Rốt cuộc Dịch Quân đang định làm chuyện gì vậy? Sai một nhóm vệ sĩ đến bắt Yên Yên đến đâu chẳng rõ, lại còn cái gì mà không kịp thời gian? Thế nhưng Hâm Đình chẳng thể suy nghĩ nhiều, nhóm Hải Vương đang xấn tới tách hai mẹ con cô ra, cứ thế bắt lấy Yên Yên đi! Hâm Đình vùng vẫy kịch liệt...
Lúc Yên Yên bị đưa vào trong xe của Hải Vương, một chiếc xe hơi sang trọng chạy đến trong tình cảnh khá hỗn loạn giữa nhóm vệ sĩ với Hâm Đình.
- Mau buông phu nhân ra!
Hâm Đình ngừng chống cự, nhận ra đó là giọng của Dịch Quân! Hắn đứng trước cửa xe hơi, yêu cầu nhóm vệ sĩ. Tức thì, cô chạy vội tới chỗ hắn, gấp gáp hỏi:
- Anh muốn đưa Yên Yên đi đâu?
- Chuyện này nói ra dài dòng, ở đây không tiện, nên cô yên lặng đi theo tôi. Yên Yên không sao đâu, chỉ là tôi cần nó ngay bây giờ!
Nói vỏn vẻn hai câu thế thôi, Dịch Quân kéo Hâm Đình vào bên trong xe.
Dàn xe hơi dừng ngay trước bệnh viện tư cao cấp thuộc sở hữu của Dịch gia, Hâm Đình khó hiểu trước việc mình và Yên Yên bị đưa đến đây. Vừa mới xuống xe thôi, nhóm Hải Vương đã mau chóng đem Yên Yên đi vào bên trong, dĩ nhiên Hâm Đình vội vã đuổi theo nhưng đã bị Dịch Quân kìm giữ lại, lạnh lùng bảo:
- Tôi đã nói Yên Yên không sao, cô cứ chờ ở đây bên cạnh tôi được rồi.
- Dịch Quân! - Quá hoang mang, Hâm Đình đẩy mạnh chồng ra - Rốt cuộc anh phát điên cái gì vậy? Anh muốn làm gì Yên Yên của tôi?
Chỉnh sửa áo khoác ngay ngắn, Dịch Quân hướng mắt vào Hâm Đình, cười nhạt:
- Được rồi, cũng đến lúc cần nói rõ mọi chuyện, chúng ta vào bên trong thôi.
Mặc dù lòng nóng như lửa đốt, Hâm Đình vẫn phải nhẫn nại bước theo Dịch Quân. Cả hai vào trong một căn phòng sang trọng kín đáo, và điều ngạc nhiên tiếp theo chính là Hâm Đình thấy Thịnh Mỹ Kỳ cũng có mặt tại đây, bên cạnh vẫn là nhóm người của Đài Cương. Mỹ Kỳ nhìn Hâm Đình một cái, sau đó vùi mặt vào khăn tay khóc thút thít thật kỳ lạ!
- Anh mau nói rõ xem, là chuyện gì đây?
Dịch Quân ngồi cạnh Thịnh Mỹ Kỳ, thản nhiên trước sự sốt ruột của Hâm Đình.
- Chắc cô cũng nghe Ruby bị bệnh nặng và tôi đã thuê một đội ngũ bác sĩ nước ngoài về chăm sóc cho con bé. Nhưng cô biết Ruby bị bệnh gì chứ? Là suy gan!
Hâm Đình bất ngờ, suy gan ư? Đứa trẻ mới năm tuổi mà đã bị suy gan?
- Hẳn cô cũng tự có câu trả lời, đó là Ruby bị suy gan bẩm sinh! Khi vừa chào đời, một nửa lá gan của con bé đã rất yếu. Theo lời bác sĩ chẩn đoán, Ruby muốn sống tiếp thì cần phải được ghép gan sớm...
- Khoan đã! Ruby bị suy gan thì liên quan gì đến Yên Yên?
Bấy giờ ánh mắt Dịch Quân trở nên sắc bén trước sự khó hiểu từ Hâm Đình:
- Tôi và Mỹ Kỳ muốn hiến gan cho Ruby nhưng đều không phù hợp. Trong một lần tình cờ xét nghiệm về Yên Yên, tôi phát hiện gan của nó phù hợp với Ruby!
- Ý anh là... - Tự dưng Hâm Đình nghe tim mình đập dữ dội - Anh muốn lấy gan của Yên Yên ghép cho Ruby? Đây là lý do hôm nay anh bắt con bé?
Trước sự im lặng của Dịch Quân, cũng chính là câu trả lời chính xác nhất, Hâm Đình bần thần tới nỗi chới với ngả người ra sau. Chuyện gì thế? Rốt cuộc là gì thế?
Cô cứ tưởng Dịch Quân hiểu lầm gì về Yên Yên, vì vậy mà lạnh nhạt xa cách con. Việc hắn bảo mình căm ghét đứa trẻ này, ngỡ đâu chỉ lời nói nhất thời. Nào ngờ, hắn không chỉ ghét bỏ Yên Yên, mà còn ác độc tới mức muốn lấy gan con bé cho Ruby?
Hâm Đình lắc đầu, lòng trống rỗng tê tái khi hỏi đứt quãng:
- Sao... sao lại là Yên Yên chứ? Anh nói đi...
Dịch Quân đứng dậy đến trước mặt Hâm Đình còn đang thất thần, cất tiếng:
- Cô cũng hiểu phẫu thuật ghép tạng khó khăn vì rất hiếm tìm ra được tạng phù hợp, chưa kể nhu cầu hiến tạng trong nước lại không cao. May mắn thế nào Yên Yên lại có gan phù hợp với Ruby, nên dĩ nhiên phải lấy.
Bốp! Hâm Đình tát mạnh vào mặt Dịch Quân, vì không thể tin nổi đấy là những lời nói phát ra từ miệng của một người cha! Lãnh trọn cú đánh nảy lửa, hắn sờ nhẹ bên má tiếp theo hướng ánh mắt vô cảm vào khuôn mặt ướt đẫm lệ của vợ.
- Anh nói may mắn sao? Anh nói cái chuyện Yên Yên phải hiến gan cho Ruby là “may mắn”? - Hâm Đình hét lên - Tại sao? Dịch Quân! Anh có thể đối xử tàn nhẫn với Yên Yên tới vậy? Con bé và Ruby... đều là con gái ruột của anh!
- Con gái ruột? Có chắc là vậy không? - Dịch Quân chợt hỏi một câu kỳ quặc.
- Anh nói thế nghĩa là sao...? - Hâm Đình nhíu mày.
Ngừng thút thít, Thịnh Mỹ Kỳ đứng phắt dậy đồng thời đẩy mạnh vai Hâm Đình:
- Cô đủ rồi đấy! Tự bản thân làm ra cái loại chuyện xấu hổ mà còn quay qua trách Dịch Quân hả? Thật sự, tôi nhịn đủ lắm rồi, mỗi lần gọi cô hai tiếng “phu nhân” mà tôi cũng muốn buồn nôn! Cô nên biết ơn vì anh ấy còn chưa đuổi cô cùng đứa con hoang ấy ra khỏi cửa Dịch gia!
- Thịnh Mỹ Kỳ, cô ăn nói cho cẩn thận! Cô dám nói Yên Yên là “con hoang”?
Hâm Đình bước lên vài bước, còn chưa kịp làm gì Thịnh Mỹ Kỳ thì ngay lập tức đã bị Dịch Quân đẩy ngã xuống dưới đất! Trấn tĩnh lại, cô ngơ ngác nhìn hắn đang bảo vệ Mỹ Kỳ, cả biểu cảm trên gương mặt đó cũng vừa giận dữ vừa đay nghiến.
- Cô nói tôi tàn nhẫn? Vậy cái đứa trẻ kia không phải con ruột tôi thì cớ gì tôi phải yêu thương bảo vệ nó, hả?
- Dịch Quân, anh bị điên à? Yên Yên là con gái ruột của anh! Đừng có nghe ai đó nói ra nói vào mà anh lại nghi ngờ con bé!
- Cô nghĩ tôi hồ đồ tới nỗi không đi xác thực chuyện này ư?
Xác thực? Nghĩa là gì? Yên Yên, con gái ruột của Dịch Quân, vốn dĩ đây đã là sự thật rành rành, thế thì còn có chuyện gì để “xác thực” nữa?