“Thưa Vương phi, Cửu Công chúa Dao quốc đang ở đại sảnh cầu kiến.”
Nghe Phương Tề bẩm báo, Điềm Tư Tư tuy có hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dừng công việc trên tay.
“Nàng ta có đem theo ai không?”
“Thưa Vương phi chỉ có vài nha hoàn thị vệ của Dao quốc thôi ạ.”
“Được rồi. Ông ra ngoài tiếp đãi bọn họ trước, ta chuẩn bị rồi ra ngay.”
Ở ngoài đại sảnh, Mặc Mạch Nhi khi nghe Phương Tề nói mình phải chờ thì tỏ vẻ khó chịu. Nàng đến đây chính là khách quý mà mở miệng ra là bảo nàng chờ. Thật vô lý.
Đợi Mặc Mạch Nhi uống hết ba chung trà, Điềm Tư Tư mới điềm tĩnh đi ra. Không phải là nàng muốn vô lễ. Chỉ là đến mà không báo trước thì quả là ác khách mà.
“Cửu Công chúa hôm nay rảnh rỗi đến thăm ta.”
Mặc Mạch Nhi không cam lòng yếu thế, đứng lên thủ lễ.
“Ta hôm nay không báo trước mà đột ngột đến thăm mong Vương phi tha thứ.”
“Không sao, phong cách thường ngày của công chúa, ta hiểu mà.”
Ngụ ý chính là cô thường ngày vô lễ thành thói. Ai cũng biết rồi. Tiểu Lệ nghe ra cố nén nụ cười nhưng nhìn gương mặt giương giương đắc ý của Mặc Mạch Nhi thì càng khó nhịn. Nghe không hiểu Vương phi nói a.
“Không biết Cửu công chúa đến thăm ta là có chuyện gì không?”
“Không giấu gì Vương phi. Hôm nay ta mạo muội đến thăm chính là muốn học người cách pha trà Cúc Mật. Tiệm trà Cúc Mật danh chấn tứ phương, ngay cả ở Dao quốc cũng vô cùng nổi tiếng. Nay có dịp được nhìn thấy nguyên chủ nên tiểu nữ có lòng muốn đi thăm vườn cúc ạ. Không biết có làm phiền Vương phi hay không?”
Chẹp. Lại muốn thâm nhập hậu viện của nàng nữa cơ đấy. Bất quá, Điềm Tư Tư cũng không sợ Mặc Mạch Nhi có ám chiêu gì, rất sảng khoái đồng ý.
“Nếu Cửu công chúa đã hứng thú như thế thì ta cũng không ngại dắt người xem một chút. Xin mời.”
Mặc Mạch Nhi thân là khách nhân nhưng lại ngênh ngang đi trước. Một chút phong phạm công chúa cũng không có. Vừa nhìn là biết được chiều đến sinh hư rồi.
“Thế thì càng dễ dàng đối phó rồi.”
Trong vườn hoa cúc, Mặc Mạch Nhi đảo khách thành chủ tung tăng dạo chơi khắp nơi mà không cần chủ dẫn. Thậm chí cô ta còn tự tiện hái hái ngắt ngắt. Tiểu Lệ nhìn thấy mà khó chịu trong lòng.
Những nụ hoa này Vương phi rất quý trọng thế mac Cửu công chúa chưa hỏi chưa xin đã tự tiện ngắt xuống. Khó tránh khiến người khác cảm thấy vô lễ.
“Quả nhiên danh xứng với thực. Vương phi làm ta mở mang tầm mắt thật sự. Ngày hôm nay ta đến đây âu cũng là may mắn.”
Mặc Mạch Nhi hai mắt chớp chớp nhìn Điềm Tư Tư. Tuy nói lời cảm ơn nhưng trong đáy mắt không có độ ấm, vẻ mặt ngả ngớn cũng không hề tỏ vẻ gì là tôn trọng.
Điềm Tư Tư cũng không chấp con nít ranh.
“Nếu Công chúa đã thích trà của ta như vậy thì ta sẽ cho người gói vài hộp cho người mang về.”
Mặc Mạch Nhi tất nhiên chỉ chờ có thế. Cô ta hí hửng ôm hộp quà đi về, không quên quay lại nói vài lời khách sáo với Điềm Tư Tư.
“Vương Phi, cửu công chúa không phải đơn giản là muốn trà thôi chứ.”
“Cô ta đúng là muốn trà. Nhưng là trà của ta. Còn về phần cô ta có cho thêm gì đó vào bên trong hay không thì cứ chờ vài ngày là biết.”
————————————————————
Chỉ qua một ngày, trong khi Điềm Tư Tư đang đút sữa cho Nguyên Duệ ở hậu viện thì Tiểu Lệ vội vã chạy vào bẩm báo.
“Vương phi, nguy rồi. Dịch quán đến báo tin. Cửu công chúa sau khi uống trà của người thì phun ra máu hôn mê bất tỉnh. Người của Dao quốc đang đến đây đòi công đạo đấy ạ.”
Điềm Tư Tư dừng muỗng, ngẩng đầu suy nghĩ. Vậy tính ra là khổ nhục kế à. Bé con thấy mẹ không đút cho mình nữa thì không vui, chân quẫy đạp thật mạnh còn kêu a a. Mẫu thân mau tới đút cho con đi.
“Được rồi, Duệ Nhi của ta ngoan. Mẫu thân tiếp tục đút cho con đây.”
“Vương phi người không lo lắng gì sao?”
“Tiểu Lệ, ngươi an tâm đi. Có cho bọn chúng mười lá gan cũng không dám xông vào phủ đâu. Ta biết trong hồ lô của chúng bán gì rồi.”
Muốn chơi nàng à. Đừng có mơ.
Người của Mặc A Bảo đến trước cửa Vương phủ nhưng quả thực không dám vào, chỉ dám đứng ở ngoài la hét ầm ĩ.
“Bình Nhạc Vương Phi ỷ thế hiếp người. Đầu độc trong trà khiến công chúa nước ta hôn mê bất tỉnh. Mau giao người ra đây.”
“Mau giao người ra đây.”
Dân chúng nghe được lập tức tụ lại với nhau, mồm năm miệng mười đáp trả. Triệu Bình đang phê duyệt tấu chương ở thư phòng cũng nghe Tiêu Đắc bẩm tấu lại.
“Vương gia có cần ra mặt không?”
“Không cần, lát nữa chúng ta đi cùng Vương lhi tới Dịch quán. Nếu bọn chúng đã muốn trêu chọc Tư Tư thì ta phải cho chúng biết chúng đã trêu chọc nhầm người rồi.”
Trước cửa Vương phủ sau khi đút sữa cho con mình xong, Điềm Tư Tư mới thảnh thơi ra tiếp chuyện với bọn họ.
“Vẫn nghe người Dao quốc biết nói lý lẽ, không ngờ ngày hôm nay gặp mặt lại không phải như vậy. Thật đáng thất vọng a.”
“Bình Nhạc Vương Phi nói như vậy là có ý gì? Trà của cô có độc hại muội muội ta thổ huyết bất tỉnh. Bây giờ lại ở đây nói đông nói tây. Rốt cuộc cô còn có nói lý hay không?”
“Ta tất nhiên là nói lý. Các người ngay khi công chúa vừa trúng độc thì không đi tìm đại phu cứu trị lại dẫn binh đến đây hỏi tội ta. Độc chưa tìm ra, cũng không biết ai hạ, cũng không biết là do công chúa ăn nhầm đồ hay không mà đã một mực chỉ trích ta. Mặc A Bảo, ta với ngươi ai rốt cuộc mới là kẻ không nói lý.”
Mặc A Bảo cắn răng. Hắn quả thực không nghĩ đến điểm này. Chỉ đành để Mặc Mạch Nhi diễn một đoạn khổ nhục kế rồi nhân tiện đổ lỗi cho Điềm Tư Tư mà thôi. Ai dè trộm gà không được lại còn mất nắm thóc.
“Muội muội ta vừa uống chén trà của ngươi lập tức phun máu. Chuyện này còn cần bàn cãi gì nữa.”
“Được thôi. Nếu vậy thì ta theo ngươi đến Dịch quán. Để đại phu của ta và của Quý quốc cùng nhau bắt mạch, kết quả cuối cùng ra sao thì chúng ta sẽ bàn tiếp.”
Mặc A Bảo vốn không muốn nhưng chuyện này đã đâm lao đành phải theo lao. Cuối cùng Triệu Bình và Điềm Tư Tư cùng với lão đại phu Vương phủ theo đám người Dao quốc đến Dịch quán.