẵng ra thế kia. Từ khi Điềm Tư Tư có tiếng nói trong phủ, không một ai dám bắt nạt gia đình Đại Tráng Tiểu Lệ cả.
“Vương phi, thứ cho nô tỳ vô lễ nhưng khó khăn lắm Vương gia mới sủng ái người. Sao người lại bảo Vương gia đến viện Trắc phi thế ạ?”
Thì ra là thấy bất bình thay nàng sao? Điềm Tư Tư vẫn điềm nhiên cắt lá, tỉa hoa. Chốc lát nàng mới giải thích cho Tiểu Lệ:
“Tiểu Lệ à, ta với Vương gia xây dựng mối quan hệ dựa trên lợi ích với nhau, không giống ngươi và Đại Tráng là yêu nhau rồi sinh con đẻ cái. Chỉ cần việc có lợi cho ta ta sẽ làm. Nếu có người hại ta ta sẽ trả đũa lại bất kể đó là Vương gia. Cho nên, ta không cần sủng ái của người, thứ ta cần là lợi ích phía sau. Xem ra tình cảm của ta và Vương gia còn lạnh nhạt hơn ta với ngươi nữa cơ.”
Tiểu Lệ nghe đến đây thì cảm động vô cùng. Vương phi đối xử với cả gia đình nàng vô cùng tốt; nàng tin chỉ cần nàng trung thành thì chỉ có tốt hơn mà thôi.
“Vâng Vương gia. À nô tỳ muốn nói với người vườn cúc sau hậu viện đã nở rộ rất to rồi. Người có dự định gì không ạ?”
Điềm Tư Tư nở nụ cười vui vẻ, cuối cùng cũng đến rồi.
“Tiểu Lệ ngươi đến báo với Phương Tề chuẩn bị cho ta 10 nha hoàn khéo tay. Ngày mai tập hợp sáng sớm ở viện của ta; chuẩn bị thêm dụng cụ hái hoa và giỏ đựng nữa. Nhanh lên đi.”
“Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Buổi tối, lúc Điềm Tư Tư đang vui vẻ dùng bữa tối và nghĩ đến khung cảnh ngày mai thu hoạch cúc thì vui vẻ vô cùng, Triệu Bình từ phía ngoài đi vào ngồi phịch xuống ghế rồi lệnh nha hoàn đem một chén cơm lên cho hắn dùng.
Điềm Tư Tư ngạc nhiên, vậy mà không ở lại thị tẩm Mạn Doanh Doanh. Đừng nói lần trước nàng làm hắn hoảng sợ nên giờ không “lên” được nữa nhé
Triệu Bình thấy nàng nhìn nhìn hắn bằng vẻ mặt ái ngại liền hiểu được liền, hắn nhanh chóng giải thích:
“Nàng đừng hiểu lầm. Ta chỉ là gấp rút về đây đưa nàng xem cái này thôi.”
Nói rồi y lấy trong ống tay áo một chiếc khăn lụa bọc một ít chất lỏng dạng gel màu trắng trong, nhìn như là dầu thơm để bôi vậy.
“Ta thấy Mạn Doanh Doanh bôi trên cổ tay mình một ít. Ban đầu ngửi thì có mùi hương nồng dễ chịu. Ta sợ có độc nên đã phong huyệt Nghinh Hương lại.”
Điềm Tư Tư cũng không dám lại gần, nàng che mũi lại, lấy đũa chọc chọc chất lỏng màu trắng trong đó.
“Người có biết thành phần trong này có gì không?”
“Ta đi hỏi đại phu ngự dụng rồi, có ít hương liệu có mùi thơm như thảo nhân và hoắc hoàn.”
Điềm Tư Tư lập tức hiểu ra, thảo nhân và hoắc hoàn a.
“Vương gia, đây là chất gây nghiện đấy, nếu dùng nhiều sẽ không dứt được đâu. Mặc dù nó nhẹ hơn thuốc nghiện bình thường rất nhiều, lại ít gây hại tới cơ thể nhưng mà nếu dùng lâu sẽ không dứt ra được.”
Lão Thái Hậu xem ra muốn diệt trừ từ từ Triệu Bình đây mà, lợi dụng Mạn Doanh Doanh bám chặt Triệu Bình vào ải mỹ nhân, để hắn ta phụ thuộc hoàn toàn vào bà ta. Cuối cùng sẽ chết trong tay bà ta.
Triệu Bình hai mắt sung huyết, bàn tay nắm chặt run run. Điềm Tư Tư lấy một cuốn sách đưa cho Triệu Bình.
“Thảo nhân và hoắc hoàn không dễ kiếm, đều là nguyên liệu quý hiếm từ vùng Cách Vực, mọc trên những ngọn núi cao, mỗi ngày đều có thợ chuyên nghiệp đi lấy. Người thường không đụng vào được.”
Trùng hợp sao, An ma ma bên cạnh Thái Hậu lại là người Cách Vực, người duy nhất trong đám dây mơ rễ má này có thể lấy được và chế tạo ra.
Điềm Tư Tư nhẹ nhàng an ủi hắn: “Vương gia người phát hiện ra sớm cũng coi như là may mắn, nếu để muộn hơn thì không biết có chuyện gì đâu. Bây giờ người thấy rõ cách thức hành động của kẻ thù rồi, chẳng phải là dễ dàng hành động hơn sao.”
Triệu Bình cũng thở phào nhẹ nhõm, bất quá hắn ta chán chường vô cùng. Gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, Triệu Bình đang suy tính cách đối phó với Mạn Doanh Doanh trước.
“Người đừng lo, Mạn Doanh Doanh dùng thứ hương liệu này để quyến rũ người thì cô ta sẽ dính trước thôi. Người đi thăm cô ta thì cứ cẩn thận là được. Bất quá, tối nay người đến đây cô ta không làm loạn lên sao?”
“Ta đánh ngất cô ta rồi nói với A Hoa cô ta mệt mỏi, cho cô ta nghỉ ngơi rồi. Sáng mai cô ta tỉnh dậy cũng không nhớ gì đâu.”
“Vương gia thật là lạnh lùng với mỹ nhân a.”
Triệu Bình cười đểu, dỡ bỏ đi bộ dạng nghiêm túc, hắn vuốt nhẹ tay Điềm Tư Tư: “Cho nên đêm nay nàng cho ta ở lại đây nhé, được không?”
Trước kia ở hiện đại, Điềm Tư Tư cũng là một tay “săn trai” chính hiệu, sao có thể chịu thua Triệu Bình được. Nàng lấy khăn tay lau khóe miệng, cười duyên rồi nhẹ nhàng nói với phu quân mình:
“Vương gia có lòng thì thiếp cũng có dạ. Nếu người đã muốn ở lại thì để thần thiếp trải giường. Nhưng mà người nhìn đi kìa, lò hương đang cháy kia có quen lắm không?”
Triệu Bình nghe tới đây thì biết ám chỉ cái gì rồi, không muốn chung chăn gối thì thôi, nàng có cần tuyệt tình vậy không.
“Nếu nàng đã nói vậy thì nàng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai ta sẽ qua giúp nàng thu hoạch hoa cúc.”
Nói rồi, Bình Nhạc Vương gia chạy “mất dép” khỏi phòng của Vương phi. Tiểu Lệ nhìn thấy mà quen mắt, nàng nhanh nhẹn vào giúp chủ tử của mình chải tóc rửa mặt để đi ngủ.
Trong thư phòng của Bình Nhạc Vương Phủ, dù đêm đã rất khuya nhưng vẫn còn chong đèn. Triệu Bình ngồi nghiên cứu cuốn sách mà Điềm Tư Tư đưa. Hương liệu làm từ thảo nhân và hoắc hoàn không có cách khắc chế, vậy thì Mạn Doanh Doanh tiêu đời rồi.
“Tiêu Đắc ngươi ngầm ra lệnh với toàn bộ ám vế, tiếp xúc với Mạn Doanh Doanh và người bên cạnh cô ta nhớ cẩn thận hơn.”
“Vâng, Vương gia.”
Thứ hương liệu đắt đỏ và quý hiếm này, Mạn Doanh Doanh chỉ có một lọ nhỏ, xem ra cô ta chắc chắn cũng không dám dùng bừa bãi.
Nhanh chóng hoàn thành xong công việc, Triệu Bình tranh thủ chợp mắt một ít. Hắn ta muốn sớm mai đến Hạ Hoa viện xem Vương phi của hắn làm gì với đống hoa cúc kia. Mong rằng sẽ có điều bất ngờ.