Kế hoạch bỏ lại Nguyên Duệ của Triệu Bình khá thành công, chỉ là nó rẽ theo một hướng khác hoàn toàn.
Điềm Tư Tư mang thai, vào đúng dịp lễ nguyên tiêu liền hạ sinh. Lúc này, Triệu Nguyên Duệ đã năm tuổi, nó đã hiểu được nhiều chuyện rồi. Biết được mẫu hậu mang thai, cậu bé rất háo hức a.
Dù sao cả cung điện to lớn chỉ có mình cậu là điện hạ, ngày thường ngoại trừ học chữ và luyện võ, cậu bé cũng không có gì chơi, chỉ có Tiểu Bĩnh mà thôi. Nhưng nó cũng già rồi nên lười để ý đến cậu bé.
Bây giờ Điềm Tư Tư mang thai, Nguyên Duệ là người vui nhất. Có thêm một em trai chính là có thêm một đồng minh cùng với nó giành mẫu hậu khỏi tay phụ vương rồi.
Người vui thứ hai là Triệu Bình. Ngoài chuyện khai chi tán diệp cho Hoàng thất thì quan trọng hơn là Nguyên Duệ có người chơi cùng, không cần xen vào phu phụ hai người nữa.
Ừm, đúng vậy. Cả hai gật gù.
“Aaaaa……aaaaaaa….. Triệu Bình chết tiết. Tất cả là tại chàng.”
Điềm Tư Tư dù đã trải qua một lần sinh nở trước đó nhưng chung quy vẫn không chịu được nỗi đau đớn thấu xương tuỷ này. Nàng mặt mũi mồ hôi trắng bệch, bám vào thành giường la hét khiến cho bà mụ sợ hãi cực kì.
Triệu Bình và Triệu Nguyên Duệ đã bị đuổi ra ngoài từ sớm. Ở bên ngoài, nghe âm thanh la hét của mẫu hậu khiến Nguyên Duệ có đôi chút sợ hãi nhưng khi phụ hoàng bảo nó đi thì nó lại lắc đầu. Mẫu hậu đau đớn như thế, nó phải ở đây cổ vũ người.
Sau gần hai canh giờ, cuối cùng, Điềm Tư Tư cũng thành công hạ sinh được một tiểu hoàng tử.
Tin tức này truyền ra khỏi cung khiến mọi người cảm xúc lẫn lộn. Quan lại triều thần đa số đều rất vui mừng. Con cái nhiều chính là phúc trạch thâm sâu, giang sơn đại nghiệp có người kế thừa a.
Nhưng cũng có người tỏ vẻ bực dọc, đặc biệt là những nhà có nữ nhi đến tuổi cập kê. Họ chỉ mong Điềm Tư Tư không sinh được nữa để có lý do đưa con mình vào cung thôi.
Nguyên Duệ nhìn cục bánh bao trắng trắng tròn tròn nằm trong nôi. Bánh bao nhỏ còn nhắm tịt mắt, sau khi no sữa thì thở nhẹ đều đều đi ngủ, không khóc không quấy. Siêu cấp ngoan ngoãn a.
“Phụ Vương, em trai ngoan quá.”
Triệu Bình hai mắt đầy ý cười nhìn đứa con thứ hai của mình, vẻ mặt thoả mãn khôn xiết.
“Tất nhiên phải ngoan rồi. Đây chính là bảo bối của chúng ta đấy.”
Hắn đặc biệt thích bánh bao nhỏ a, bánh bao nhỏ có gương mặt cực kì giống Điềm Tư Tư. Ngày cả nốt ruồi son ngay dưới cằm cũng y hệt. Tim Triệu Bình muốn nhũn ra luôn.
Triệu Nguyên Duệ cũng là lần đầu tiên thấy em bé nào nhỏ xíu mà đáng yêu như vậy. Tay không dám chạm vào em sợ đau em chỉ ráng nhìn chăm chăm theo từng nhịp thở của tiểu bánh bao.
Quả nhiên là tiểu áo bông tri kỉ mà.
Chỉ là tiểu áo bông tri kỉ này khi lớn lên có hơi khác tưởng tượng của hai cha con một chút.
Triệu Hoài Tư tuy có khuôn mặt bánh bao phúng phính dễ thương, đôi mắt thì lúc nào cũng to tròn ngập nước nhưng người thì siêu siêu nghịch ngợm.
Khác với Nguyên Duệ càng lớn càng chững chạc, Hoài Tư quậy từ trong cung ra ngoài cung, chọc cho gà bay chó sủa khiến Triệu Bình tức giận công tâm mấy lần.
Vì thương em trai nên Triệu Nguyên Duệ lúc nào cũng phải đi sau “chùi mông” cho đệ đệ mình cả. Điển hình là ngày hôm nay.
“Nói đi, tại sao cùng cháu trai thừa tướng đánh nhau?”
Triệu Bình cầm cây roi dài đánh mạnh xuống đất. Còn chưa kịp đụng vào da thịt, nhị điện hạ đã há miệng ra oa oa khóc đinh tai nhức óc.
“Con khóc cái gì hả? Ta đã làm gì con?”
Triệu Nguyên Duệ vừa lúc kết thúc buổi học vội vã chạy lại chắn trước mặt đệ đệ đang khóc đỏ cả mặt của mình.
“Phụ vương, người đừng đánh tiểu Hoài. Chuyện lần này dù là tiểu Hoài ra tay trước nhưng cháu trai thừa tướng cũng có lỗi. Mong người suy xét.”
Thấy có ca ca bảo vệ, tiểu bánh bao càng khóc to hơn. Nguyên Duệ lập tức quay lại dỗ dành.
Triệu Bình nhìn thấy mà tức muốn nổ phổi. Nguyên Duệ thiên tư thông minh, tình tình lương thiện, thứ gì cũng tốt chỉ là quá bao che cho Hoài Tư. Không được, người làm phụ vương như hắn không thể để Hoài Tư tiếp tục làm sai được.
“Con mau tránh ra. Triệu Hoài Tư, bước ra đây.”
“Nhanh lên, con có nghe không hả?”
“Ba ngày đánh 2 người quậy một phủ, con đừng tưởng người ta sợ con. Người ta chẳng qua là sợ cái chức nhị điện hạ của con đó thôi. Mau ra đây.”
Điện Trường Chính một mảnh gà bay chó sủa. Điềm Tư Tư bình thản trang điểm rồi ăn điểm tâm trong Cung Hạ Hoa. Dạo này thai nghén nên nàng ngủ dậy hơi muộn, cả người lúc nào cũng uể oải.
“Tiểu Lệ, chuyện tới đâu rồi?”
Tiểu Lệ cười miễn cưỡng.
“Vẫn như mọi khi, Hoàng thượng đánh còn nhị điện hạ nấp sau lưng Đại điện hạ ạ. Tiếng la hét inh ỏi cả.”
Điềm Tư Tư gật đầu tỏ vẻ đã biết. Chả hiểu sao cả hai phu phụ nào đều điềm tĩnh mà tiểu Hoài lại nghịch ngợm đến như vậy.
Dạo này mang thai khiến nàng càng tin vào mấy mẹo dân gian hơn, đang dùng cơm thì nàng dừng đũa lại, quay sang hỏi Tiểu Lệ.
“Ta nghe nói lúc mang thai nếu ăn một món gì đó liên tục nhiều lần sẽ khiến tính tình em bé bị ảnh hưởng ít nhiều. Có phải do lần trước mang thai tiểu Hoài ta ăn nhiều thịt gà quá không?”
Tiểu Lệ lặng lẽ thở dài. Hoàng hậu, tính cách nhị điện hạ quậy muốn lật trời chẳng phải là do cả ba người chiều chuộng quá hay sao?