- Rồi rồi, để mẹ tết tóc cho Yên Yên nào!
Cuối cùng Hâm Đình đành phải giải quyết cuộc “tranh chấp” dài hơi của hai cha con mà bước đến đẩy nhẹ Dịch Quân ra, tết tóc xương cá cho Yên Yên. Chỉ mất năm phút thôi đã xong xuôi rồi, cô nựng nịu gò má bầu bĩnh của con, cười cười:
- Yên Yên đói bụng chưa, mẹ con mình đi ăn sáng.
- Dạ, sau khi ăn xong rồi mình ra ngoài chơi đi ạ.
- Hiện tại thì con chưa thể ra ngoài được đâu, chờ một thời gian nữa nhé.
Yên Yên xụ mặt khiến Hâm Đình chạnh lòng. Việc con gái trở về sau nhiều năm mất tích hiện vẫn được giữ kín, căn bản là cô và Dịch Quân đều không muốn giới truyền thông tìm đến sẽ rất phiền phức, mệt mỏi. Nhưng cũng chính điều này mà con bé chỉ chơi quanh quẩn trong biệt thự Dịch gia, không thể ra ngoài hơn nửa tháng nay rồi.
Hâm Đình định vỗ về Yên Yên thì chợt Dịch Quân bế con gái lên, nói rõ:
- Được rồi, ba sẽ đưa bảo bối đi chơi, chịu không?
- Thật ạ? Chú Quân là nhất! - Yên Yên reo lên và ôm cổ Dịch tổng.
- Khoan đã Dịch Quân, đưa con bé ra ngoài liệu có...
Dịch Quân cắt ngang lời lo lắng từ phía cô vợ trẻ khi nhắc đến một địa điểm:
- Chúng ta sẽ không ra bên ngoài mà là đến chuỗi khách sạn mới xây đấy.
Bấy giờ Hâm Đình mới nhớ tới chuỗi khách sạn mà Dịch Quân từng thuê mình thiết kế nội thất cách đây vài tháng trước! Tính ra nơi đó rộng lớn, cũng có hồ bơi, sân chơi, biệt thự nghỉ dưỡng riêng biệt, rất nhiều thứ khác nữa, đối với đứa trẻ 7 tuổi như Yên Yên cũng xem như là một thế giới mới mẻ thú vị rồi! Nơi đó thuộc riêng về Dịch gia, nhất định sẽ không có cánh phóng viên săn tin nào.
Dịch Quân bế Yên Yên vừa đi ra khỏi phòng thì Hải Vương đã đi đến nói:
- Dịch tổng, hôm nay có cuộc hẹn...
- Gác qua một bên đi, lâu lâu tôi cũng phải nghỉ ngơi để chơi với con gái chứ!
Hâm Đình nhìn theo Dịch Quân đang cười đùa với Yên Yên, lại nghĩ xem chừng hôm nay Dịch tổng muốn dành cả ngày cho bảo bối nhỏ của hắn!
Quả nhiên, Yên Yên ngỡ ngàng khi đặt chân tới khuôn viên rộng lớn của chuỗi khách sạn Dịch gia, nơi này so với biệt thự nó đang sống còn lớn gấp mấy lần! Con bé hớn hở nhảy tót đi chơi khắp nơi, đến cả chuỗi khách sạn vừa xây xong, kiến trúc cổ điển khá giống lâu đài không khỏi làm đứa trẻ này liên tưởng tới thế giới cổ tích xa xưa.
Yên Yên đâu biết rằng, chuỗi khách sạn lộng lẫy mà mình đang tham quan lại kết hợp từ tài lực to lớn từ ba Quân và sự thiết kế nội thất hoàn hảo từ mẹ Đình. Và con bé càng không ngờ sau này tất cả mọi thứ đều thuộc quyền sở hữu của mình.
- Ai da, mệt ghê! Con nít sao mà chạy khỏe dữ thế? - Dịch Quân ngồi phịch xuống sô pha trong phòng nghỉ VIP sau một buổi sáng đi cùng Yên Yên.
- Anh đừng coi thường con nít, sức chạy nhảy của chúng cao lắm đấy.
Nghe giọng Hâm Đình như giễu mình, Dịch Quân liền tựa đầu lên vai vợ, bảo:
- Chồng mệt quá, vợ yêu chăm sóc chút nào.
Hâm Đình chưa kịp phản ứng thì tức khắc, Yên Yên chạy đến chen vào giữa.
- Mẹ Đình là của con, không cho chú lấy đi đâu!
Chưa chi mà con gái đánh dấu chủ quyền rồi, Dịch Quân buồn cười hỏi:
- Thế ba Quân có phải cũng là của con không?
- Con không thèm chú Quân đâu! Con thích mẹ Đình thôi!
Hâm Đình cố nhịn cười trước vẻ mặt khó coi của Dịch tổng ai kia, về phần Dịch Quân liền nghĩ ra một chuyện mới hỏi Yên Yên:
- Nãy giờ con chơi vui không?
- Vui ạ!
- Vậy để ba chỉ cho con biết làm cách nào để mỗi ngày đều vui nhé!. ngôn tình hoàn
- Cách gì ạ?
- Nếu Yên Yên có thêm em trai hoặc em gái thì mỗi ngày con sẽ có bạn để chơi!
- Hay quá! Nhưng mà... làm sao để có em ạ?
- Yên Yên đòi mẹ Đình cho con một đứa em là được!
Người chồng tổng tài tinh ranh họ Dịch vừa dứt lời là Hâm Đình đã lên tiếng nhắc:
- Dịch Quân, anh nói linh tinh gì đấy...
Nhưng cô phải ngưng lại khi Yên Yên ôm chặt mình, nhõng nhẽo vòi vĩnh:
- Mẹ Đình ơi, làm sao để có em trai hay em gái ạ? Con muốn có em, muốn có bạn để chơi mỗi ngày cơ! Mẹ cho con đi, mẹ! Nha mẹ!
Hâm Đình cười khổ, chẳng biết làm sao trước dáng vẻ đòi hỏi ngây ngô của Yên Yên. Tiếp theo, cô liếc mắt nhìn Dịch Quân, ngầm cảnh cáo hắn chỉ biết nói bậy bạ trước mặt con gái.
Dịch tổng tự lúc nào đã giỏi việc đánh trống lảng, ngó lơ sự cảnh cáo từ vợ, liền bế Yên Yên rồi đứng dậy đưa con bé lên cao để chơi tàu lượn siêu tốc. Hâm Đình biết tỏng hắn muốn có thêm một đứa con nữa đây…
Hâm Đình nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho Yên Yên đang ngủ say, cả ngày nay chơi cùng ba Quân tới mệt phờ, con bé vừa ăn tối xong là leo lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Ban nãy Dịch Quân bảo không cần về Dịch gia, gia đình ba người sẽ ở lại khách sạn cao cấp này một đêm.
Hôn lên trán con gái, Hâm Đình khẽ khàng rời đi. Vừa bước vào phòng, cô đã chẳng thấy bóng dáng Dịch Quân đâu, chắc hắn lại có việc gì rồi. Không cần đợi nữa, cô muốn đi tắm cho thoải mái, quần áo toàn mùi mồ hôi, thật sự khó chịu.
Tiếng nước chảy róc rách, Hâm Đình đứng tắm dưới vòi sen, trong đầu mông lung nghĩ vài chuyện. Đúng lúc giật mình khi nghe cửa phòng tắm mở, cô quay lại phát hiện Dịch Quân đi vào không mảnh vải che thân, dù biết là hắn muốn đi tắm nhưng thế này thì đường đột quá!
Cô liền xoay lưng lại, bên tai nghe hắn lên tiếng:
- Anh vừa nghe điện thoại xong, về phòng lại chẳng thấy em đâu cả, nghe tiếng nước chảy bên trong mới biết là em đang tắm.
- Xin lỗi... là em bận suy nghĩ nên tắm lâu. Giờ em đi ra đây...!
Hâm Đình định bước vội thì Dịch Quân đã đứng ngay phía sau lưng, chống một tay lên tường chặn cô lại. Từ sau đêm qua, đây là lần thứ hai cô nhìn rõ thân thể cường tránh vạm vỡ của hắn như vậy, bất giác xấu hổ, đem theo tim đập thình thịch.
Đối diện, Dịch Quân quan sát biểu hiện khác lạ của vợ, mới lo lắng hỏi:
- Em lại đang nghĩ tới chuyện của Tiêu Chấn Nam?
- Ừm... em không phải nghĩ tới bác sĩ Tiêu! Anh tắm đi, em ra ngoài đã.
- Đừng nói là em ngại nhé, đây đâu phải lần đầu vợ chồng mình như vậy.
- Biết là vậy nhưng... Thì anh để em ra ngoài đi!
Nhớ lúc trước Hâm Đình chẳng tới mức ngượng ngập thế này, quả nhiên xa cách ba năm đã khiến cô thêm bản tính ngại ngùng, nghĩ vậy Dịch Quân càng thêm thú vị.
- Anh cứ không cho đi, khi nào em chịu nhìn thẳng anh thì thôi.
Hâm Đình mím nhẹ môi, đã đang trong tình cảnh xấu hổ như thế mà Dịch Quân còn trêu chọc, cô lúng túng tới nơi khi bị hắn chặn đứng, tiến lui đều không biết làm sao!
Cô và hắn đối diện nhau khá gần, hai cơ thể trần trụi cách nhau chưa tới một gang tay, chỉ cần nhích lên một chút là sẽ áp sát ngay!
Sau cùng liều quá, cô nhắm mắt, kiễng chân đồng thời hôn lên môi hắn.
Thật sự có hữu hiệu bởi Dịch Quân bất ngờ, bị cô hôn đẩy lùi ra sau hai bước! Thoát rồi, nhanh như cắt, Hâm Đình định chạy đi thế nhưng vẫn là hắn nhanh hơn, vòng tay qua eo bắt kịp lấy cô.
Dịch Quân lần nữa đem Hâm Đình ép sát vào tường, lưng trần chạm vào gạch lạnh, nổi lên một tầng gai ốc. Qua làn nước từ vòi sen chưa tắt, cô thấy hắn nhếch mép:
- Em đúng là ghê gớm, dùng chiêu tấn công bất ngờ để chạy thoát.
- Thì rõ là anh làm khó người ta...
Dịch Quân bật cười trước câu hờn trách đó, bấy giờ mới đem ánh mắt quan sát Hâm Đình lúc này, từng dòng nước trong vắt chảy tràn xuống tấm thân trắng ngần, men theo từng đường cong quyến rũ, không khỏi làm hắn dao động.
Bị Dịch tổng nhìn chăm chú tới từng milimet, Hâm Đình càng thêm xấu hổ, khiến thân thể chuyển sang ửng hồng, cả gò má lạnh căm cũng đỏ lựng rồi, thật là cái tình huống gì đây chứ?
Dịch Quân vuốt mặt Hâm Đình đang bị nước làm cho cản trở tầm nhìn, rồi trượt tay xuống đặt lên đôi gò bồng đảo hấp dẫn, nhẹ nhàng mơn trớn một chút.
Bất giác không kìm được hơi thở, cô định phản đối thì bắt gặp đôi mắt kia hướng vào mình đầy khao khát, chợt nhớ tới việc hắn phải kìm chế khi ở cạnh mình, nên môi cứ mấp máy chẳng nên lời.