Bàn ăn được dọn ở chính sảnh. Triệu Bình ngồi chễm chệ ở đó. Trước khi Điềm Tư Tư đưa đồ ăn lên hắn đã được Ám Nhất tình báo, thứ mà Điềm Tư Tư cho vào canh chính là Hoàn hương tán. Bản chất của loại thuốc này không phải là thuốc độc, nó màu trắng vị hơi đặc biệt, chuyên dùng để trị chứng khó tiêu nhưng nếu dùng nhiều sẽ gây ra bệnh thổ tả. Lúc nãy theo lời Ám Nhất, Điềm Tư Tư đã đổ cả một lọ Hoàn hương tán vào canh như vậy chắn hẳn là để chơi hắn, uống hết một tô canh đó không thổ tả đến chết mới lạ. Nếu thế thì đừng trách hắn vô tình.
“Bẩm Vương gia, các món ăn đã lên đủ. Mời người dùng thiện.”
Triệu Bình ngồi vào bàn, cực kì bất mãn. Một bàn ăn chỉ có ba món mặn một món canh.
“Vương phi, ngươi định bỏ đói bổn vương sao. Một bàn ăn sơ sài như này mà cũng dám dọn ra. Xem ra nàng không để bổn vương vào mắt nhỉ.”
“Vương gia xin người đừng hiểu lầm. Bình thường lúc dùng thiện thần thiếp chỉ ăn có hai món một canh, nay thêm Vương gia cũng đã thêm món. Người nói như thế chẳng phải là trách thần thiếp khắc nghiệt với chính bản thân mình.”
“Vương phủ tiền bạc không thiếu…”
Triệu Bình còn chưa nói hết câu đã bị Điềm Tư Tư ngắt lời: “Hơn nữa mặc dù Vương phủ tiền nhiều của nhiều nhưng chung quy lại mỗi tháng thần thiếp chỉ được phát 100 lượng bạc. Nếu dành phần ăn uống nhiều quá chẳng phải là hết tiền sao. Nên chi bằng ăn ít một chút, dành tiền đó tiêu cho cái khác. Người nói đúng không Vương gia?”
Hay lắm. Còn trách ngược lại Vương phủ keo kiệt với nàng ta.
“Nếu đã vậy thì ta thưởng thức một bữa ăn đạm bạc cùng với nàng vậy. Được rồi, tất cả nha hoàn lui xuống đi, để Vương phi hầu hạ bổn Vương.”
Bữa cơm diễn ra trong không khí rất là “bằng mặt không bằng lòng”. Điềm Tư Tư cười cười nói nói, hết gắp cái này tới gắp cái kia bỏ vào chén Triệu Bình.
“Vương gia người uống bát canh này đi, canh này thần thiếp đã dặn đầu bếp hầm rất lâu đấy.”
Điềm Tư Tư đẩy bát canh về phía Triệu Bình, nụ cười vẫn nở trên môi. Nhưng trong mắt Bình Nhạc Vương gia, nụ cười ấy vô cùng nham hiểm mưu mô. Hắn ta thuận tay đẩy lại bát canh về phía phu nhân của mình:
“Nàng vất vả cả một buổi chiều, bát canh này phải để nàng uống. Nào uống đi.”
Điềm Tư Tư ngưng trọng nụ trọng nhưng chỉ phút chốc sau đó lại tiếp tục dịu dàng nói: “Bát canh này thần thiếp đặc biệt sai người hầm cho Vương gia, ngài uống đi.”
Hai người đẩy đi đẩy lại trên bàn cơm, không ai nhường ai. Cuối cùng, Triệu Bình cũng ra hạ chiêu:
“Nếu nàng không uống thì thưởng cho Tiểu Lệ đi, dù gì Tiểu Lệ cũng theo nàng từ lâu. Hôm nay ta không muốn uống canh, chi bằng thưởng cho cô ta. Người đâu….”
“Vương gia xin khoan đã, nếu người đã không muốn uống thì để thần thiếp vậy.”
Tiểu Lệ không có nội lực, uống một chén này vào cũng phải đi nửa cái mạng. Triệu Bình nhìn Điềm Tư Tư uống hết chén canh mới thỏa mãn ăn cơm tiếp.
Hắn ta có thể thấy được đôi tay nàng run run nắm lại dường như đang cố kiềm chế cơn giận. Triệu Bình vô cùng yêu thích dáng vẻ này có nàng, nữ nhân vẫn nên có bộ dạng yếu đuối của nữ nhân, kiên cường ngạo ngược thì còn ra thể thống gì nữa.
Ăn xong bữa tối, Triệu Bình vẫn còn ngồi lại Hạ Hoa viện. Hắn ta muốn xem trò vui hôm nay, muốn xem Điềm Tư Tư vốn dĩ kiêu ngạo hôm nay sẽ mất mặt thất thố trước mắt hắn. Triệu Bình ngẫm nghĩ nếu lát nữa nàng ta đau bụng mà y không cho ra ngoài thì sẽ thế nào nhỉ. Chắc là thú vị lắm đây.
Đang ngẫm nghĩ bỗng nhiên Triệu Bình đau bụng một cách dữ dội, hắn ta trắng mặt mồ hôi chảy ra từng giọt, kiểu đau bụng này không phải trúng độc mà chính là đau bụng thổ tả. Môi y tái đi, nhìn chằm chặp vào Điềm Tư Tư, thấy sắc mặt nàng ta vẫn bình thường.
“Không đúng, không thể nào rõ ràng là nàng ta uống canh, sao hắn ta lại đau bụng như thế này được?”
Bên này, Điềm Tư Tư mỉm cười dịu dàng nhìn Bình Nhạc Vương gia, cô ta từ từ cởi xiêm y ra, mái tóc dài xõa xuống. Không khí vô cùng kiều diễm, tình nồng ý mật nếu như không kể đến cái gương mặt trắng bệch thiếu sức sống của phu quân cô.
“Vương gia, đêm nay người ở lại Hạ Hoa viện với thần thiếp nhé.”
Tay Điềm Tư Tư nhẹ nhàng vuốt vai Triệu Bình, hắn ta xám nghét vội vàng từ chối:
“Ta bỗng nhiên…. Bỗng nhiên nhớ ra ta còn có việc. Ta đi trước đây. Tiêu Đắc, ngươi vào đây đỡ ta đi.”
“Khoan đã”. Tiếng hét to của Điềm Tư Tư ngăn Tiêu Đắc đang định bước vào: “Vương gia, ta với người đang ân ái gọi Tiêu thị vệ vào làm chi chứ.”
Tiêu Đắc bên ngoài nghe vậy cũng rối rắm không dám bước vào, hắn không dám mạo phạm Vương phi. Trong này thì Triệu Bình đổ mồ hôi càng ngày càng nhiều, hắn vận nội công bình ổn khí tức nhưng có vẻ không hiệu quả. Điềm Tư Tư bên này thì càng ngày càng sấn tới, tay sắp cởi áo ngoài của hắn thì Triệu Bình không chịu nổi nữa. Hắn ta vội vã tông cửa bỏ chạy trong sự ngạc nhiên của đám nô tài.
Còn chưa ra khỏi cửa, Triệu Bình và Tiêu Đắc đã nghe tiếng cười to sằng sặc của Điềm Tư Tư:
“HA HA HA HA HA……”
Tiểu Lệ cứ tưởng đêm này Vương gia và Vương phi sẽ đồng sàn cộng chẩm nhưng nửa đường thì Vương gia bỏ chạy mất; phía trong phòng thì Vương phi đang mặc trung y. Chẳng lẽ, Vương gia bị bệnh kín như mọi người đồn?
Tiểu Lệ đang định bước vào thì Điềm Tư Tư lên tiếng ngăn cản. Nàng lấy ấm trà trên bàn dập tắt lò hương nhỏ trong phòng, rồi phất tay cho phép nha hoàn tiến vào.
“Vương phi có chuyện gì thế ạ, sao Vương gia lại bỏ chạy thế?”
“Không có gì đâu, Vương gia ngươi tự lựa chọn ấy mà. Yên tâm trong một thời gian nữa hắn ta sẽ không bén mảng đến đây đâu. Tiểu Lệ ngươi gọi nha hoàn vào dọn dẹp phòng đi, rồi hầu hạ ta ngủ.”
Mặc dù không hiểu gì nhưng Tiểu Lệ cũng không dám nhiều lời, vội đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”
Thật ra đúng là Điềm Tư Tư đã cho Hoàn hương tán vào canh nhưng nó không phải thuốc độc mà chính là thuốc giải. Trong phòng có đốt huân hương tên là Ngạc Hương, loại này vốn được các quý nhân dùng phổ biến trong kinh thành nên có lẽ Bình Nhạc Vương không biết rằng: Ngạc Hương đại kỵ dùng với hoa cúc, huống chi cả một viện này Điềm Tư Tư trồng toàn hoa cúc. Ngửi chung hai loại hương này nhẹ thì sẽ khiến cả người nhộn nhạo khó chịu nặng thì gây khó chịu vùng bụng dẫn đến nôn ói thổ tả. Giải dược chính là Hoàn hương tán này.
Hoàn hương tán ngoài tác dụng chữa khó tiêu thì còn giúp bình ổn tâm thần nếu dùng với lượng vừa đủ. Cái lọ lúc nãy Điềm Tư Tư đổ vào chỉ có một ít lớp trên là hoàn hương tán, phía dưới chính là muối trắng, ; Ám Nhất nhìn từ xa không phân biệt được lại chỉ lén nếm một ít lớp phía trên nên chỉ nghĩ nguyên lọ là hoàn hương tán.
“Triệu Bình ơi Triệu Bình, nếu ngươi không nghi ngờ ta thì giờ chúng ta đã chơi đùa trên giường với nhau rồi chứ không phải là ngươi mất hết mặt mũi như thế. Đáng!”