- Thuốc ngủ trong rượu? Anh nói gì tôi không hiểu? - Đạm Nhã vẫn điềm tĩnh - Đừng quên, tôi cũng đã uống rượu cùng anh.
- Vì thuốc ngủ không bỏ trong chai rượu mà là trong ly thủy tinh của anh. Em rót sẵn rượu vào trong ly rồi mới đưa cho anh.
- Tôi bỏ thuốc ngủ cho anh làm gì chứ?
- Có cần anh phải nói ra “chuyện tốt” mà em đã làm với anh không?
Cái nhìn đã mất đi sự nhân từ, trông dáng vẻ trầm tĩnh của Dịch Quân như đang che đậy một sự giận dữ đáng sợ nào đó!
Thực ra thì ngay từ lúc thấy vị Dịch tổng này thình lình xuất hiện tại đây thì Đạm Nhã cũng hết tám, chín phần đoán ra hắn đã biết chân tướng của kẻ lấy cắp hồ sơ mật, khiến hắn suýt nữa trở tay không kịp! Nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận, cứ muốn “mặt dày” tới cùng:
- Nếu đã nói xong rồi thì mời Dịch tổng về cho, tôi mệt lắm, muốn nghỉ ngơi.
Dịch Quân lập tức cầm hai cổ tay Đạm Nhã giơ lên qua đầu cô mà kìm giữ, rất nhanh sau đó ép nhẹ cô vào thành ghế sofa, tư thế quyến rũ giống như mời gọi này khiến người ta cảm giác cô sắp bị hắn “tấn công” tới nơi.
Chưa hết, bàn tay to lớn còn lại của hắn đặt lên cặp đùi thon thả của cô mà áo choàng tắm không thể che phủ hết.
- Anh muốn làm gì vậy, Dịch tổng? - Hiển nhiên Đạm Nhã phải phản ứng.
Không đáp lời cô gái trẻ, Dịch Quân nhếch mép cười, bàn tay vuốt nhẹ cặp đùi mềm mại lên tới dây cột áo choáng tắm, rồi di chuyển lên trên nữa, cứ thế cho đến khi dừng lại trước bộ ngực phập phồng lấp ló đằng sau vải áo, những ngón tay cứ ve vãn trêu chọc.
Đạm Nhã mím nhẹ môi, áo choàng tắm không quá dày, những ngón tay thô ráp của hắn cứ xoa nhè nhẹ, khiến cô cảm nhận rất rõ ràng sự đụng chạm khiêu khích nơi ngực mình. Tay hắn tiếp tục dịch chuyển, cuối cùng án ngự nơi chiếc cổ mảnh mai của cô, luồn tay vào chân tóc, ôm gọn chiếc gáy nhỏ.
Dịch Quân nhìn biểu hiện sốt ruột trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, trong lòng vui vẻ một phen, liền kề mặt lại gần cổ Đạm Nhã, nhắm mắt và hít sâu. Mùi hương mê hoặc từ cô lan tỏa trong vòm mũi hắn, làm dịu đi dây thần kinh nãy giờ đang căng thẳng.
Hắn nhận ra mình điên cuồng muốn chiếm đoạt người phụ nữ này biết bao nhiêu, nhưng bản thân hiểu rõ chưa tới lúc! Hắn sẽ cố nhẫn nhịn, đến khi cô ở trước mặt hắn, trút bỏ lớp vỏ bọc, trút bỏ sự kiêu ngạo đó mà thừa nhận cô chính là Hâm Đình.
Môi Dịch Quân miết nhẹ vào cổ Đạm Nhã khiến cô gái trẻ khẽ rùng mình, hai cổ tay trong sự kìm giữ của hắn trở nên kháng cự hơn.
- Khoan đã, Dịch tổng!
- Nghe đây... - Nụ hôn miên man trên da thịt mềm ẩm đó, môi Dịch Quân dừng lại, thì thầm vào tai cô - Nếu như em không phải là Hâm Đình, với những chuyện em vừa gây ra cho anh, thì anh nhất định sẽ nghiền nát em! Dám bỏ thuốc ngủ vào rượu, còn dám lấy cắp hồ sơ trong két sắt, em cả gan nghĩ mình có thể đấu lại anh sao?
Dịch Quân đẩy nhẹ gương mặt trầm mặc của Đạm Nhã quay qua, ánh mắt hắn nửa cuồng nhiệt nồng nàn nửa như ngấm ngầm cảnh cáo:
- Nhà thiết kế trẻ như em, chỉ một lời nói của anh thôi, sự nghiệp sẽ tiêu tan ngay! Nhưng tất nhiên, anh sẽ không bao giờ làm thế với em, vì em là Hâm Đình. Nên, em đừng có cố phủ nhận thân phận thực sự của em ở trước mặt anh!
Vẻ như lần đầu tiên Đạm Nhã cảm nhận rõ cái khí thế áp người đáng sợ của Dịch Quân, luồng khí băng lãnh nơi hắn cứ khiến người ta không tự chủ mà trở nên run rẩy. Định nói gì đó nhưng rồi một cơn váng vất nhẹ kéo đến khiến đầu óc cô trở nên quay cuồng.
Sau cùng cũng có hiệu quả rồi, Dịch Quân quan sát sự mơ màng của cô, cười:
- Em đúng là rất tệ trong việc tự bảo vệ mình, nhỉ?
Cơn buồn ngủ say sẩm khó chịu, Đạm Nhã đưa mắt nhìn ly thủy tinh, liền hiểu ra:
- Anh... anh bỏ thuốc cho tôi sao?
- Anh chỉ đang dùng lại cách thức của em thôi.
- Rốt cuộc, anh muốn làm gì...?
- Đừng giận, anh chỉ là muốn kiểm tra vài thứ trên người em.
Ngón tay nghịch ngợm của Dịch Quân lại di chuyển xuống trước ngực áo Đạm Nhã, không khỏi làm cô bật lên suy nghĩ, đừng nói rằng anh ta định… Hoàn toàn bị đánh gục bởi thuốc, cô chìm vào giấc ngủ.
Hắn nhẹ nhàng bế Đạm Nhã lên, tiến vào trong phòng, đặt cô nằm xuống giường. Tia nhìn của hắn buông lơi nơi ngực áo cô, hệt kiểu muốn khám phá ra bí ẩn đằng sau đó.
Dịch Quân khẽ khàng kéo nhẹ cổ áo cô ra, bầu ngực đầy đặn trắng trẻo làm nổi bật vết bớt đỏ hình hạt đỗ, tất cả đều phản chiếu trong đôi mắt đầy thỏa mãn của hắn. Mỉm cười, hắn hôn lên dấu vết đó! Tốt rồi, Hâm Đình à…
***
- Từ cái đêm bỏ tôi lại trong phòng, Dịch Quân chả thèm gặp mặt tôi lần nào.
Đó là câu chán chường của Hâm Nhi khi nói điện thoại với người phụ nữ X.
- Nghe cô kể, chẳng phải anh ta đã định ân ái với cô rồi sao?
- Đúng thế, anh ấy lột đồ tôi ra, còn xoa nắn ngực tôi như vậy, rõ ràng muốn làm tình tới nơi nhưng phút cuối lại bỏ đi vì công việc.
- Này, chắc không phải Dịch tổng nghi ngờ chuyện gì về cô rồi chứ?
- Chắc là không đâu, chẳng phải cô nói tôi đừng quá đa nghi sao? Khuôn mặt tôi giống y hệt Hâm Đình, thậm chí vết bớt đỏ ngay ngực cùng nốt ruồi son ở mông của chị ta, tôi cũng đã làm đúng như thế. Còn nhớ đêm đầu tiên, anh ấy đã kiểm tra hai dấu vết này của tôi, sau đó thì mê mẩn cởi đồ tôi ra...
- Được rồi. - Phụ nữ X chán nản khi cứ phải nghe Hâm Nhi nói đi nói lại chuyện Dịch Quân si mê lột đồ của cô ta - Nếu là như thế thì tốt! Có thể Dịch tổng quá bận rộn công việc, chờ một thời gian nữa anh ta sẽ lại mò vào phòng mây mưa với cô.