Giọng nói rơi xuống, Tư Vực nhìn cô một lát, không có ý cười, sắc mặt thoạt nhìn có chút phai nhạt. "Vì Hạ Dĩ Dạ?"
"Không phải, anh quá ghen tuông không hiểu lý lẽ, còn quá dính người, em chả có tự do quyền riêng tư nào cả. Bảo thủ, độc tài không phải đối tượng tốt để tiến xa, Chúng ta vẫn là chia tay đi."
"Tôi có thể vì em thay đổi."
"Không thể, anh làm tôi chán ngấy rồi."
Tư Vực song quyền xiết chặt, trong lòng lại lần nữa nổi lên tư vị chua xót, chỉ là thực mau bị lửa giận bao trùm, Anh đem mười ngón niết đến khanh khách rung động, trên mặt mây đen giăng đầy: "Tưởng Mộng Na!!! Ngay từ ban đầu cố ý thân cận là vì cảm thấy chơi vui sao."
Cô ngồi dậy, mặt mày bình tĩnh thản nhiên thừa nhận: "Phải, chẳng qua trông anh hạp khẩu vị, gặp dịp thì chơi thôi, không ngờ anh lại còn tưởng là thật, muốn cưới tôi a~" Tân Mai mặt mày nhiễm đầy ngả ngớn cười, chẹp miệng tràn đầy ý vị giễu cợt: "Bộ dáng phẫn nộ này của anh, thật đúng tức cười."
Ghen xấu như vậy lại rất đáng yêu.
Tân Mai nghĩ một đằng nói lời nói đều một nẻo khác, cô trái lương tâm tiếp tục khảy tóc hất hàm, ác liệt nói. "Anh dựa vào thân phận gì muốn ràng buộc tôi bên anh? Từ một con cóc được nhặt về liền cho rằng bản thân là chân long thiên tử, cả ngày ếch ngồi đáy giếng không chút cầu tiến, nhão nhão dính dính đến làm tôi phát chán."
Hành vi ngu xuẩn chọc điên vai ác của Tân Mai. Lão Cẩu không dám mắt thấy.
Tân Mai buông xuống lời này, rõ ràng cảm thấy Tư Vực ánh mắt lạnh vài phần, hắn quanh thân phóng xuất ra hàn ý thấu cốt, ánh mắt mang theo sát khí làm cô cả người sởn tóc gáy.
"Làm nam nhân nên rộng lượng, nếu chơi không nổi nữa thì chúng ta đường ai nấy đi.
À...Chúc người tôi từng yêu mỗi ngày tiến về phía trước không lo ưu buồn sớm gặp hảo lương duyên. Tình cảm đôi ta lúc đến đều vui cười thì đi cũng ha ha sảng khoái. Tạm biệt." Tân Mai nói xong thanh tạm biệt liền đứng lên chạy vội lấy người, sợ lưu lại một giây liền bị ngũ mã phanh thây tại chỗ, tiếc là cô đã đánh giá cao bản thân.
Tân Mai vĩnh viễn không ngờ cô ấu trĩ hôm nay quyết định sẽ làm chính mình sắp tới nhận lấy thê thảm.
"Cô nghĩ đến nghe thật dễ dàng." Tân Mai thành công khơi lên Tư Vực lửa giận ngập trời, anh bình tĩnh đáy mắt châm một thốc hỏa.
Tân Mai lỗ tai giần giật không dám dừng chân trong bầu không khí u oán âm trầm nửa khắc, bỏ mặc cảm giác lưng như kim chích phía sau. Không ngừng an ủi mặc niệm bản thân sẽ còn thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Cô chạy tới bậc thang đi xuống lầu, không biết vì sao mỗi bước một trầm trọng, mệt nhọc đến không được, cả người dường như tiết hết sức lực.
Tân Mai thở dốc đỡ tay vịn cầu thang, thân thể như chưa tan đi dược vật mà lảo đảo choáng váng.
Tân Mai cắn răng, lòng tràn đầy trách cứ bản thân ngu si.
Cô dám khẳng định con hàng Tư Vực không phải đơn giản chỉ có cho cô uống minh tâm thuỷ, hắn còn thả trong nước đồ vật không bình thường khác.
Càng đi chân càng bủn rủn, Tân Mai đầu váng mắt hoa, cảnh vật dưới chân cầu thang mông lung nghiêng ngã.
Một cái quăng người, Tân Mai âm thầm tưởng được chết một cách tốt đẹp, dù sao 49 cách chết đã mở khoá, quăng cầu thang cũng happy gấp mấy lần cái kết phải chịu xe cán thành thịt vụn.
Tư Vực không biết trong lòng Tân Mai ý tưởng, như bóng ma thật lớn bất thình xuất hiện ở bậc thang phía sau, phá đám tâm nguyện mà túm lấy eo cô khảm chặt thiếu nữ vào người hắn.
Tân Mai đầu đâm vào ngực Tư Vực, ngơ ngẩn.
"Chạy làm cái gì, chúng ta chưa nói xong đâu." Tư Vực chặn ngang ôm lên cô.
Khuôn mặt nhỏ mờ mịt nhìn hắn, Tân Mai mềm nhũn bị ôm đi, cô gắng gượng giẫy giụa muốn được thả xuống lại đối thượng quật cường hai tròng mắt của người đối diện, trên mặt hắn là cực hạn chiếm hữu dục cùng thị huyết tàn nhẫn hiển lộ không sót một chút nào.
"Chúng ta yêu xong rồi?"
Tân Mai nghe thế câu hỏi vội gật đầu nhỏ khẳng định.
"Muốn chia tay cũng không khó!"
Tân Mai biết nghe lời phải, hỏi: "Như thế nào a?"
"Thử làm tôi chán cô. Giống như cô nói, cô chán tôi vậy." Tư Vực ném Tân Mai lên giường, không mặn không nhạt thanh âm lại tràn đầy lực uy hiếp: "Nếu làm không được thì đừng hòng nghĩ tới rời khỏi tôi."
Tân Mai thấy Tư Vực cởi từng cúc áo ra, lòng liền biết hắn muốn làm gì.
Cô là chia tay chứ không phải nói luyến ái. Cần thiết lý trí giữ đầu lạnh!!!
Thiếu nữ ánh mắt chống đối rõ rệt, cô gắng sức bò dậy lại bị anh áp xuống.
"A Vực, anh xem như buông tha cho tôi đi." Tân Mai hiện tại một lòng chỉ muốn bình an bò ra khỏi cửa nhà Tư Vực để đi chết.
Anh càng tiến gần, Tân Mai càng liều mình dùng hết chút sức lực cuối cùng vùng vẫy đấu đá.
Tư Vực bàn tay to trực tiếp dùng sức đem cô khuôn mặt nhỏ đè ở trên giường. Thiếu nữ chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, hai chân một trận loạn đá cuối cùng lại chỉ là uổng phí sức lực.
"Em thích tôi như vậy đối với em?" Nam nhân ánh mắt hung tàn gia tăng, bàn tay to nhấc lên váy của cô, eo nhỏ bị bóp chặt không thể cựa quậy, bỗng cửa huyệt bất ngờ bị một ngón tay xâm nhập.
"A." Tân Mai không chịu nổi mà kêu ra tiếng.
Anh lật người cô, muốn cô nhìn anh như thế nào ở trong thân thể cô không ngừng đùa bỡn khuấy động u cốc kia, muốn làm cô rên rỉ cầu hoan.
Tân Mai cắn môi, nuốt xuống tiếng rên.
Tư Vực không cởi hết quần lót của cô, vén một góc, ngón tay không ngừng học theo dương vật ra ra vào vào, ngón giữa ở bên ngoài tàn nhẫn cách vải vóc đâm chọc ma sát âm môi, hưởng thụ huyệt thịt co bóp cắn hút ngón tay anh, rồi lại nhịn không được ghen tuông mười phần: "Trước đây không phải rất thích tôi đối em làm như vậy sao. Bây giờ trưng ra bộ dáng trung trinh uỷ khuất này muốn thể hiện cái gì, hả?"
Đừng nói với hắn những câu vì Hạ Dĩ Dạ.
Ngay lúc này anh muốn lập tức đi giết chết tên tiểu nhân bỉ ổi kia.
"Buông...ra a!" Cứ như vậy đi xuống Tân Mai thực sự chịu không nổi.
Lúc cô sắp cao trào mà tiết thân, Tư Vực lại dừng tay.
Tân Mai mặt nhỏ nhuộm hồng triều, dưới thân bỗng hư không khó nhịn, cô cắn chặt môi đỏ không dám mở mắt nhìn người.
Cô chết cũng không ném mặt mũi mà cầu hắn thoả mãn mình, đây là tôn nghiêm còn sót lại.
Tư Vực quan sát Tân Mai vẻ mặt, mắt màu hổ phách thâm thuý nheo lại, anh không hài lòng mà bẻ ra đùi cô.
Trước người vang lên tiếng khoá kéo, dục vọng được phóng thích ra. Quy đầu cách quần lót đè ở cửa huyệt trực tiếp muốn hướng bên trong thăm dò.
Nhất niệm chi gian đứng trước cường quyền, Tân Mai ném mặt mũi tự lột ra quần nhỏ, thật sự bé ngoan tự giác cẳng chân câu lên hông Tư Vực.
Tư Vực đã không còn là thiếu niên dễ bị lấy lòng, anh hôm nay thực sự điên cuồng ở bên trong thân thể cô rong ruổi không chút tiết chế, như muốn hút cạn Tân Mai sinh mệnh lực.
"Phụt phụt" tiếng vang trong phòng che giấu Tân Mai cạn kiệt kêu rên, anh cáu giận cô phản ứng hờ hợt, nâng lên cái mông, vào được càng sâu, hai người nơi giao hợp tất cả đều là bọt mép, phiếm gân xanh côn thịt ở sưng đỏ u huyệt bên trong ra ra vào vào, tốc độ nhanh đến xuất hiện tàn ảnh, Tân Mai thân mình vốn là mẫn cảm rốt cuộc nhịn không được cao trào, liên tiếp như thuỷ triều không biết bị làm bao nhiêu lần.
Tân Mai xương mu đã bị anh chụp đỏ bừng, hoa môi cũng bị làm đến sưng lên, Tư Vực vùi đầu ở cô trước ngực như mãnh thú làm ấn ký địa phương, gieo rắt từng dấu hôn sâu trên người cô. Không e dè mà gặm cắn phát tiết sự hung tàn lên tản da trắng tuyết xinh đẹp kia.
Tân Mai đau đến nước mắt lưng tròng, mỗi lần muốn ngất xỉu lại bị đau đớn mà thanh tỉnh.
***
Đây là ngày thứ mấy kể từ lần cuối được phơi nắng mặt trời.
Tân Mai không nhớ được.
Tân Mai toàn thân đau nhức, cả người bại liệt nằm trên giường, thân thể trải đầy có cũ có mới xanh xanh tím tím vết bầm chồng chất, được hắn mỹ danh là dâu tây ấn.
Cô ngơ ngẩn rụt người.
Đáng thương thiếu nữ tiều tuỵ tới mức nhìn qua kinh người, không khác nào bị du côn bạo hành cường đoạt.
Phía dưới vừa đau vừa dính nhớp đến khó chịu.
Tư Vực như thường lệ sẽ "chiếu cố" Tân Mai chu đáo, cho cô cơm nước đầy đủ rồi vận động pít tông rót đầy tinh dịch vào bụng cô, đúng giờ hắn sẽ ra khỏi nhà đều đặn đi học theo như lời.
Lúc tan học về, sẽ ân cần mà "săn sóc" bạn gái nhỏ không thể đi lại của hắn.
Tân Mai nằm giường đã lâu, chân vô lực như bị đánh gẫy, nhưng cô biết đây là do trường kỳ dược tính mà Tư Vực cho cô ăn.
Tân Mai thử giật người muốn ngồi dậy rồi lại mệt mỏi thở hổn hển.
Không cần phải soi gương Tân Mai cũng biết bản thân bộ dáng cỡ nào doạ người.
Lão Cẩu nhìn Tân Mai sống vất vưởng như búp bê đồ chơi của Tư Vực, tranh thủ thì giờ nói chuyện mà lạnh toát sống lưng, mong manh tâm hồn đã bị kinh hách tột độ: [Mai Mai, cô giống như bông hoa sắp bị tàn phá điêu linh...cứ như vậy đi xuống ta sợ cô người không ra người, quỷ không ra quỷ, ô ô ô~]
Lão Cẩu đến giờ phút này đáy lòng chỉ dư lại lo lắng không có một tia trách mắng cô xuẩn tình nổi nữa, ông giọng run run không kiềm được tức giận bất bình: "Tư Vực đầu heo điên, xứng đáng cả đời cô độc!"
Tân Mai quét mắt qua bốn bức tường, lòng ngực đau nhói.
Khắp nhà đều trang camera 360 độ không góc chết, cô biết anh sợ cô bỏ trốn. Nhưng Tư Vực có lẽ không hiểu được, kì thực cô muốn đi anh sẽ không cản được.
Tân Mai không dám mở miệng chỉ có thể trong linh thức trao đổi: "Lão Cẩu."
Lão Cẩu anh anh khóc chít chít ừm một tiếng.
"Tôi muốn nhìn ánh mặt trời ngày hôm nay." Cô thực sự có chút mệt rồi.
Mặc dù Tư Vực dưỡng cô như thế nào, sinh mệnh lực của Tân Mai ở thân thể này đang dần cạn kiệt.
Cô biết ngày giờ chết của nguyên thân đã đạt tới kỳ hạn cuối, không thể lại kéo.
Bỏ lỡ lần này e là thế cuộc khó xoay chuyển.
[Mai Mai nửa tiếng nữa Tư Vực sẽ về đến nhà, cô muốn tranh thủ làm nốt một trong 49 phương pháp xuyên không mới có thể mở ra thời không lần nữa, đổi mới thân thể. Cô ăn xuống viên thuốc này, chúng ta bị cầm tù đã chậm trễ hơn 3 tháng rồi.]
Viên thuốc tăng lực đan mà Lão Cẩu đưa, Tân Mai chỉ cảm thấy cổ họng chợt ngọt lịm ngậm liền tan.
Cô sắc mặt thực mau tốt lên không ít, cử động thử ngồi dậy mặc dù cơ bắp toàn thân có chút đau nhức nhẹ, nhưng đã có thể hoạt động không trở ngại.
Thiếu nữ chân trần đạp lên sàn nhà, cô kéo ra bức màng dày nặng đón gió bên ngoài cửa sổ, từng đợt không khí tươi sống thổi vào người.
Tân Mai tay nhỏ vươn lên hứng tia sáng tà dương trong tay.
Hoá ra trời đã gần tối rồi.
Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn về phía máy camera mỉm cười tươi tắn, là nụ cười rạng rỡ chưa từng có kể từ khi anh giam cầm cô bên mình, cửa sổ ở ngoài ánh dương chiều vào phòng mạ lên người thiếu nữ một tầng vàng nhạt ánh sắc, tựa thiên sứ toả sáng hình ảnh cực kì tốt đẹp mà rất lâu về sau Tư Vực đều không thể thấy được nữa.
Cô đối trước Camera như thể đang đối mặt cùng anh. "A Vực. Em chưa bao giờ muốn bỏ anh, chỉ là anh khiến em phải từ bỏ... Hãy tạm biệt quá khứ của chúng ta. Quên em mà sống tốt!"
Chính sự sợ hãi của anh.
Làm những ngày cuối cùng bên nhau đều là kí ức không mấy tốt đẹp, ác mộng thì hãy quên đi thôi.
Cô sai khi dùng logic suy luận anh sẽ như bao người bình thường bị đê tiện bạn gái cũ khinh nhục tức giận chấp nhận chia tay, vì trả thù cô mà tương lai sống sung túc hơn.
Không ngờ.
Tư Vực thà thống khổ chịu đựng vết thương tinh thần, cũng phải bên nhau kéo cô cùng hứng chịu cảnh đau đớn dày vò thể xác.
Bọn họ hà tất phải yêu nhau rồi lại ngược đãi tra tấn lẫn nhau đi đến bước đường này?
Trước mắt thích hợp nhất hai cách rời đi, Tân Mai không do dự tuyển chọn vế sau.
Nhảy lầu và ngã cầu thang, cô vẫn muốn chết đẹp một chút.
~~~Mei~~~
#Sakuralibra58 Cảm ơn nàng đã luôn không rời không bỏ ta ??? thân ái bảo bối, ngôi sao của nàng là động lực để ta ra truyện殺( ˘ ³˘)❤