Dịch Quân đưa tay sờ nhẹ môi, máu ri rỉ, có mùi tanh. Còn Đạm Nhã thì đưa mu bàn tay lên che môi, đôi mắt được kẻ viền nhạt ánh lên sự tức giận:
- Dịch Quân! Anh điên cũng có giới hạn thôi! Hôn phu của tôi còn ở đây...
Lần thứ hai Dịch Quân cắt ngang lời Đạm Nhã khi duỗi tay vươn tới nắm nhẹ cái gáy nhỏ đó, hắn vừa kéo cô lại gần vừa tựa trán mình vào trán cô.
- Em nghe đây, Đạm Nhã! Cho dù nơi đây là lễ đường, thì ngày hôm nay Dịch Quân này vẫn có thể cướp em đi được, chứ đừng nói tới Lăng Giang kia còn chưa trở thành hôn phu của em! Tôi sẽ không ngồi yên để mặc mọi chuyện diễn ra đâu!
Để Đạm Nhã nhìn cho rõ biểu hiện quyết liệt ấy xong, bấy giờ Dịch Quân mới chịu buông tha cho cô rồi quay lưng rời khỏi đây mau chóng! Về phần Đạm Nhã, cô tựa lưng vào tường, mu bàn tay quẹt nhẹ qua bờ môi vừa bị hôn tới đỏ cả lên.
Trong khi Đạm Nhã còn chìm trong vô số cảm xúc rối ren, nơi khúc ngoặt của hành lang phía sau bức rèm dày, bóng dáng người đàn ông trẻ vừa mới biến mất...
Bước nhanh ra ngoài siêu xe, Dịch Quân bảo với Hải Vương mau trở về biệt thự! Trước khi vào trong xe, hắn không quên yêu cầu anh chàng vệ sĩ:
- Đi điều tra về Lăng gia, và cả mối quan hệ với Đạm gia!
***
Hải Vương đứng trước bàn Dịch tổng, nói lại lần nữa về thông tin vừa điều tra:
- Khoảng một năm sau khi cô Đạm được đưa về nhà thì Đạm gia rơi vào khó khăn kinh tế, bấy giờ Lăng gia đứng ra giúp đỡ mới có thể vực dậy. Biết Lăng tổng để ý cô Đạm nên Đạm Tùng Sâm quyết định bàn hôn ước với Lăng gia. Nhưng khi ấy nghe đâu cô Đạm đang tập trung phát triển sự nghiệp vì vậy chưa muốn kết hôn. Sau đó Lăng tổng đột nhiên gặp tai nạn khá nghiêm trọng nhưng may mắn vượt qua, chính thế sức khỏe mới suy yếu vì vậy chuyện hôn sự kéo dài đến tận giờ!
Tay gõ từng nhịp xuống bàn làm việc, Dịch Quân trầm tư, thế ra hôn sự giữa hai nhà Đạm - Lăng là do trả ơn chứ không phải vì Đạm Nhã và Lăng Giang yêu nhau. Vẻ như tình cảm xuất phát từ phía Lăng Giang đã rõ ràng, riêng Đạm Nhã thì chưa rõ.
- Chỉ vậy thôi à, ngoài ra không có gì bất thường?
- Lăng gia thì bình thường, chỉ có một người lạ mặt xuất hiện tại đó cách đây hai năm trước, đúng thời điểm Lăng gia giúp đỡ Đạm gia. Hình như là bác sĩ riêng của Lăng tổng. Tôi đã cho người tìm hiểu thêm, nếu có gì sẽ báo lại Dịch tổng sau.
- Bác sĩ riêng? - Tự dưng ba từ này gợi lên cho Dịch Quân chút cảm giác gì đó trong quá khứ - Được rồi, tìm hiểu thêm tai nạn mà Lăng Giang gặp phải là gì và cả sức khỏe anh ta yếu như thế nào.
Hải Vương vừa đáp vâng thì ngoài cửa phòng vang lên tiếng cô thư ký:
- Dịch tổng, có Lăng tổng của tổng công ty Hưng Phát muốn gặp ngài.
Vừa mới nhắc tới mà đã xuất hiện rồi, Dịch Quân cười khẽ sau đó bảo thư ký cho Lăng Giang vào đây! Hải Vương vừa đi ra xong thì Lăng Giang bước vào.
- Tôi vừa giải quyết công việc, tiện đường đi qua nên vào đây thăm hỏi Dịch tổng.
Rời bàn làm việc, Dịch Quân bước đến gần và thấy Lăng Giang giơ tay ra, lịch sự hắn cũng bắt tay anh chàng đáp lại. Hai người cùng ngồi xuống ghế sa lông.
- Quả nhiên là tập đoàn đứng đầu cả nước, quy mô thật là bề thế! Vậy mới nói, Dịch tổng quả nhiên tuổi trẻ tài cao, khó ai sánh kịp! - Lăng Giang khen ngợi.
- Đã 34 tuổi rồi còn “tuổi trẻ” tài cao gì nữa! - Dịch Quân uống cafe, buồn cười trước bốn từ này - Tập đoàn Thế Kỷ Dịch thị là do cha tôi Dịch Nghiễm sáng lập ra, tôi chỉ là người kế thừa và làm tốt chức vụ của mình thôi.
- Dịch tổng quả nhiên khiêm tốn. Hôm nay đến đây ngoài việc chào anh một tiếng, tôi còn muốn hỏi bữa tiệc mấy đêm trước chẳng hay anh có gì phật ý hay sao mà lại ra về sớm như thế khiến tôi và Nhã Nhã chưa kịp tới nói chuyện nữa.
Lăng Giang nhắc tới Đạm Nhã không khỏi làm Dịch Quân khựng vài giây, rồi nói:
- Hôm đó tôi thấy hơi mệt nên về sớm, thật không phải khi chưa chào Lăng tổng một tiếng. Còn cô Đạm thì chắc không so đo vậy đâu, chưa kể tôi và cô ấy cũng thường gặp nhau nên chẳng cần thiết chào hỏi khách khí ở bữa tiệc.
Nói về chuyện này khiến Lăng Giang mau chóng đặt tách cafe xuống, bảo:
- Tôi có biết việc Dịch tổng thuê Nhã Nhã thiết kế nội thất cho chuỗi khách sạn. Thật là, cô ấy chẳng nói gì với tôi cả, mãi một tuần trước tôi mới biết đấy.
- Đạm Nhã không nói gì với anh? - Dịch Quân ngạc nhiên - Tôi tưởng với mối quan hệ thân thiết giữa hai người thì cô ấy sẽ báo với anh đầu tiên chứ?
- Dịch tổng không biết đấy, Nhã Nhã tuy bề ngoài thân thiện hòa nhã nhưng kỳ thực lại khá lạnh lùng và xa cách, tính cách cô ấy cũng không dễ bộc lộ cảm xúc với ai, nhất là liên quan tới công việc thì càng kín tiếng hơn. Anh đừng thấy cô ấy mang cái tên “Đạm Nhã” mà nghĩ cô ấy dễ gần, điềm đạm.
Câu trước Nhã Nhã, câu sau cũng Nhã Nhã, Dịch Quân cảm giác hơi khó chịu.
- Chẳng rõ Đạm Nhã có thân thiện với ai khác không, chứ với tôi thì cô ấy bộc sẵn tính lạnh lùng xa cách rồi, nhiều lúc còn rất khó đoán.
- Ha đúng rồi, ngay cả tôi cũng chưa hiểu rõ con người cô ấy nữa là.
- Cũng phải, nếu tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, thì anh có làm cách gì cũng không thể hiểu được trái tim cô ấy.
- Ý Dịch tổng là...
- Theo tôi được biết, hôn ước giữa Lăng tổng và Đạm Nhã chỉ là do Đạm gia muốn trả ơn Lăng gia vì đã ra ta cứu giúp trong lúc khốn khó chứ không hề xuất phát từ tình yêu của hai người.
- Dịch tổng thông tin cũng nhanh nhẹn thật.
- Chỉ là tiện thể tìm hiểu thôi.
- Xem ra Dịch tổng cũng quan tâm Nhã Nhã lắm, chứ không chỉ là “tiện thể”.