Tân Mai vừa đi không bao lâu.
Tư Vực chậm rãi mở mắt, biểu tình dễ chịu thư thái có chút mê mang nhìn trần nhà, anh cảm giác ban nãy sự việc lại là một hồi mộng xuân của chính mình, bỗng nhiên trên mặt cảm giác có chất lỏng ấm nóng nhiễu xuống.
Hình như có bóng người thon thả ngồi bên cạnh.
Dưới thân đệm giường ướt một tảng lớn dấu vết hỗn độn, hương khí xuân sắc chưa tan trong phòng còn tàn lưu một cổ kiều mị hương hoa quanh quẩn chóp mũi.
Làm Tư Vực trong lòng mừng thầm.
Phải rồi, chắc chắn không phải mơ.
Anh túm chặt bóng người nhỏ nhắn kéo vào lòng.
"A." trong trẻo giọng nữ kinh sợ thanh âm cất lên.
Tư Vực chốc lát sửng sốt mà bật lên đèn bàn.
U tối phòng lập tức sáng tỏ.
Tưởng Kinh Hồng tay đang che lại cổ áo rách rưới, tóc tai rối loạn, quần áo bất chỉnh hốc mắt nước mắt tràn ra đầy khiếp sợ nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh có thể trả khăn tay lại cho tôi được không?"
Tư Vực hoàn hồn giơ lên bàn tay đang xiết chặt khăn lụa mở ra, 'Kinh Hồng' hai chữ thêu cạnh đoá hoa hồng, màu đỏ của máu đã khô cô động trên khăn xanh phá lệ rõ ràng.
Mắt anh chợt loé như hồi ức tới chuyện gì mà vươn lên mặc khác bàn tay vén sợi tóc hỗn loạn của Tưởng Kinh Hồng ra phía sau, lộ ra một chiếc cổ thon đẹp in thật sâu dấu răng.
"Cô- -" Tư Vực đôi mắt màu trà hơi trầm xuống thoáng lên tia khiếp sợ.
"Anh khi nãy cả người nóng như lửa không biết phát điên cái gì....Tôi....hức...." Tưởng Kinh Hồng không nhìn anh, rụt đầu ôm gối khóc nức nở.
Tư Vực vay trán, khâu đắp lại ký ức, sau ót hơi vựng đau, anh tựa hồ đã minh bạch phía trước phát sinh loại sự tình gì: "Đừng khóc, ồn."
Không hiểu vì sao trong lòng một trận thất vọng bao phủ, anh nhìn túi áo vest lộ ra một mảnh màu xanh ngọc khăn lụa, lòng rối bời.
Hơn ba tháng trước có một cô gái cứu anh để lại chiếc khăn thêu chữ nhưng không đề cập danh tính.
Tư Vực từ bé sinh ra luôn là trạng thái khiếm khuyết cảm xúc, mặc kệ xã hội đối anh có bao nhiêu tàn khốc vô tình đều chưa từng rơi lệ. Nghèo cũng được giàu cũng được, họ tốt họ xấu nhiệt tình hay chà đạp đều chả sao cả, một đứa trẻ tâm tính hoàn toàn bất cận nhân tình, tối tăm ánh mắt đối thế giới xung quanh chưa từng có thứ khiến anh chú ý đến, nhưng tình cờ cảm giác bàn tay ấm áp kỳ quái của chủ nhân sở hữu chiếc khăn hôm ấy kỳ diệu nhấc lên bọt sóng xao động nơi đáy lòng, làm anh có chút tham luyến ấm áp kia.
Vào trường học lúc này mới để tâm biết được có một nữ thần nổi danh cùng ban A tên là Kinh Hồng, dáng vẻ khá trùng hợp với cô gái kia, Tưởng Kinh Hồng cũng bất ngờ quan tâm Tư Vực.
Làm nam sinh Trầm Vực khi ấy thành đối tượng bị fan nam không nói đạo lý sẽ chỉ thô bạo của Tưởng Kinh Hồng công kích khi dễ.
Anh biết thân phận mình không xứng cũng không nghĩ trèo cao cho nên âm thầm ghi nhớ ân tình mà thôi.
Không ngờ ít lâu sau bị Tư gia nhận lại, Trầm Vực cóc ghẻ biến thành tiểu thiên tử Tư Vực, Tưởng Kinh Hồng mấy ngày trước tình cờ gặp anh kể khổ nói vị hôn phu của cô ấy thích em gái mình, cô ấy không có cách nào cả.
Anh nhận lời giúp cô ấy thử lòng vị hôn phu Hạ gì đó Dạ.
Bất ngờ hơn là đứa em gái hư hỏng tên Mộng Na trong lời kể của Tưởng Kinh Hồng quả nhiên mập mờ quan hệ gian díu với hôn phu chị mình, chẳng những vậy lần đầu gặp anh còn sáp đến gần cường hôn anh.
Thật là nữ nhân ti tiện.
Anh là như thế ấn tượng cực xấu về cô gái Mộng Na kia.
Thậm chí lòng dâng trào khinh bỉ chán ghét hành vi của Tưởng Mộng Na, Nhưng khổ nổi đêm về lại lặp đi lặp lại cảnh hai người trằn trọc hôn nhau trong mơ, thậm chí anh càng ngày càng nằm mơ quá đáng hơn.
Tâm trí giống như không thuộc về sự khống chế của chủ nhân nó, bay càng ngày càng xa.
Anh khắt khe bản thân, không tưởng suy nghĩ đi xuống. Thực mau một tuần trôi qua, tưởng chừng đã bình phục tâm tư trở lại, không ngờ...
Tư Vực ngày thường tính cách hướng nội không thích giao tiếp, nhưng yến hội chỉ uống lên vài ly rượu vang của người phục vụ cơ thể liền xuất hiện khác thường.
Anh lên lầu định tìm gian phòng an tĩnh vừa lúc bắt gặp cô gái đáng ghét trong mơ, nhất thời không nhịn được mà lôi kéo người ta vào phòng.
Từng bước vượt quá giới hạn, chỉ là chợp mắt một lát phát hiện dường như bản thân lầm tưởng rồi.
Tư Vực miệt thị nhìn áo sơ mi cẩu thả khấu không khớp nút. Ban nãy thơm mềm nhỏ nhắn tay vụng về mặc đồ cho anh, còn hồ đồ cho rằng cô gái chọc người ghét kia mặc vào.
Tưởng Kinh Hồng thấy anh thất thần không để ý mình càng khóc đến lê hoa đái vũ, Tư Vực không còn cách nào đành cứng đờ động tác vỗ lưng cho cô ấy.
"Làm sao đây? Tôi với anh....đã..." Tưởng Kinh Hồng hàm ý câu sau không nói cũng làm anh hiểu.
Anh và cô ấy phát sinh quan hệ ngoài ý muốn, phải chịu trách nhiệm.
Tư Vực trầm mặc, lòng thiếu niên có chút nực cười, chẳng qua người lạ gặp mặt Tưởng Mộng Na một lần, tuỳ tuỳ tiện tiện hôn anh một cái bản thân liền muốn trồng cây si.
Tư Vực đôi mắt thâm thuý nhìn hai cái khăn lụa là bằng chứng trên tay, thanh âm nghiêm cẩn chắc nịch dò hỏi lần nữa: "Trước đây ở khu mua sắm cao tầng thực sự là cậu cứu tôi?"
"Đúng." Tưởng Kinh Hồng gật đầu, sợ anh không tin mà kể về đoạn bọn côn đồ bị bắt như thế nào.
Tư Vực khẽ cười, thanh âm trời sinh lạnh lẽo nhưng phối với ngũ quan sắc sảo của thiếu niên thật là tuyệt hảo: "Lúc đó vì sao xuất hiện ở đó? Vì sao cứu tôi?"
"Tôi biết anh học cùng lớp, vốn đã nhìn thấy anh bị kéo đi, sau đó gọi người cầu cứu báo cảnh sát mới xông vào." Tưởng Kinh Hồng nói ngắn gọn liền im bặt, cô ấy biết nói nhiều dễ nói sai, sợ anh sinh nghi cho nên cúi đầu rất thấp tiếp tục oan ức buồn bã nói láy sang việc khác: "Tôi trên người vẫn còn hôn ước với Hạ gia lại thất thân với anh......sau này tôi cũng không còn mặt mũi theo đuổi tình yêu của mình, càng đừng nói đến việc trách Dĩ Dạ và Mộng Na mờ ám." bốn chữ cuối câu cô ấy cố tình cắn sâu thanh âm.
Tư Vực hơi liễm mi, mặc tốt áo vest, ngữ khí thực bình đạm: "Cô muốn tôi phụ trách thế nào?"
"Lấy tôi....."
Lời nói rơi xuống trong phòng một mảnh yên tỉnh.
.....
Cuộc trò chuyện của Tư Vực và Tưởng Kinh Hồng đương nhiên Tân Mai một chút cũng không hay không biết.
Cô trong toilet gần đó rửa sạch người sửa sang tốt bản thân, tóc thẳng xoã xuống che đậy kỹ dấu hôn rậm rạp trên người, không yên tâm lại dặm thêm phấn lên che giấu.
Còn may lễ váy không bị hỏng, thiếu nữ dắt theo váy dài tư thế có chút kỳ quái, mỗi một bước đi, chân cô đều nhũn ra.
Hơn 1 tiếng Tân Mai biến mất đi làm việc người lớn với Tư Vực, cô lo lắng chị cô sẽ đi tìm cô.
Vội vã cất hộp trang điểm vào túi xách, chậm rì rì chuẩn bị đi xuống yến hội bên dưới.
"Na Na." Thanh âm điểm danh gọi tên làm Tân Mai xoay người nhìn lại.
Hạ Dĩ Dạ một bước bằng ba bước rất nhanh đã đi tới chỗ cô.
"Có chuyện gì?"
"Em không đi chung với Kinh Hồng?"
"À, khi nãy em đi toilet nên bọn em tách ra." Tân Mai con ngươi chợt sáng lên đầu óc xoay chuyển mưu đồ, tầm mắt đánh giá xung quanh, nhận thấy bốn phía vẳng lặng như tờ, khoé môi càng nở rộ âm hiểm giọng cười: "Anh có thấy Hân Hân đâu không?"
"Phòng 104" Hạ Dĩ Dạ chỉ tay gần đó một phòng.
Tân Mai thong thả nện giày cao gót dáng đi chậm rãi cao sang tiến tới nhấn chuông phòng 104.
Tư Hân Hân không mở cửa.
Tân Mai ấn chuông tới nhiệt tình như vậy mà người bên trong không hề phản ứng, cô tinh thần giao lưu cùng Lão Cẩu: "Lão Cẩu bên trong có chuyện gì sao?"
[Bổn thần không nói cho cô biết, bổn thần không nói. Chính cô nhìn xem.]
Làm sao nhìn?
Bà chẳng lẽ còn là thiên lý nhãn có thể nhìn xuyên tường à?
[Tập trung tinh thần kêu gọi Tư Hân Hân, tỏ hương lên nào thiếu nữ.]
Tân Mai nhắm mắt hít sâu một hơi, thật sự hoá thân thành ăng ten tỏ hương bắt sóng thu hút mục tiêu.
Cô đầu mày căng thẳng dùng tinh thần lực triệu hồi Tư Hân Hân.
Hạ Dĩ Dạ đang đánh số gọi điện thoại cho Tư Hân, một bên khó hiểu một chuỗi hành động của Tân Mai.
"Lạch cạch" cửa phòng bị mở ra.
Tư Hân Hân mặc áo choàng tắm đi ra, như con rối vô hồn nhìn chằm chằm Tân Mai, cái mũi nhích lên phía trước ngửi.
Tân Mai trừng mắt qua, con rối Tư Hân lập tức hiểu ý nhường đường đi vào phòng.
Bất quá vừa thấy cách ăn mặc không đúng của Tư Hân lẫn hương vị gay mũi tràn đầy khí uế trong phòng, Tân Mai tài xế già lập tức dựng lên tinh thần đánh giá quan sát.
Quần áo nam nữ ném đầy đất, một người nam nhân trần như nhộng nằm như cá chết trên giường, dung mạo rất có phần giống con hàng Hạ Dĩ Dạ bên cạnh.
"Mạc." Hạ Dĩ Dạ khiếp sợ đẩy bản mặt Tân Mai đi chỗ khác, không cho tầm mắt thiếu nữ nhìn lâu khung cảnh không lành mạnh.
Hai ba bước lấy chăn che chắn kỹ cho Hạ Dĩ Mạc, mền trắng che phủ đắp qua đầu tựa như Hạ Dĩ Mạc đã không thể cứu chữa.
Tân Mai đầu chạy nhanh loé qua tư liệu về người này, Hạ Dĩ Mạc em trai song sinh của Hạ Dĩ Dạ, vì sinh sau đẻ muộn mà ngợp thở khó khăn lắm mới giữ được mạng, cho nên từ nhỏ thể chất suy yếu luôn điều trị ở nước ngoài, nhiều năm trôi qua người ta chỉ biết Hạ gia có đại thiếu gia Hạ Dĩ Dạ mà không hề hay biết đến sự tồn tại của Hạ Dĩ Mạc.
Hôm nay Tư gia yến hội làm sao chạy ra tới tên tiểu tử ấm thuốc Hạ Dĩ Mạc này? Còn bị Tư Hân Hân mổ xẻ ăn sạch?
Lỡ như Tư Hân có thai với Hạ Dĩ Mạc thì làm sao đây?
Tân Mai nuốt chút nước miếng nhìn Hạ Dĩ Dạ, cảm thấy nhiệm vụ trở nên gian truân vô cùng.
Không được, bà phải nghĩ cách.
Tân Mai bỗng mở miệng hỏi: "Anh ta chết rồi sao?"
"Còn sống." Hạ Dĩ Dạ nghiêng đầu nhìn trạng thái Tư Hân không thích hợp.
Tân Mai ngơ ngẩn: "..." chưa chết, vậy anh có cần trùm người ta như chuẩn bị đóng khung đưa vào nhà xác không?
"Hân Hân, em đã làm gì Mạc?"
Tư Hân mặt đơ như tượng im lặng một chỗ không trả lời, ngược lại Tân Mai nhanh chóng xen mồm: "Anh thấy rồi còn hỏi điều thừa làm gì? Làm cũng đã làm, chúng ta nên lo không phải điều này."
"Na Na cho là nên lo điều gì?"
Tân Mai bị hỏi làm cho á khẩu chút, cô điều chỉnh thật tốt tinh thần bản thân, đột nhiên cọ lên dính chặt trên người Hạ Dĩ Dạ.
Mau tới, mau tới hít 'thuốc phiện thương hiệu Tân Mai mỹ nữ ' rồi quên chuyện này đi.
"Bây giờ không phải lúc đùa." Hạ Dĩ Dạ gỡ xuống người thiếu nữ, cô như kẹo cao su dính người gỡ thế nào cũng không chịu đi xuống.