Bắc Minh phu nhân thấy không khí có vẻ căng thẳng, bà nghi ngờ chắc hai người đang giận nhau hay có mâu thuẫn gì đó, nói: “Ngày mai thời tiết đẹp, Nặc Nặc mang bầu rồi, cần mua một số đồ dùng cho bà bầu, Minh Dục, ngày mai con đưa Lương Nặc cùng đi mua nhé.”
Vừa dứt lời, Bắc Minh Dục đứng hình im lặng vài giây sau đó quay ra nhìn Bắc Minh phu nhân.
Bắc Minh phu nhân nheo mày, tỏ vẻ không hài lòng nói: “Đạo trưởng Lý nói rồi, hai đưa sphair yêu thương lấy nhau, sao nào? Ta già rồi nên bảo con con không nghe nữa đúng không?”
“Cô à, không cần đâu ạ, bây giờ mới tháng đầu, cũng chưa cần dùng gì nhiều, hơn nữa thiếu gia còn có rất nhiều việc phải làm, đợi một thời gian nữa con cùng với vú Hà đi mua là được rồi, không cần phiền tới thiếu gia đâu ạ.”
“Phiền gì mà phiền, đàn ông ấy, là phải có trách nhiệm.”
Bắc Minh Dục cười như không cười, lạnh lùng nói: “Hai người phối hợp với nhau cũng ăn ý đấy!” nói xong anh quay người bước dài về phía căn gác nhỏ của mình, thư ký Tôn cũng đi theo sau, để mặc Bắc Minh phu nhân và Lương Nặc đứng đó tròn mắt nhìn nhau.
Hai người họ phối hợp với nhau khi nào?
*
Sáng ngày hôm sau, ánh sáng rực rỡ, Lương Nặc gọi điện cho hai người bạn thân, hai người đều tò mò hỏi dồn dập rốt cuộc là cô mang thai hay không, Lương Nặc có chút ngượng ngùng, trả lời với giọng lí nhí: mang rồi.
Sau đó, hai người họ cãi nhau lóe chóe, tranh giành xem ai làm mẹ nuội thứ nhất, ai làm mẹ nuôi thứ hai của đứa trẻ.
Chỉ tới khi vú Hà đến gọi cửa nhắc cô có thể ra ngoài đi mua đồ được rồi Lương Nặc mới tắt điện thoại, cười hạnh phúc đi xuống phía cổng nhà xe, chú Trương sáng sớm đã đợi ở cổng nhà xe, nhìn thấy Lương Nặc liền cười tươi chào.
“Chào buổi sáng thiếu phu nhân!”
“Chào chú Trương!”Ấn tượng của Lương Nặc với chú Trương rất tốt, liền nhìn chú tươi cười đáp lại, đúng lúc đó phát hiện mắt chú đỏ ngầu, nhìn như đã khóc rất lâu, cô liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy chú Trương, nhìn sắc mặt chú không được tốt cho lắm.”
Chú Trương lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười: “Không có gì, sao tự nhiên thiếu phu nhân lại hỏi vậy?”
“Chú Trương, ngày trước lúc cháu bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh, chỉ có chú là quan tâm cháu, bây giờ, nếu chú gặp phải khó khăn gì, hãy nói với cháu, kể cả cháu không thể giúp chú nhưng nói được ra chắc chắn trong lòng chú sẽ thoải mái hơn rất nhiều”
Mắt chú Trương như đỏ hơn òng ọng nước như muốn trào ra, nhanh chóng lấy tay thấm thấm không cho chúng lăn trên má.
“Con gái tôi...mấy năm trước đã phát hiện ra nó bị mắc bệnh máu trắng, điều trị mấy năm nay rổi nhưng mãi tới bây giờ...bác sỹ nói tình hình chuyển biến xấu, cần ghép tủy phù hợp gấp...” Tiếng chú nghẹn cả đi, mếu máo nói.
Lương Nặc tròn mắt nhìn chú đáng thương, hỏi với giọng rất quan tâm: “Thiếu gia biết chuyện này không? Nếu anh ấy biết nhất định anh ấy sẽ giúp chú, như vậy khả năng tìm được người có tủy phù hợp là rất cao...”
Chú Trương lấy tay lau nước mắt, bình tĩnh trở lại.
“Thiếu phu nhân thật tốt....thiếu gia sớm đã biết chuyện này rồi, cũng luôn giúp tôi tìm người có tủy phù hợp nhưng việc này thực sự rất khó, không phải cứ cố gắng là được, đó còn là ý trời, là vận mệnh nữa.”
Chú tỏ ra không muốn nói tới chuyện buồn này nữa, liền tiến gần lại mở cửa xe cho Lương Nặc.
Chú Trương khởi động xe, lái xe tới cửa căn gác nhỏ của Bắc Minh Dục.
“Thiếu gia cũng đi thật sao?”
Chú Trương gật gật đầu: “Vâng, thiếu gia sáng sớm đã dặn dò tôi rằng cậu ấy cũng sẽ đi, bảo tôi lái xe tới đây đứng đợi.” Nét mặt chú Trương như đang che giấu những hồi ức gì đó, nói: “Thiếu gia đúng là cũng không dễ dàng gì, bao nhiêu năm nay....”
“Tính khí anh ta xấu xa như vậy, có gì mà không dễ dàng chứ?” Lương Nặc nói với giọng hơi tức giận.
Chú Trương nhìn thái độ Lương Nặc thấy vẫn còn trẻ con, chú khẽ cười rồi nói: “Thật giống với con gái tôi.” Sau đó ngồi trên xe một lúc, chú lại nói: “Tuy tính khí thiếu gia hơi thất thường nhưng con người cậu ấy rất tốt, đặc biệt là sau sự có mặt của thiếu phu nhân, cậu ấy không còn giống ngày trước – mọi buồn vui hay phẫn nộ đều giấu kín trong lòng, chắc là do lấy được đúng người.”
Lấy được đúng người?
Trong đầu Lương Nặc đột nhiên nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên trong đêm động phòng, Bắc Minh Dục đêm đó đã chỉ ra phía cửa sổ và nói người vợ trước của anh ta đã nhảy lầu từ cửa sổ đó tự tử chết rồi.
“Chú Trương, cháu muốn hỏi chú một việc!”
“Thiếu phu nhân nói đi ạ!”
“Trước khi lấy cháu, có phải thiếu gia đã từng có vợ rồi không?”
Như đã nói, Bắc Minh gia hết sức kín tiếng, không mấy khi để lộ thông tin ra đại chúng, cho nên người ngoài thực sự không biết Bắc Minh Dục rốt cục đã cưới bao nhiêu người vợ, cũng không biết vợ anh ta còn sống hay đã chết, điều này càng rõ ràng vì lúc Bắc Minh phu nhân muốn giữ cô lại, cố ý bắt cô ký vào hợp đồng, đều nói sự sống chết của cô đều là do Bắc Minh gia quyết định.
Chạy dọc sống lưng là một cơn ớn lạnh, Lương Nặc khẽ rùng mình.
Chú Trương không đê ý mấy đến phản ứng của cô, nheo mày do dự rồi mới nói tiếp: “Đúng vậy, trước khi cô đến thiếu gia đúng là đã có hai đời vợ, điều này cũng không có gì phải giấu giếm, chỉ là Lương phu nhân không thích bên ngoài có những lời đồn nhảm về gia tộc Bắc Minh nên chúng tôi cũng không mấy khi nhắc tới.”
“Vậy...hai người vợ trước đây của anh ấy đều chết rồi ạ?” Lương Nặc hỏi một cách e dè thận trọng.
“Người vợ đầu tiên cô ấy...thực ra trước đêm tân hôn đã phát điên, sau đó được Lương phu nhân đưa ra nhà dưỡng bệnh ở nước ngoài, còn người cợ thứ hai, tình hình cụ thể tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết cưới về được ba tháng thì cô ấy nhảy lầu chết rồi.”
“Thật là nhảy lầu tự tử?” Lương Nặc trợn tròn mắt ngạc nhiên hỏi, theo phản xạ cô lấy tay sờ lên bụng mình: “Thế người vợ đầu tiên vì sao mà lại bị điên ạ?”
“Cái này....”
“Các người to gan thật đấy, dám nói bàn tán sau lưng chủ nhân về những chuyện như vậy!” một tiếng nói lạnh lùng phát ra từ phía ngoài xe, Lương Nặc và chú Trương thò đầu ra nhìn, phát hiện ra đó là Bắc Minh Dục
Khuôn mặt anh u ám buồn tẻ, nhìn giống như đêm tối chuẩn bị xuất hiện mưa to gió lớn, đầy mây mù bao quanh.
Chú Trương khẽ hắng giọng, tỏ vẻ hối lỗi nói: “Xin lỗi thiếu gia, là lỗi của tôi, không liên quan gì tới thiếu phu nhân cả, xin thiếu gia đừng trách phạt thiếu phu nhân....”
“Không phải vậy.” Lương Nặc vội vàng giải thích sợ chú Trương bị liên lụy: “Là do tôi tò mò quá nên đã chủ động hỏi chú Trương, anh có trách phạt thì trách phạt tôi, chú ấy đã rất đáng....”
Bắc Minh Dục bước vào xem nhìn chằm chằm Lương Nặc: “ Cô rất muốn biết người vợ trước của tôi vì sao mà chế đúng không? Là tò mò hay là do lo lắng cô sẽ có kết cụ giống với cô ấy?” anh ta giơ tay lên định kéo kéo cổ áo cô.
Lương Nặc tưởng là anh ta sẽ đánh mình liền thu mình lại về một bên.
Hành động này làm cho Bắc Minh Dục càng tỏ ra lạnh lùng.
“Cô sợ tôi?”
Lương Nặc cắn môi: “Không.. không phải vậy.”
“Cô đã bán cho tôi rồi, kể cả tôi có là ma quỷ đi chăng nữa cô cũng không được phép sợ tôi!” anh dùng lực nắm chặt lấy cằm cô, mắt trừng trừng đỏ dần lên như lửa như đang phải kìm nén một sự tức giận ghê ghớm, hình ảnh đó dọa Lương Nặc sợ tới mức toàn cơ thể cô run lên lẩy bầy.
“Tôi....Anh cho tôi chút thời gian, thực sự thì không phải tôi sợ anh, chỉ là... chỉ là những thông tin vừa rồi hơi bất ngờ với tôi.”
Từ khi bị gả vào nhà Bắc Minh đã bao lần phải chịu gia pháp, quỳ ở từ đường lạnh giá, cô đã biết những ngày sau của cuộc đời mình sẽ thế nào, nhưng thời gian gần đây cuộc sống có vẻ còn dễ chịu một chút nên cô đã mất đi sự cảnh giác. Khi được biết về kết cục hai cô vợ trước của anh – một người thì phát điên, một người thì chết, cô thực sự cảm thấy sợ hãi.
Chỉ là, nhất thời chưa thích nghi được với sự sợ hãi đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hai người họ phải chịu kết cục đau lòng như vậy?
Lẽ nào...là do bệnh của anh ta?
Bắc Minh Dục nhìn vào đồng tử mắt cô, ban đầu là sự sợ hãi tột cùng, dần dần chuyển thành sự kiên định dũng cảm, anh cố tình giả vờ nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ rồi bỏ tay trên cằm cô ra, lạnh lùng nói: “Tôi không cần những người chỉ thích phát ngôn bừa bãi.