Vì mục tiêu ghép đôi Hạ Dĩ Dạ cùng Tư Hân để sinh sản tiểu nam chính.
Tân Mai mới phong biệu hiệu cho Tư Hân Hân, tương lai mẹ nam chính là nữ chính cho nhã nhặn.
Mở mồm kêu má nam chính thật giống chửi người.
Thấy Tân Mai đứng lên đi ra ngoài.
Lão Cẩu a dua hùa theo: [Nữ chính vào toilet rồi...thiếu nữ mị hương của cô sắp dung hợp xong, sẽ kịp lúc dùng.]
Mùi trên người cô hiện tại tựa như mang theo mùi hương nước hoa dịu nhẹ thoang thoảng mà thôi, cho nên Tân Mai không mấy để tâm.
Bồn rửa tay, mặt kính gương một nữ sinh hình tượng hơi khác trong ấn tưởng của Tân Mai từng nhớ, khuôn mặt dáng kim cương vẫn xinh đẹp như cũ chỉ là giống như đã cắt phăng đi mái tóc dài của cô ấy, Tư Hân Hân mày liễu mắt đào hoa cắt thành tóc ngắn ngang vai càng dễ nhìn ra được đây là cô gái ngoài mềm trong cứng.
"Hân Hân." Tân Mai tiến lại gần. "Sao lần trước chị không tới điểm hẹn?" Tư Hân là đồng học bạn thân của Tưởng Kinh Hồng nên Tân Mai cũng gọi là chị. Dù sao cũng lớn hơn 1 tuổi.
Tư Hân quay đầu, mày chợt nhăn thoáng buông lỏng. "Vì Tư Vực."
"Tư Vực? Ba ba của chị thích cậu ấy không?" Tân Mai bước gần một bước chăm chú nhìn Tư Hân.
Phát hiện cô ấy ánh mắt dần dại ra mà nhìn cô, trả lời thật ngắn ngủn máy móc: "Thích."
"Chị hồi lại chuyến bay đi a~" Tân Mai nghĩ một chút bâng quơ nói thêm: "Muốn thứ gì?"
Tư Hân thần sắc vô hồn, hé môi: "Hạ Dĩ Dạ."
"Vậy Hạ Dĩ Dạ sẽ là phần thưởng, chị có muốn anh ta không?"Tân Mai cười kiều mị như nụ hoa xao động lay chuyển, nhẹ nhàng buông xuống thanh âm, ngôn ngữ tràn đầy ám mê tựa như ma quỷ dụ dỗ câu đi hồn người.
Linh hồn Tư Hân dường như muốn chạy theo tiếng gọi thiếu nữ quỷ mị trước mắt, nhưng khi miệng muốn đáp ứng một tia lý trí còn sót lại rít gào bên trong chia thành hai phe giằng co, tình bạn và tình yêu cái nào lớn mạnh, thoáng chốc dục vọng sâu thẩm nơi tối tăm âm ngục khơi dậy bành trướng, đánh bại nhân nghĩa lễ tín trí. U u mê mê nói: "Muốn."
Tư Hân ứng xong sau cùng tia thanh tỉnh đều hỏng, nghe mùi hương không tự chủ được cái mũi ngã về trước như ham muốn cái gì trên người cô.
Cô ấy bất ngờ úp mặt vào ngực Tân Mai như biến thái ngửi nghiện một hơi, Tân Mai nhột đến vội đẩy ra.
Không khí phiêu tán một cổ nùng hương hoa trí mạng liêu nhân.
Tân Mai cũng phát giác mùi hương trên người cô dần nồng đậm tăng lên, quyến rũ từng trận huyễn hoặc hương khí.
Tân Mai hồng dụ môi câu lên, giờ phút này thiếu nữ tư thái tản mạn vạn phần mê người: "Hãy giao ra một phần linh hồn chị, từ đây nghe theo tôi."
Tư Hân Hân đáy mắt rỗng khuếch trống rỗng "Vâng" một tiếng.
Tân Mai mảnh khảnh tay chống ở bả vai Tư Hân Hân, trắng nõn như ngọc ngón trỏ cách lớp giáo phục nữ sinh khẽ điểm vân vê lên."Đi đi, đừng để ai phát hiện giao ước của chúng ta."
Tư Hân bên trong lớp áo bả vai sáng lên u lam tinh quang, hình thành trên da thịt cô ấy thật nhỏ một cánh hoa mỏng nhạt màu tím tựa như hình xăm tử phong lan hồ điệp.
Tư Hân Hân thần sắc bỗng nhiên khôi phục bình thường nhìn thoáng qua Tân Mai, không nói lời nào cất chân rời đi.
Tân Mai chống đầu, óc bỗng đau nhức một trận, mị thuật thôi miên này giống như sẽ còn hao tổn tinh thần lực chứ không phải đơn thuần dựa vào mùi hương đặc thù.
Nhìn chỗ cửa Tư Hân Hân không thấy bóng dáng nữa, cô cũng thấy kỳ lạ, bản thân cư nhiên biết cách sử dụng mị hương đến một cách lô hoả thuần thanh.
Giống như tiềm thức cô từng sở hữu nó, mà nó vốn là sở trường quen thuộc của cô.
Tân Mai trở vào lớp, sắc mặt hơi tái nhợt, có lẽ vì não đau vấn đề nên không nhanh nhạy lắm.
Toàn tiết khoá tiếp theo đều không nghe lọt được cô giáo trên bục giảng đang nói nhảm cái gì.
Thời gian tiếp theo cô chính là ngủ trong lớp học.
"Na Na, dậy đi tan học rồi." Tiểu Lợi nữ sinh cùng bàn với cô kịch liệt diêu lắc.
"Em không sao chứ?" Tưởng Kinh Hồng trong trẻo giọng nói có chút lo lắng sốt ruột đặt tay lên trán cô thử thăm nhiệt độ.
Lớp học thật mau tan đi, không còn thấy ai.
Tân Mai mở mắt ra hiển nhiên ngủ một giấc đã thần thanh khí sảng tươi cười nhìn Tiểu Lợi đánh tiếng cảm ơn, lôi kéo tay chị gái cùng nhau ra về.
Tưởng Kinh Hồng suốt đường về vẫn còn lo lắng dịu dàng hỏi han, có phải cô tới tháng sớm ngày hay không?
Cô trấn an chị gái lắc đầu nói không phải, Chị cô ngược lại còn nhao nhao nói phải đưa cô đi khám bệnh viện xem một chút thân thể có bị suy nhược chỗ nào không.
Tân Mai được chị gái áo bông tri kỷ quan tâm như vậy, có chút lệ nóng doanh tròng.
"Là hôm qua ngủ muộn có chút mệt mỏi." bình thường nguyên chủ hay học bài khuya, hình mẫu con ngoan trò giỏi cần cù cho nên chị cô cũng không nghi ngờ.
Hôm nay môn toán em gái cô chắc ôn tập mệt đi.
Tưởng Kinh Hồng cùng em gái không còn học cùng ban.
Hai tháng trước kết quả thi liên tiếp của Tân Mai điểm số rớt thảm xuống đáy cốc, trong ban A chỉ số học sinh vẫn luôn duy trì 40 người ai điểm thấp bị đào thảy là chuyện thường tình.
Ban B đứng đầu có học sinh điểm còn cao hơn cô một bậc điểm số, hiển nhiên Tân Mai phải tuân theo lệ thường nhường vị trí.
Vì chuyện này mọi người đều chả hé miệng sợ đả kích tới một người trọng học tập như Tân* thư sinh* Mai.
Tân Mai nắm chặt bàn tay xinh xắn của chị gái Tưởng Kinh Hồng, lòng dâng lên mặc cảm tội lỗi.
Hay là chọn cách khác vẹn toàn đôi bên.
[Không được, cô đây là vi phạm quy ước, cô lần trước mặc dù không biết lắp nhầm cọng dây thần kinh bao đồng nào, tự dưng chạy đi thúc đẩy Trầm Vực nhận tổ quy tông. Gan giờ còn lớn đến muốn thay đổi cuộc đời nhân vật lót sàn Tưởng Kinh Hồng, cô nên dừng lại hành động khuấy đảo sai lịch sử đi. Định làm thánh mẫu à?] Ngăn người khác nghịch thiên! Đây có chỗ nào giống đi ngăn người khác nghịch thiên. Hùa nhau làm loạn thì đúng hơn.
Tức chết chó mà!
Tân Mai trong lòng vừa khởi ý niệm đã bị Lão Cẩu biết được phun tào răn dạy một trận.
Cô biết bản thân đuối lý, không cãi lại, ai ngờ Lão Cẩu càng chọc khuấy.
[Mai Mai ta biết cô nghi ngờ điều gì...Trầm Vực chắc chắn không phải Tương Vực ma tôn.]
"Ông có ý tứ gì?"
[Cô không được khảm sâu bất kỳ nhân vật hay đặt bất cứ ai vào lòng, đặc biệt chữ tình không phù hợp với người thi hành nhiệm vụ, cảm tính là cánh cửa đẩy cô vào tuyệt lộ.....]
Tân Mai cười lạnh cướp lời: "Linh hồn tiêu vong tha hương không chốn dung thân, không cần nói nữa tôi thuộc rồi."
Cô ngừng lại một chút thong thả nói tiếp: "Bất quá nếu để tôi biết ông còn che giấu chuyện gì hay tồn loại ý tưởng xoá ký ức của tôi..." kéo dài ngữ điệu, Lão cẩu có ảo giác phảng phất từng chữ Tân Mai phát ra khảm băng nhả khí ý vị cảnh cáo mười phần. "Tôi sa đoạ cũng là ông chết dẫn đầu."
Lão Cẩu toàn thân lông tóc dựng đứng, cảm thấy Tân Mai khẩu khí áp bức người khác thật không thua gì ma đầu Tương Vực.
Thật đáng sợ, Bổn thần quá đáng thương!
[Cô muốn...muốn giết ta...?
Tân Mai nghe ra anh anh tiếng nức nghẹn bên đầu dây kia.
Cô cười.
Là loại nụ cười mang tính sát thương cực cao trong mắt Lão Cẩu.
Ông biết cô có trăm phương ngàn kế dày vò ông. Nhưng xin đừng cười kiểu lương thiện vô hại như thế.
Giống như sắp tung đại chiêu vậy!!! Hu hu.
"Mỹ nữ như ta đây là cái bình hoa, sao có thể nói đánh đánh giết giết được? Nhất định là ông nghe lầm."
[Thật thật vậy sao?]
Tân Mai bị sự ngây thơ của Lão Cẩu chọc cười, cô nghiêng ngã khảy khảy tóc ra sau gáy: "Thôi nào, không làm gì sẽ không sinh chột dạ, chẳng lẽ ông thật có chuyện gì giấu tôi sao?"
Che giấu tới nông nổi thật nhiều chuyện, nhưng Lão Cẩu không dám hé răng, lặng thinh một hồi sợ bản thân bại lộ, vẫn là đánh chết phũ nhận nói: [ Không có. không có. Tôi chẳng lẽ không phải vì sợ cô đi nhầm đường mới dụng tâm lương khổ? Mai Mai sao cô không hiểu được sự trung trinh của bổn thần cơ chứ? Quá đáng với người ta mà_]
Tân Mai: "..." cảm thấy may mắn vì mình không uống nước, bằng không cô đã truyền tống ngay tức khắc vì chết sặc.
Lão Cẩu nũng nịu ngữ điệu ưỡn ẹo nghe như thế nào ớn lạnh hơn cả mắng người.
Một hệ thống hung hăng đanh đá có vẻ hợp với cô hơn.
Không không cần đổi Model!
~~Mei~~
Chương sau Trầm Vực xuất hiện, đoán xem phản ứng đầu tiên anh đối với Tân Mai là gì? ͡o ... o͡