1001 Đêm Tân Hôn

Chương 238: Bị bắt cóc - từ chối thú nhận



Nhìn vào tổ ấm của hai người đang ở ngay trước mặt, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, rất nhanh dường như cô không thể nắm bắt được, nhưng một giây ngay sau đó, cô cảm thấy sống lưng mình có một cơn ớn lạnh kéo dài.

Cô cũng không biết sự ớn lạnh đó từ đâu mà tới.

Rùng mình hắt xì hơi một tiếng, cô do dự hồi lâu sau cùng quyết định bắt xe đi tới bệnh viện gần đó, kiểm tra thanh quản xong, chắc chắn rằng không có vấn đề gì, cô cầm lấy đơn thuốc bác sĩ kê.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô chậm rãi bước vô định trên đường phố.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là cuộc gọi của Lương Vân.

“Chị?”

“Tiếng em làm sao thế? Bị cúm à?”

“Không phải, chỉ là bị rát họng một chút, em đi bác sĩ kiểm tra rồi, không vấn đề gì cả.”

“Món quà em tặng chị chị rất hài lòng.”

“Hả?”

“Trần Dĩnh!” Lương Vân không hề che giấu sự căm tức: “Lần trước ở đồn cảnh sát nếu không phải chị bị hôn mê thì chị sẽ liều mạng với cô ta! Đáng tiếc, cô ta bây giờ điên rồi, chị cũng chẳng thèm so đo gì với một con điên nữa.”

“Vậy...chuyện đứa trẻ, chị nguôi ngoai chưa?”

“Chẳng có gì nữa!” Lương Vân nói: “Đó là một phần máu thịt bị mất đi từ người chị, bây giờ kể cả Trần Dĩnh có điên rồi thì cũng không lấy lại được.”

“Chị...”

“Đừng an ủi chị, chị không cần em phải an ủi!” Lương Vân đột nhiên cười lớn, có chút không bình thường, làm người khác không phân biệt được tâm trạng thực sự của cô lúc này: “Vì Châu Thụy mà chị như một con điên, thế mà cuối cùng hắn lại che giấu dung túng cho kẻ đã hại chết đứa con của mình...Nặc Nặc, em nói xem, có phải hắn đáng phải bị đày xuống địa ngục không?”

Hơi thở Lương Nặc đột nhiên dừng lại: “Chị muốn làm gì?”

“Chẳng gì cả, chẳng phải hắn ta còn có một thằng em mới trở về à? Lại còn mụ già mẹ hắn nữa, sóng gió bao nhiêu năm thế rồi, chắc cũng chẳng vừa nữa đâu.”

“Vậy thì chị phải cẩn thận chút đấy, Châu Thụy bây giờ nhìn có vẻ như bị ép rất thảm rồi, ngộ nhỡ dậu đổ bìm leo....”

“Yên tâm đi, nếu giờ hắn mà dám tìm đến chị gây sự, chị chỉ một nhát là có thể chém chết hắn.”

Lương Nặc biết Lương Vân thù Châu Thụy tới tận xương tủy, một hai câu nói không thể khuyên bảo Lương Vân nghĩ thoáng ra, chỉ nói an ủi một hai câu rồi để cho Lương Vân đi bận việc.

Khi đi qua trung tâm thương mại, nhìn qua các tủ kính, Lương Nặc nhìn thấy một cửa hàng đang có hoạt đổng đẩy mạnh việc bán các sản phẩm sơ sinh, nhi đồng.

Đột nhiên cô đưa tay lên sờ vào bụng mình.

Rõ ràng là cô không dùng biện pháp tránh thai nào, sao bao nhiêu lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì?

Trong cửa hàng, cô mua một con vịt con bằng nhựa màu vàng trông rất đáng yêu, còn mặc cả đồ nữa, lúc nhỏ cha cô thường dùng cái này để dỗ dành cô, Lương Nặc chụp ảnh rồi gửi cho Bắc Minh Dục, cô còn viết: “Trong cửa hàng giảm giá nên em đã mua một con, có đẹp không?”

Chỉ vài giây sau cô nhận được tin nhắn gửi lại của Bắc Minh Dục: “Dùng cái này để dỗ dành con trai hoặc con gái của anh thì nó sẽ còn đẹp hơn.”

Lương Nặc vốn dĩ muốn hỏi anh hay là hai người họ đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào, xem có phải có vấn đề gì không nhưng lời nói chỉ hiện lên trong ý nghĩ, cô không nói ra.

Anh tự cao như thế, hay là cô tự mình đi kiểm tra trước, chắc chắn rằng vấn đề không nằm ở cô thì tới lúc đó sẽ bảo anh đi kiểm tra.

“Có phải lúc trước anh đã cầm vào điện thoại của em?”

“Không có!” Bắc Minh Dục không hề nhớ tới việc có tin nhắn mẹ Đổng Hàn Thanh gửi tới.

Lương Nặc nheo mày nhắn tin lại cho anh: “Thế nhưng tin nhắn của em sao lại bị xóa đi kì lạ vậy nhỉ, không phải anh, lẽ nào điện thoại em hỏng rồi?”

“Đổng Hàn Thanh? Hắn ta lại làm phiền em rồi à?”

“Đúng là anh rồi! Lần sau anh đừng làm vậy nữa, như vậy là xâm phạm đời sống tư của em, hơn nữa tin nhắn là do mẹ anh ta gửi, không liên quan gì tới anh ta cả.”

“Ai mà biết được có phải anh ta mạo danh mẹ anh ta để hẹn gặp em không? Em nói thật đi, em gặp anh ta chưa?”

Lương Nặc im lặng một lát, ngón tay đặt trên màn hình điện thoại, một lúc sau mới gõ tin nhắn gửi đi: “Anh ta nói anh là tên đại lừa đảo, thiếu gia, có thật là anh đã lừa dối em điều gì không?”

Không biết tâm trạng giờ này của Bắc Minh Dục ở đầu dây bên kia là thế nào, Lương Nặc thì vô cùng sốt sắng, cô rất muốn biết câu trả lời của anh nhưng cô lại cảm thấy câu trả lời này sẽ làm cô sợ hãi, hoảng loạn.

Ngay sau đó, tin nhắn của Bắc Minh Dục nhanh chóng hiện lên trên màn hình điện thoại: “Anh ta đúng là thần kinh có vấn đề, anh thương em còn không kịp sao lại có thể lừa dối em? thế này đi, tối về chúng ta nói chuyện tiếp, bây giờ anh phải làm việc rồi!”

Lương Nặc mím chặt môi, cô suy nghĩ một lát rồi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu sau đó mới quyết định về nhà.

Trước cửa trung tâm thương mại thường khá đông xe, không dễ để bắt taxi.

Cô đi qua một con hẻm nhỏ để ra phía cổng sau bắt xe, nhưng vừa mới ra khỏi con hẻm, một chiếc xe màu đen đỗ lại ngay trước mặt cản đường cô đi.

Bắc Minh phu nhân đã từng dùng thủ đoạn như thế này để bắt cóc cô, phản ứng đầu tiên của Lương Nặc là hòa mình vào dòng người đông đúc trên phố, cô cố chạy thật nhanh, tay rút điện thoại ra báo cảnh sát.

Chỉ là vừa chạy được vài mét thì cửa chiếc xe màu đen đột nhiên bị đẩy ra, hai người đàn ông to lớn xông ra, dùng một chiếc khăn màu nâu bịt chặt lấy mồm và mũi Lương Nặc.

Cô cố vùng vẫy hết sức có thể để thoát ra nhưng không có tác dụng gì.

Rất nhanh sau đó, cô chìm vào sự mơ màng, mắt dần tối lại, đầu óc không còn có ý thức gì nữa, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất, màn hình điện thoại bị vỡ, một người đàn ông trong số hai người đó nhặt chiếc điện thoại lên.

.......

Bắc Minh Dục sau khi nói chuyện với Lương Nặc xong thì chỉ ngồi trong phòng làm việc.

Anh luôn nghĩ trong đầu xem có nên thú nhận với Lương Nặc sự việc này không.

Thư ký Tôn truyền đến tin tức, Phật đường mới xây dựng và sửa chữa ở Thanh Thành khá nhiều, không biết lão phu nhân đang trốn ở Phật đường nào, anh ta chỉ có thể cho người đi tìm từng nơi một, cũng không dám bảo đảm rằng trong khoảng thời gian này lão phu nhân không giở thủ đoạn hay có hành động gì.

Do dự ngần ngừ, đây là lần đầu tiên Bắc Minh Dục muốn trốn tránh một vấn đề đến vậy.

“Tôi đi Châu Phi lượn một vòng, nhìn cả người tôi đen hết cả đi rồi, đúng là ảnh hưởng tới ngoại hình đẹp trai trước đây quá!” Lý Tranh Diễn đột nhiên cười híp mắt bước vào, giống như con hồ li: “Ay dà, mặt cậu sao bần thần ra thế kia?”

Lý Tranh Diễn trước mặt người khác luôn là hình ảnh một công tử hào hoa phong đãng.

Nhưng Bắc Minh Dục biết được anh ta không tới mức xấu xa tồi tệ.

“Tôi hỏi cậu một vấn đề.”

“Ha ha, sao nghe nghiêm trọng thế?” Lý Tranh Diễn ngồi vắt hai chân lên nhau, cười nhếch mép: “Đừng nói với tôi là những bức ảnh không hay của Tiểu Nặc Nặc lại bị tung ra nhé?”

“Miệng chó thì chỉ có biết sủa thôi mà!” Bắc Minh Dục liếc nhìn anh ta ánh mắt sắc lạnh như dao, ậm ừ hồi lâu mới nói: “Nếu tôi làm một việc vô cùng không tốt, rất có thể dẫn tới tình cảm của tôi và Lương Nặc bị rạn nứt, bây giờ sự việc này có thể sẽ bị bóc trần, cậu nói tôi nên thú nhận hay là cắn răng nhất quyết không nói?”

“Tỉ lệ bị bóc trần?”

“Năm mươi năm mươi!”

“Khả năng cậu được tha thứ?”

Bắc Minh Dục đột nhiên thấy rất căng thẳng, im lặng không nói gì.

Thậm chí là anh không dám nói, tâm trạng hiện tại của anh...một chút hi vọng cũng không có.

Lý Tranh Diễn cười, lấy chân đá vào chân anh: “Không phải thế chứ? cậu một chút tự tin cũng không có à? Chết tiệt, rốt cuộc cậu đã làm chuyện long trời lở đất gì mà tới Tiểu Nặc Nặc – người tim mềm như bún lại muốn chia tay với cậu? Nói ra tôi nghe xem nào?”

Sắc mặt Bắc Minh Dục càng khó coi hơn, đồng tử mắt anh sâu như một cái hang tối không có điểm cuối.

Lý Tranh Diễn lại cười ha ha, tiếp tục nói: “Xuất phát từ góc độ của thuyết bàn cờ mà nói, thứ nhất, thú nhận, thì sự việc này nhất định bị bóc trần, thứ duy nhất có thể hi vọng đó là trái tim mềm yếu của Tiểu Nặc Nặc, có điều theo như nét mặt cậu thể hiện ra mà nói...ha ha! Thứ hai, ngậm miệng giấu nhẹm đi, khả năng bị lộ ra là 50:50, lại còn sự tin tưởng của Tiểu Nặc Nặc với cậu, nếu tôi là cậu, trong lúc này tôi sẽ giấu đến cùng, cố gắng làm giảm đi khả năng bị bại lộ tới mức thấp nhất.”

“Rất khó khăn.” Bắc Minh Dục thở dài nói.

“Trong thời kỳ đặc biệt chúng ta phải dùng những thủ đoạn đặc biệt.”

Lý Tranh Diễn nói khá thẳng thắn, Bắc Minh Dục lại càng im lặng hơn.

Nếu chỉ có những bức ảnh và lão phu nhân, cùng với việc Lương Nặc không hề có bất kì sự hoài nghi nào thì anh sẽ cố gắng hết sức thử giấu đi, nhưng tới nay... lại còn có tên rác rưởi Đổng Hàn Thanh...

Lương Nặc đã có sự hồ nghi, anh phải làm thế nào bây giờ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv