- Không cần, cho dù mày có thực sự là con ngoài giá thú của ba tao thì tao cũng không muốn nhận hai tiếng “anh trai” phát ra từ cái miệng hôi thối của mày! Đừng dông dài nữa, tao chỉ hỏi bây giờ rốt cuộc mày định làm gì? Dùng Hâm Đình và Yên Yên làm mồi nhử tao tới để giết tao à?
- Nếu anh đã biết vậy thì sao còn tới đây? - Tiêu Chấn Nam cười nhạt nhẽo - Có ai ngờ một kẻ nhẫn tâm tàn ác như Dịch Quân anh lại có ngày biết bảo vệ người khác đấy. Quả thật là anh thay đổi nhiều quá rồi, so với 10 năm trước...
- Vốn dĩ từ rất lâu rồi mày đã chuẩn bị một kế hoạch để trả thù ba khi mày bước chân vào Dịch gia?
Liếc nhìn Dịch Quân xong, Tiêu Chấn Nam ngước mặt lên trời, giọng đều đều:
- Ngay từ thời khắc Dịch Nghiễm từ bỏ tao thì tao đã thề rằng sẽ khiến Dịch gia sống không yên ổn! Biết chứ, tao căm hận ông ta tới tận xương tủy, thế nên tao phải khiến cho ông ta sống không bằng chết! Bằng cách lấy đi đứa con trai độc nhất mà ông ta yêu thương suốt ngần ấy năm - chính là mày, Dịch Quân! “Anh trai” ư? Hai tiếng này gọi thôi cũng thấy buồn nôn!
- Mày xưng hô như thế thì tao thấy đỡ hơn đó. Mày căm hận tao, muốn giết tao thì thôi, sao còn phải lôi Hâm Đình và Yên Yên vào chuyện này?
- Dịch tổng, nhắc nhở một chút, sợi dây thừng này không chịu được lâu nữa đâu. Hâm Đình và Yên Yên đều quan trọng với tao nhưng nếu họ vẫn chọn mày thì tao hết cách thôi. Hay để tao toại nguyện cho ba người bên nhau mãi mãi? Nào, Jack!
Gã vệ sĩ Jack lai da đen cao to nhất vừa nghe Tiêu Chấn Nam gọi tên mình thì liền rút cao dao ra, cứa nhẹ vào sợi dây thừng. Hâm Đình tức giận nói lớn:
- Tiêu Chấn Nam! Ngay cả đứa trẻ như Yên Yên mà anh cũng không tha sao?
- Chẳng phải em nói không để Yên Yên nhận tôi là “ba Hải” à?
- Anh...!
- Được rồi, Dịch Liên Hải! - Dịch Quân bất ngờ gọi cái tên này - Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối tao gọi tên thật của mày, vì vậy nói tao biết mày muốn tao thế nào thì mới chịu buông tha cho Hâm Đình và Yên Yên?
- Dịch Quân, đừng để bị trúng kế...
- Đình, em im lặng để anh giải quyết với hắn. Nào, mau nói đi chứ!
Đón nhận tia nhìn quyết liệt từ Dịch Quân, tức thì Tiêu Chấn Nam cười ngay:
- Tốt lắm, thế thì dùng mạng đổi mạng đi! Nếu mày chết, hai mẹ con Hâm Đình sẽ sống! Nào nào, Dịch tổng uy quyền, liệu có dám hi sinh mạng sống vì họ không?
- Im đi, Tiêu Chấn Nam! Không thể được! - Hâm Đình quay qua Dịch Quân - Đừng, Quân à... Em không cần anh hi sinh mạng sống cho em! Chúng ta có sống cùng sống, có chết thì cùng chết! Anh hãy nghe lời em!
Dịch Quân bất động trong vài giây, nếu nói không sợ hãi thì là nói dối. Đã là con người thì ai cũng có bản năng muốn sống, nay hắn buộc phải lựa chọn giữa một bên là sinh mạng chính mình và một bên là sinh mạng hai mẹ con Hâm Đình!
Hắn dĩ nhiên chẳng hề muốn chết, nhưng khi nhìn sợi dây thừng dưới mũi dao sắc lẻm kia, Tiêu Chấn Nam là ác quỷ nói thì sẽ làm, thì trái tim hắn mười phần sợ hãi!
Chiếc xe hơi đang ở thế bập bênh, nên cần một người ở lại trên xe để giữ thăng bằng, vì vậy cả ba người không thể nhảy khỏi xe cùng một lúc được! Chỉ có cách duy nhất là để hai mẹ con Hâm Đình ra ngoài trước… Dịch Quân nhìn Hâm Đình và Yên Yên, bản thân trước đây đã từng có lỗi với họ rất nhiều.
- Mày sẽ giữ lời hứa chứ? Để mẹ con Hâm Đình bình an?
Đoán biết Dịch Quân sẽ chọn điều này, Tiêu Chấn Nam giơ ba ngón tay lên:
- Tao thề trên mộ phần đã mất của mẹ tao, Lâm Thúy Hoa!
Cũng phải, người mà Tiêu Chấn Nam hận nhất là Dịch Quân mà, chỉ cần hắn chết thì Hâm Đình và Yên Yên chẳng có lý do gì để phải bị giết cả!
- Được! Bảo người của mày đến đem Hâm Đình và Yên Yên xuống xe!
Dịch Quân vừa dứt lời là Hâm Đình đã nắm vội tay hắn, sửng sốt bảo ngay:
- Không, Dịch Quân! Đừng! Em không muốn...
- Hâm Đình, bình tĩnh nghe anh nói! - Dịch Quân áp hai lòng bàn tay vào mái tóc vợ, cố nén xuống cảm xúc đau lòng - Là anh có lỗi với em! Năm đó cưới em, anh đã tổn thương và khiến em đau khổ quá nhiều! Chính anh không biết trân trọng em, còn mù quáng hại Yên Yên ra nông nỗi này, khiến em suốt ba năm qua thương tâm nhớ về con gái, chỉ biết oán hận, trả thù. Anh nhận ra, mình chưa bao giờ làm cho em hạnh phúc. Cứ xem như đây là lần cuối anh chuộc lỗi với em.
- Đừng mà, Dịch Quân... Em không thể nhìn anh chết như thế này!
Đôi mắt ngập lệ, Hâm Đình lắc đầu liên tục. Chiếc xe hơi lại dập xuống bất ngờ, khiến Yên Yên bật khóc trong lòng mẹ, ngay cả cô cũng hoảng hồn rơi nước mắt. Dịch Quân nhắm mắt lại, vừa đau thương vừa lo lắng, cố giữ yên cơ thể để giữ thăng bằng chiếc xe. Lần nữa hết sức kiên quyết khi hắn mở mắt nhìn Hâm Đình:
- Chúng ta chết không sao nhưng còn Yên Yên? Con bé chỉ mới 7 tuổi thôi, lẽ nào em muốn để con bé lại một mình? Hâm Đình, em phải mạnh mẽ lên, chỉ có em mới bảo vệ được con gái chúng ta!
Hâm Đình nhìn xuống Yên Yên, nước mắt rơi không ngớt, không muốn bỏ mặc Yên Yên nhưng giương mắt nhìn Dịch Quân đi vào chỗ chết thì… Tại sao? Tại sao Tiêu Chấn Nam lại độc ác tới mức dồn ba người họ vào bước đường kẻ sống người chết này chứ?
Cô khóc, tiếp theo Dịch Quân hôn lên môi cô. Nụ hôn sâu, tiếc rằng không kéo dài quá lâu, hắn lặp lại ba từ quan trọng nhất vào thời khắc cuối cùng này:
- Anh yêu em!
Hâm Đình chưa kịp phản ứng đã lập tức bị hai tên vệ sĩ đứng bên ngoài nắm lấy hai cánh tay rồi nâng cô lên kéo ra khỏi xe. Cô vùng vẫy kịch liệt, miệng cứ gọi tên Dịch Quân! Trong xe chỉ còn hai người, trọng lượng phần đầu xe lại nhẹ đi hơn, phần đuôi xe phía sau chúi xuống mép vực, sợi dây thừng vẻ như sắp đứt tới nơi!
Dịch Quân ôm Yên Yên trong khi con bé khóc nức nở. Hắn giữ chặt con gái trong lòng, cố ngăn nước mắt, ôm ấp dỗ dành nó. Yên Yên, ôi báu vật của hắn, đã quá muộn để bù đắp những sai lầm mà hắn gây ra cho đứa trẻ đáng thương ấy!
Giống Hâm Đình, hắn đã không biết trân trọng Yên Yên, giờ đây khi đã xem con gái là tất cả mọi thứ trên đời, thì hắn buộc phải rời xa con bé vĩnh viễn!
- Ngoan nào Yên Yên, đừng khóc! Ba sẽ cứu con! - Vuốt ve gương mặt đáng yêu đó, Dịch Quân muốn ngắm nhìn con thật kỹ vào lần cuối - Yên Yên ngoan, con phải nghe lời mẹ Đình, sống khỏe mạnh bình an và vui vẻ. Ba không thể nhìn thấy con lớn lên nữa rồi nhưng ba biết con sẽ là đứa trẻ tuyệt vời!
- Chú Quân... Chúng ta về nhà chơi thỏ bông đi, được không chú...?
Yên Yên nức nở tới đáng thương, Dịch Quân chính là kìm không được, nói:
- Gọi “ba Quân” đi Yên Yên, một lần thôi con hãy gọi “ba Quân”.
Nấc lên liên tục, Yên Yên chăm chú nhìn người đàn ông mang nét mặt vừa thương tâm vừa hi vọng chờ đợi được nghe một tiếng gọi thân thương, có điều gì còn lưỡng lự nhưng sau cùng đôi môi nhỏ xíu chúm chím vẫn cất lên:
- B... ba... ba Quân...
- Con gái ngoan, con là một đứa trẻ tốt! - Dịch Quân cười, nuốt nước mắt vào lòng, rõ ràng biết con chưa nhớ ra mình mà vẫn gọi cho hắn vui lòng - Yên Yên, xin lỗi, ba thực sự xin lỗi con... Cuộc đời này, ba có lỗi với con rất nhiều!
Dịch Quân đau đớn hôn lên trán Yên Yên, tiếp theo nhấc bổng con bé lên đưa nhanh cho tên vệ sĩ đứng chờ. Bấy giờ hắn mới nghe Tiêu Chấn Nam cười cợt nhả:
- Chà, thật là cảm động! Cuộc chia tay giữa chồng và vợ, giữa cha và con gái. Cảnh này mà được phát trực tiếp thì sẽ lấy đi bao nhiêu nước mắt của người xem nhỉ?
- Mày đủ rồi đó! Tiêu...
Dịch Quân chỉ vừa mới đứng dậy thì ngay tức khắc Tiêu Chấn Nam giương họng súng về phía hắn đồng thời bóp cò! “Đoàng”, thứ âm thanh chói tai gay gắt vang lên cắt ngang lời nói tức giận từ phía vị tổng tài họ Dịch, đồng thời viên đạn nhả ra vừa ghim thẳng vào ngực trái hắn!