Cơn giận biến mất ngay, Đạm Nhã vội vàng rút một đống khăn giấy rồi chạy đến chỗ Dịch Quân, mau chóng ụp lên vết đứt để cầm máu lại. Chẳng ngờ được, cô lại ném chậu kiểng nhỏ đi mà không chịu nhìn gì cả!
- Xin lỗi, tôi quá trớn rồi.
Trông cảnh Đạm Nhã vừa cụp mắt lại vừa lo lắng cầm máu cho mình, Dịch Quân thấy vui trong lòng dù bàn tay đang đau. Hắn mủi lòng lại muốn sờ lên gương mặt cô nhưng sợ cô tiếp tục phản ứng, trở nên ghét hắn.
- Tôi mới là người có lỗi.
Đạm Nhã ngước lên, bắt gặp nét mặt Dịch Quân trầm lặng và áy náy, nghĩ rằng có lẽ hắn cũng đang rất ân hận vì chuyện đã làm với cô đêm qua.
- Nếu... anh hứa từ giờ không gọi tôi là Hâm Đình, không giở bất cứ thủ đoạn nào nữa thì đây sẽ là lần cuối cùng tôi tha thứ cho anh.
Chỉ đợi một câu nói này của Đạm Nhã thôi, lòng Dịch Quân đã nhẹ nhõm rồi...
Ngồi trên xe jeep, Dịch Quân cứ nhìn lòng bàn tay vừa được băng bó, ngay sau vô lăng Hải Vương lo lắng lên tiếng:
- Dịch tổng, tay anh...?
- Đừng lo, đứt không sâu lắm. Cũng nhờ nó, mà cô ấy mới tha thứ cho tôi!
- Thực ra Dịch tổng đã làm gì mà khiến cô Đạm giận dữ tới vậy?
Hình ảnh đêm qua Đạm Nhã nằm trên giường suýt bị lột sạch váy hiện lên trong đầu, Dịch Quân chẳng đời nào để Hải Vương biết được, liền đề cập sang chuyện khác:
- Việc điều tra thân thế của Đạm Nhã tới đâu rồi?
- Tôi đã sai người tìm hiểu kỹ lưỡng, nhưng thông tin không quá nhiều. - Hải Vương báo cáo - Cô Đạm đúng là con gái của Đạm Tùng Sâm, một giám đốc công ty bất động sản. Đạm gia cũng thuộc dạng bề thế, và chỉ có cô con gái này thôi. Cô Đạm theo học khóa thiết kế nội thất ngắn hạn, nhưng tài năng thì rất phát triển...
- Bỏ qua mấy chi tiết thừa đó đi, chỉ bấy nhiêu thông tin thôi sao?
- Vẻ như Đạm gia đã phong tỏa tin tức về cô Đạm, người của chúng ta khó tìm hiểu hơn... Nhưng có một chi tiết kỳ lạ, là Đạm Nhã từ nhỏ đã không sống ở Đạm gia mà là ở xóm chài ven biển của tỉnh X. Nghe đâu, cô ấy thất lạc gia đình từ bé, mãi ba năm trước mới được Đạm Tùng Sâm tìm thấy.
Phong tỏa tin tức, nghĩa là có điều uẩn khúc muốn che giấu! Chưa kể, lại vẫn là ba năm trước, cùng thời điểm Hâm Đình biến mất! Dò la tin tức bao lâu lại không có chút manh mối nào về Hâm Đình nhưng cùng lúc lại xuất hiện một Đạm Nhã bí ẩn? Quá nhiều sự trùng hợp! Mãi một lúc sau Dịch Quân mới cất tiếng:
- Tiếp tục điều tra làng chài mà Đạm Nhã từng sống, rồi sai người đến đó tìm hiểu.
***
Đạm Nhã cho Dịch Quân xem qua bản vẽ thiết kế không gian mẫu 3D. Sau nửa tháng, cô mới lên ý tưởng và vẽ phác thảo 3D cho nội thất phòng ốc của một phần khách sạn trước. Dịch Quân khá khó tính và yêu cầu cao, vì vậy mà cô đã phải chỉnh sửa vài lần. Đây là lần thứ ba hắn xem lại bản phác thảo và có vẻ hài lòng hơn rồi!
- Cô Đạm đúng năng lực hơn người, chỉ vẽ đúng ba lần mà đã khiến tôi ưng ý đấy. Những nhà thiết kế trước đều vẽ không dưới 10 lần mới hợp ý tôi.
Hiếm khi nghe Dịch Quân khen ngợi thật sự, Đạm Nhã cười bảo:
- Làm việc với khách hàng khó tính như Dịch tổng, khả năng chuyên môn của tôi cũng được nâng lên vài phần. Nếu bản thiết kế này anh đã hài lòng thì tôi sẽ bắt đầu bàn bạc với kiến trúc sư, các thợ điện - cơ khí. Sau đó thì tôi phải đi chọn lựa vật liệu, các sản phẩm nội thất và nhiều vật dụng cần thiết khác!
Đúng là không nghề gì đơn giản, Dịch Quân tự thấy thiết kế nội thất cũng rất cần sự chăm chỉ tỉ mỉ và chuyên môn cao. Nghe Hải Vương báo tầm hai tiếng nữa sẽ có cuộc họp quan trọng với ban điều hành công ty, Dịch Quân liền đứng dậy rời đi.
Đạm Nhã sắp xếp lại những bản vẽ phác thảo thì phát hiện một sợi dây chuyền bạc nằm dưới chân bàn, liền cầm lên xem. Là của Dịch tổng sao? Cô mở mặt oval ra xem...
- Xin lỗi, sợi dây chuyền đó là của tôi.
Chỉ mới nhìn thấy bức ảnh một đứa bé gái khoảng 4-5 tuổi lồng trong mặt dây chuyền, Đạm Nhã đã nghe chất giọng của Dịch Quân cất lên lần nữa. Cô quay qua, trông cảnh hắn chậm rãi đi tới và đồng thời đưa tay ra có ý muốn lấy lại dây chuyền. Dĩ nhiên cô cũng trả vật về cho chủ, nghĩ gì đó liền hỏi:
- Cô bé trong ảnh là gì của Dịch tổng thế?
- Hiếm khi thấy cô Đạm tò mò như vậy đó! - Đùa vui xong, Dịch Quân bật nắp mặt oval ra, nhìn nụ cười của đứa trẻ trong ảnh - Đây là con gái tôi, tên Yên Yên! Con bé thật đáng yêu, đúng không?
- Hóa ra anh đã có gia đình rồi?
- Bình thường cô rất tinh ý mà, sao lại không nhìn thấy nhẫn cưới trên tay tôi?
Dịch Quân giơ bàn tay trái lên, hình ảnh chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út hiển hiện trong đôi mắt bình lặng của Đạm Nhã.
- Thế nếu tôi đoán không lầm thì Hâm Đình... là vợ anh?
- Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi và chúng tôi từng có một đứa con là Yên Yên.
- Tôi không thích tìm hiểu chuyện riêng tư người khác nhưng vì anh cứ luôn gọi tôi là Hâm Đình nên tôi thắc mắc, cô ấy không ở bên cạnh anh sao?
Dịch Quân nhìn vào Đạm Nhã, ánh mắt thâm trầm của vị tổng tài trẻ phản chiếu vài dòng suy nghĩ mơ hồ lẫn phức tạp, tiếp theo trả lời:
- Vì sai lầm của tôi mà ba năm trước Hâm Đình biến mất, chỉ để lại một lá đơn ly hôn. Tôi đã cho người tìm kiếm cô ấy khắp nơi, gần như lật tung mọi thứ nhưng vẫn vô ích. Dù vậy tôi chưa bỏ cuộc, chỉ cần cô ấy còn sống thì tôi sẽ còn kiếm tìm.
- Sao anh không nghĩ vợ anh đã không còn muốn gặp anh nữa? Cô ấy để lại đơn ly hôn nghĩa là muốn quên anh đi còn gì? - Đạm Nhã nói nhàn nhạt.
- Hâm Đình chọn cách quên nhưng Dịch Quân tôi sẽ chọn cách nhớ! Tôi đã khiến vợ mình đau khổ, oán trách nhưng tôi vẫn muốn tìm cô ấy về. Nếu có thể gặp lại Hâm Đình thì tôi sẽ nói cô ấy biết ba năm qua tôi thương nhớ cô ấy thế nào, khổ sở lẫn hối hận ra sao, và tôi sẽ làm mọi thứ để bù đắp cho tất cả. Tôi luôn đeo nhẫn cưới để nhắc nhở bản thân rằng, tôi chỉ thuộc về duy nhất một người - Hâm Đình!
Bề ngoài lạnh lẽo uy phong, khiến người ta nghĩ bên trong trái tim ấy thật băng giá, thế nhưng thật không ngờ Dịch tổng hắn lại thâm tình đến vậy, còn có thể nói những lời khiến người nghe dao động. Dịch Quân bộc bạch mấy điều này cho Đạm Nhã nghe chẳng rõ mang ý gì, chỉ là lòng cô đã gợn lên chút cảm xúc kỳ lạ nào đó.
- Đáng lý khi vợ anh còn ở bên cạnh thì anh nên trân trọng cô ấy hơn...
Khi phát ra câu nói thản nhiên ấy, tia nhìn của Đạm Nhã dường như dừng lại trên bức ảnh Yên Yên đang trên tay Dịch Quân, và tiếp theo nghe hắn nói khẽ:
- So với những vết thương chảy máu đầm đìa, thì những vết thương âm ỉ trong lòng mới là kinh khủng. Chúng ta lại không biết rằng, sự ân hận lại có thể tàn nhẫn tới vậy.