Từ ngày đó ở đỉnh Kình Thiên bị Tân Mai từ chối suốt ba ngày liên tiếp nàng đều không nhìn thấy bóng dáng Thương Dương lượn lờ trước mặt nữa.
Đi ngang qua đám đông đang ríu rít xì xầm, Tân Mai vô tình nghe được bát quái kinh động mà nàng bỏ lỡ gần đây.
Tu chân giới một năm qua chỉ là trận nhỏ trận lớn chém nhau nháo nháo linh tinh không tính có gì là đại sự, nếu có thì nhất định phải nhắc đến một chuyện gần đây sôi nổi nhất. Có thể gọi là oanh động đến chấn động toàn bộ nữ tu.
"Nghe nói Ma tôn sắp thành thân rồi.''
"Một đại ma đầu lãnh khốc vô tình sẽ có thế biết nói chuyện yêu đương sao?"
"Đương nhiên là không rồi, thật không biết nữ tử thanh tu nào xui xẻo bị hắn nhìn trúng."
Bọn họ mồm nói là thế nhưng lòng không thể không nghĩ Ma hậu danh xưng thực sự làm chúng ma tu phải đỏ mắt ganh tị, tuy là chưa từng gặp dung mạo thật của ma tôn nhưng mọi người đều đồn đoán hắn xấu xí hung ác ghê gớm, tuy nhiên ma giới cùng tu chân giới thế bất lưỡng lập, xét thực lực cạnh tranh hiện tại là tương đương, làm ma hậu chính là một kiện làm người ngưỡng cổ nhìn, lại không biết mạng có thể kham nổi mà sống lâu với danh hiệu hay không.
Tân Mai vừa nghe bất thình lình tin tức như gặp ngũ lôi oanh đỉnh, trong óc ong ong thanh âm làm nàng thời gian ngắn lòng quặn lên, tâm tình đều không biết diễn đạt làm sao.
Hắn kết thân?
Là cùng người khác sắp thành thân?
Nàng thần sắc có chút nan kham, nàng không biết bản thân như thế nào quay về phòng.
"Biết về rồi sao?" Lục Thanh Trang thanh tao mà ngồi ngay ngắn trên ghế đá, liếc nhìn Tân Mai tầm mắt có chút sửng sốt. "Ngươi đây là làm sao vậy?" bộ dáng đệ tử nàng vì đâu mà biểu tình trống rỗng tựa như cọc gỗ biết di chuyển mà thôi.
Tân Mai thất thần không lên tiếng, nàng ong ong thanh âm không ngừng vang, nàng đều không còn nghe lọt được vào.
Cất bước hướng phòng đi đến.
Lên giường, liền kéo chăn muốn ngủ tốt một giấc.
[Mai Mai, tỉnh tỉnh tỉnh.]
Tân Mai mở mắt dậy chính là thời điểm bị Lão Cẩu liên tục triệu hồn.
Lục Thanh Trang ngồi gần đó phức tạp thần sắc, lo lắng lại sốt ruột: "Ngươi nói thật cùng vi sư đi...Có phải hắn đã phụ tình ngươi." Tuy rằng ép hỏi truy xét nhận thấy không được đến kết quả mình muốn biết, đệ tử rốt cục đi quen với loại nam nhân nào, chức nghiệp gì, nhưng Thanh Trang nghĩ chỉ cần ái đồ nhà mình vui vẻ là được.
Dù sao là thân đồ đệ nhà mình sẽ không dễ dàng bị người ăn hiếp nếu ai dám Lục Thanh Trang đều sẽ không tha cho người đó đầu tiên.
Thu thập xong sau lại tìm một người nam nhân tốt đáng tin cậy mà gởi gắm nàng đi liền tốt, kỳ thực Thương Dương là hài tử ngoan rất đáng phó thác.
Đây là nàng ý tưởng lại hình như nhận thức sai rồi.
Người trong lòng của Tân Mai giống như thực quan trọng.
Thấy nàng trầm mặc, Lục Thanh Trang cười nhẹ mở miệng: "Thôi, không muốn nói liền thôi, ngươi chỉ cần biết vi sư mãi là chỗ dựa của ngươi là được." Thanh âm nhẹ nhàng vừa dứt, đã nghe.
"Sư phụ." Tân Mai bỗng chốc ôm chầm lấy sư phụ đang ngồi ở cạnh giường mà nghẹn ngào một chút: "Đồ nhi muốn đi ma giới tìm người."
Thanh Tranh cái đầu tiên phản ứng là "Ma giới?" Chả trách lại đểu cáng như vậy.
"Con lần này đi trở lại sẽ cùng sư phụ nói rõ ràng, mong sư phụ cho phép đồ nhi thực hiện."
"Đi trừng trị ma nhân kia?" Thanh Trang nheo mắt xem nàng. "Ngươi chắc chắn một mình giải quyết ổn thoả."
Tân Mai gật đầu. "Sẽ." nàng vỗ vỗ bàn tay sư phụ, thấp giọng lên tiếng: "Sư phụ an tâm." nàng chỉ là muốn trộm đi nhìn Tương Vực một chút rồi về.
Nàng nghĩ kỹ rồi, đợi nàng hoàn thành nhiệm vụ cũng phải rời đi nơi này, làm sao có thể bồi Tương Vực một đời.
Nàng không phải người của thế giới này, giống như Vô Ước đại sư nói.
Không thể khiêng cưỡng hãy thuận theo tự nhiên, nếu không chính là trả giá đại giới.
Bất luận con người nào ở thế giới này nàng đều không thể động chân tình.
Tình thân, tình bạn, tình yêu đối họ là một đời.
Đối nàng là không biết ngày nào vội vã bất chợt phải đi, sợ không kịp nói lời từ biệt đã biệt vô âm tín.
Như thế rất tàn nhẫn không công bằng.
Tân Mai nghĩ ở nơi đây ngày nào nàng liền trân trọng mảnh chân tình mà mọi người đối nàng ngần ấy.
...
Ma giới.
Tân Mai mất một ngày đường phi hành như điên mà chạy tới.
Nàng dọc đường đã tấp vào mua ít hương liệu thu liễm chân khí thanh tu, khoác một ít đồng dạng ma tu nữ sĩ.
Nàng trà trộn làm ma tỳ ở Ma giới.
Khắp nơi cung điện giống như có chút nhân khí náo nhiệt lên chút.
Nghe nói, 3 ngày sau Tương Vực ma tôn nghênh thú Ma hậu.
"Ta nói cho ngươi biết Ma hậu của chúng ta là nữ thanh tu."
"Cần ngươi nói sao. Hôm qua ta đã nghe qua gia thế của nàng."
"Này này, ta còn hầu hạ cho Ma hậu tương lai rồi đó, đúng là phong thái gia tộc thế gia thiên kim." nói nói ma tỳ kia lại cười giống như dè bĩu.
"Sao chứ? Ma giới chúng ta chỉ cần thực lực nói chuyện, ngươi nói ở tu chân giới bao nhiêu đại gia tộc, nàng ta rốt cục có điểm gì trổi hơn người, lại được Ma tôn đại nhân ưu ái đến?"
Tân Mai lẳng lặng nghe nhóm ma tỳ ở đàng kia từng người một câu đều ai không thua ai xen mồm nhau mà bàn tán.
"Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Một nam trung niên dáng người cao ráo nhìn qua là trường kỳ rèn luyện rất có tiếng nói, trên mặt nhìn không ra biểu tình đảo mắt qua bọn họ.
"Hộ pháp."
"Hộ pháp." đồng thanh tiếng chào không ngừng, ai nấy đều cong lưng kính nể.
Xem qua bộ dáng chính là người quyền chức ở ma giới.
Nhưng vì sao trông quen mắt đâu?
Sau một hồi ký ức phiên bay qua, Tân Mai chợt ngưng tụ mi mắt thẳng nhảy.
Hộ pháp? Thất Sát điện.
Nàng cúi thấp thật thấp cái đầu, làm như mọi người ở đây đủ kính nể nhưng không hoảng loạn.
"Chuyện của Ma tôn tới phiên các ngươi bàn luận?" Hắn bộ dáng giống như cấp cao thượng chức không dễ nói chuyện.
Chúng ma tỳ nghe thế hoảng sợ ai nấy tâm đều run lên, quỳ rạp:
"Chúng nô biết tội."
"Hộ pháp tha mạng."
Tân Mai nhanh chóng bắt chước hoà nhập không kẻ hở.
Một hồi lâu hỗn tạp thanh âm van nài, thành tâm nhận tội của một đám.
"Đủ rồi, ai làm việc nấy đi, còn ở chỗ này thích thị phi sau này liền không cần lưỡi." hắn nói rồi xoay lưng đi.
Cả đám nhẹ nhàng thở ra.
Buôn chuyện của người nổi tiếng là bản tính con người ở mọi thời đại, ma giới cũng vậy. Nhất là nữ nhân, họ số nhiều đều là thích giải trí bằng ngôn ngữ.
"Thật may quá." ai nấy bộ mặt đều thở phào sống sót sau tai nạn.
Tân Mai thụt lùi định chuồn êm, bỗng không ngờ tới bá một chút liền va phải ai đó đằng sau.
"To gan!" một tiếng nữ nhân lảnh lót quát lên. "Dám đụng vào ma hậu, xem ra ngươi chán sống."
Tân Mai cúi đầu nhận lỗi nhìn gót giày màu vàng thêu hoa trước mắt. Chợt nghe quen thuộc nữ tử thanh âm: "Ngẩng đầu lên."
Tân Mai do dự một lúc cũng không ngước mặt lên.
"Kêu ngươi ngẩng đầu không nghe thấy sao?" nô tỳ bên cạnh cô nương sang quý áo vàng vội hô lên, thấy mình nói chuyện không uy lực liền tức giận. "Một tiện tỳ mà thôi dám cãi lời ma hậu, thật to gan."
Một chữ một chữ kêu Ma hậu phá lệ gọi lên khí phách, mặc dù nữ tử áo vàng kia vẻ mặt không để ý nhưng đều khó che lấp chút sắc diện tự hào.
Nữ nhân áo vàng phất tay chặn lại nữ tỳ: "Ngươi tên gì?"
"Thưa cô nương là Uyển Lan." Tân Mai cuối cùng không nhẫn được bực độc nhấc mi mắt cùng người nọ đối diện.
Nàng đánh ngất một nữ tỳ rồi dịch dung thuật, sẽ không sai sót.
Chỉ là chậm chạp đề phòng vạn nhất, nhỡ là vị nào tu vi đỉnh cao còn nhạy bén sợ là nàng liền gặp phải khó khăn.
Tân Mai đối diện nữ nhân đó nháy mắt có chút kinh ngạc.
Đông Phương Thanh Tử.
Nàng ta là ma hậu tương lai chưa qua cửa?
Này cũng quá không xứng đi.
Xét tất cả, trừ gia thế coi còn tính danh tiếng giống như không có điểm tốt nào phù hợp Tương Vực.
Tân Mai có chút khó hiểu.
"Trông ngươi thật có vài thứ giống một người ta từng gặp." Thanh Tử lạnh băng tầm mắt đối diện nàng. Rồi lại cười một chút. "Tiểu Hoàn thôi bỏ đi."
Tân Mai mắt chợt loé qua như nhận ra điều gì.
Thanh Tử này cốt cách tựa như bị rột rửa thành người khác, không như đã từng ki bo nhỏ mọn lại xuẩn lại không biết nhìn xa trông rộng của lúc trước.
"Đa tạ cô nương đại nhân đại lượng khoan hồng." Tân Mai bình đạm rũ mi hơi khom người có lễ.