- Cô sợ bị hiểu lầm hay sợ tôi sẽ làm gì đó giống như lúc ở khách sạn Kingdom?
Nhanh chóng giật nhẹ tay ra, Đạm Nhã điềm tĩnh nhìn Dịch Quân:
- Dịch tổng, anh có vợ và tôi có hôn phu, đừng để mọi chuyện mệt mỏi hơn.
Di chuyển một bước chân, Dịch Quân đã ở trước mặt Đạm Nhã, thẳng thắn:
- Chấp nhận lấy một người không yêu, như thế mới là mệt mỏi.
- Anh lại đang có ý đề cập tới chuyện giữa tôi và Lăng Giang? Tôi đã nói rồi, mối quan hệ giữa chúng tôi thế nào, người ngoài như anh đừng can thiệp...
- Đạm Nhã nói đúng đấy, Dịch tổng!
Đạm Nhã và Dịch Quân quay qua khi có sự xuất hiện của kẻ thứ ba, Lăng Giang. Anh bước đến bên cạnh hôn thê, tiếp tục hành động ôm eo thân mật với cô mà lúc nào cũng cố tình bày ra trước mặt Dịch Quân, ngữ khí đều đều:
- Tôi nhớ mình từng nhắc nhở Dịch tổng đừng quá gần gũi Nhã Nhã, trong khi bây giờ phu nhân anh đã trở về mà anh cứ bám theo Nhã Nhã, không thấy ích kỷ à?
- Ích kỷ? - Dịch Quân không nhịn được mà bật cười, ánh mắt trở nên âm lạnh - Một người đàn ông không thể quan hệ tình dục, không thể cho người phụ nữ của mình hạnh phúc trọn vẹn, càng không thể cho cô ấy có được những đứa con, nhưng vẫn cứ giam cô ấy bên cạnh cả đời thì nên gọi là gì?
Đạm Nhã kinh ngạc, tiếp theo cảm nhận những ngón tay lớn kia dần dần siết chặt eo mình tới đau nhói, tức thì khiến cô ngước lên nhìn Lăng Giang. Khuôn mặt dịu dàng thân thiện mọi khi giờ đây chuyển qua tối sầm lạnh lẽo tới rợn người, hệt như một cơn bão lớn đột ngột xuất hiện trên mặt biển.
- Ý Dịch tổng là gì, tôi chưa hiểu? - Đạm Nhã run nhẹ, so với gió lạnh về đêm trên biển thì giọng của Lăng Giang còn lạnh hơn gấp vạn lần.
Lướt mắt qua Đạm Nhã cũng đang bất ngờ, Dịch Quân nhìn lại Lăng Giang:
- Tai nạn và cả “bệnh” của Lăng tổng, tôi biết cả rồi. Anh cứ cố tỏ ra không có gì cũng chẳng sao, tôi rất hiểu cảm giác khó khăn mà anh đang gánh lấy.
- Khó khăn? Tôi thì có khó khăn gì?
- Anh đã từng nhìn thấy thân thể xinh đẹp của Đạm Nhã chưa?
Câu hỏi “táo bạo” của Dịch Quân lần nữa khiến Đạm Nhã sửng sốt, liền lên tiếng:
- Dịch tổng! Anh đang nói cái gì vậy?
Phải thừa nhận sự kìm chế của Lăng Giang là rất tốt khi vẫn điềm tĩnh hỏi:
- Thân thể xinh đẹp... nghĩa là sao?
Bỏ mặc sự can ngăn từ Đạm Nhã, vị tổng tài họ Dịch nhếch mép xảo quyệt:
- Vậy để tôi hỏi rõ hơn nữa: Anh từng thấy Đạm Nhã quyến rũ thế nào trong chiếc váy ngủ khiêu gợi? Hay từng nhìn thấy dáng vẻ cô ấy khi ở trên giường ra sao? À, còn cả trên thân thể cô ấy có những dấu vết gì... Anh có biết không, Lăng tổng?
- Đủ rồi đấy, Dịch tổng! Anh dừng lại đi!
Đạm Nhã đẩy mạnh Dịch Quân một cái, cùng lúc bị Lăng Giang cầm chặt lấy bàn tay đồng thời kéo cô xoay qua, không chỉ khuôn mặt mà giờ đây cả đôi mắt đó đỏ ngầu giống hệt chứa cả trăm ngọn núi lửa sẵn sàng phun trào, tiếng anh như rít khẽ:
- Đạm Nhã! Những điều này là sự thật?
Đạm Nhã định nói không phải, nhưng sự việc cưỡng ép đêm đó lại xuất hiện trong đầu. Rõ ràng khi ấy, Dịch Quân hắn gần như đã trông thấy hết thân thể cô rồi, đó là sự thật chẳng hề bịa đặt! Thế nhưng cô không muốn Lăng Giang hiểu lầm theo hướng cô và Dịch Quân đã vui vẻ lên giường.
Đón lấy câu trả lời là sự im lặng phức tạp từ phía Đạm Nhã, bản thân cảm thấy phẫn nộ điên cuồng liền buông tay cô ra rồi bỏ đi ngay. Tức thì, Đạm Nhã trách cứ:
- Dịch Quân, anh cứ phải tổn thương Lăng Giang tới vậy mới vừa lòng sao?
- Em không yêu Lăng Giang, rõ ràng biết tình hình anh ta như thế mà vẫn đồng ý hôn ước bằng sự thương cảm! Đạm Nhã, chính em mới là đang tổn thương anh ta!
- Chuyện tôi kết hôn với Lăng Giang, anh không hiểu đâu...!
Đạm Nhã bỏ đi, vội vàng đuổi theo Lăng Giang. Còn Dịch Quân uống cạn ly rượu trên tay xong liền ném chiếc ly thủy tinh xuống mặt biển đang gợn sóng.
Đứng cách đó không xa, còn có một kẻ thứ tư đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại căng thẳng giữa ba người nọ: Hâm Đình! Khi biết Dịch Quân rời bữa tiệc ra tận đây tìm Đạm Nhã, cô đã rất bức bối! Hết chuyện Lăng Giang bị “liệt dương” rồi tới việc nghe chính chồng mình nói đã nhìn thấy thân thể mỹ miều của Đạm Nhã, thử hỏi người vợ như cô làm sao không phát điên?
Nghiến răng kèn kẹt, Hâm Đình siết chặt tay, ánh mắt hằn lên sự cay độc! Và rất nhanh, một âm mưu hãm hại dần hình thành.
Ngay lúc này, Đạm Nhã lẫn Lăng Giang đang có cuộc đối mặt vô cùng tệ hại. Đầu tiên là Đạm Nhã lên tiếng trước:
- Giang, anh nghe em nói đã, mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.
- Không như anh nghĩ? Thế thì phải nghĩ sao đây? - Lăng Giang giận dữ - Dịch tổng đó miêu tả về thân thể em tỉ mỉ tới vậy, đừng nói là hai người chẳng làm gì cả!
- Đúng thế, cả hai chẳng làm gì hết! Dịch tổng, anh ta chỉ muốn kiểm tra xem em có phải là Hâm Đình hay không!
- Kiểm tra gì mà phải ở trên giường và nhìn thân thể nhau? Thật kinh tởm!
Lăng Giang hét lên, chỉ việc tưởng tượng ra cảnh Dịch Quân và Đạm Nhã ân ái với nhau, điều mà anh chẳng bao giờ làm được với cô, thì bản thân trở nên cuồng nộ! Biết anh chàng đang điên lên, Đạm Nhã đặt tay lên vai anh và bình tĩnh nói:
- Giang! Em sắp trở thành hôn thê của anh thì anh phải tin tưởng em chứ!
Hôn thê? Lăng Giang nhìn qua Đạm Nhã đang mỉm cười khuyên nhủ, tức thì liền kéo cô lại gần định hôn. Dù sự việc diễn ra khá bất ngờ thế nhưng Đạm Nhã, như thể là một phản xạ thường trực, vẫn kịp thời đẩy anh ra!
Bị từ chối một cách nhanh chóng tới vậy, Lăng Giang bất động nhìn chằm chằm Đạm Nhã đang trong dáng vẻ khó xử, tiếp theo cười khổ sở:
- Em giấu anh mọi chuyện, kể cả việc sống cùng với Dịch tổng! Mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ không bình thường! Và bây giờ em còn đẩy anh ra thế này, Đạm Nhã, đây là cái mà em gọi là “hôn thê”, là “tin tưởng”?