Khi Giang Cảnh tới, bạn cùng phòng như hai vị thần giữ cửa, trái phải mỗi bên một đứa, Giang Cảnh liếc mắt qua lớp kính trong suốt trên cửa, thấy Lâm Vãn Chiêu đang nhắm nghiền mắt, hỏi: “Ngủ rồi à?”
Sau câu hỏi bâng quơ ấy, Lý Tuấn Tuấn muốn nóng máu, hay tay nắm chặt lại, cố gắng mỉm cười: "Ờ?”
Giang Cảnh không hiểu Lý Tuấn Tuấn sao mà tức giận một cách quái gở thế, nhưng từ trước đến nay hắn vốn không để ý mấy chuyện này: “Nếu cậu ấy không có gì đáng ngại thì tôi đi về trước.”
Lý Tuấn Tuấn thấy tên trai đểu này thật sự không thèm tính toán gì mà lại rời đi, lập tức nói: "Ít nhiều gì cũng phải lo tiền viện phí cho cậu ấy chứ?”
Giang Cảnh dừng bước, Lý Tuấn Tuấn nghĩ nếu tên trai đểu này ngay cả tiền thuốc men cũng không muốn liên quan, hắn sẽ thay Lâm Vãn Chiêu làm đơn ly hôn.
Nhưng Giang Cảnh lại gật đầu, thay Lâm Vãn Chiêu thanh toán tiền viện phí.
Lý Tuấn Tuấn nhìn thoáng qua Viên Lai, nhỏ giọng nói, “Cũng không đến nỗi là cặn bã."
Viên Lai: “Đợi lát nữa làm cho cậu ta vào trong, Vãn Chiêu không có ngủ.”
Lâm Vãn Chiêu không có ngủ, Viên Lai có thấy cậu ấy mở mắt, nhìn về phía ô cửa bên này, lúc hai người chạm mắt nhau, Lâm Vãn Chiêu đặc biệt dùng ánh mắt chờ mong nhìn ngó.
Viên Lai lắc lắc đầu, Lâm Vãn Chiêu ủ dột hẳn đi, lại nhắm nghiền hai mắt.
Lâm Vãn Chiêu còn đang đợi chồng của cậu ấy.
“Còn nữa, chuyện chồng chồng bọn họ chúng ta đừng nhúng tay vào, ít nhất đến bây giờ Lâm Vãn Chiêu vẫn không oán giận Giang Cảnh. Sau này chúng ta quan tâm nhiều một chút, đừng để cho Vãn Chiêu chịu thiệt.”
Lý Tuấn Tuấn gật đầu.
Giang Cảnh thanh toán xong tiền viện phí, quay lại đẩy cửa vào nhìn Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu trong chốc lát liền mở mắt, đôi mắt tròn trịa, khác hoàn toàn với vẻ tức giận chất vấn hắn ta vì sao không cho cậu chép bài vào mấy tiếng trước.
Khoé miệng Giang Cảnh giật giật, con người ta sau tai nạn giao thông quả là trở nên thành thật hơn trước. Hắn tiện tay cầm quả táo đã gọt vỏ lên: “Bây giờ còn có nơi nào không thoải mái không?”
Sau khi Lâm Vãn Chiêu nghe được anh chồng nhà mình nói chuyện, vội vàng làm ra một bộ dạng tủi thân, chỉ chỉ vào đầu, giọng nói cũng khàn khàn: “Đau đầu.”
Giang Cảnh có chút kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Vãn Chiêu.
Lâm Vãn Chiêu đang nhõng nhẽo với hắn đấy à?
Giang Cảnh không chú ý đến Lâm Vãn Chiêu nữa.
Lâm Vãn Chiêu đã quen thói lạnh nhạt của chồng mình. Cậu chỉ là một kẻ được dùng 100 tệ để mua về, nhiệm vụ của cậu chính là chăm sóc tốt cho chồng mình. Nhưng mà hiện tại cậu không thể chăm sóc tốt cho chồng mình được.
Cảm xúc của Lâm Vãn Chiêu bỗng nhiên tuột xuống, Giang Cảnh đứng ở bên cạnh còn có thể cảm nhận được điều đó.
Hắn nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua Lâm Vãn Chiêu, “Đau đầu?”
Lâm Vãn Chiêu rầu rĩ nói: “Không phải.”
Lâm Vãn Chiêu nhìn quả táo trong tay Giang Cảnh, thở dài: "Bộ dạng em hiện tại như thế này, anh sẽ ghét bỏ em sao?”
Tay Giang Cảnh đang gọt vỏ táo bỗng cứng đờ, đôi mắt đen nhánh của hắn hơi lay động, đột nhiên ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Giang Cảnh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Vãn Chiêu.
Mà Lâm Vãn Chiêu cũng vì ánh nhìn đó mà đỏ mặt tía tai.
Lâm Vãn Chiêu cảm thấy bản thân cậu rất may mắn. Tuy rằng bị mua về, nhưng mà kẻ mua là một người đàn ông rất đẹp, lại còn rất ưu tú.
Yết hầu Giang Cảnh hơi động đậy, chần chừ hỏi: “Lâm Vãn Chiêu, cậu đang hiểu lầm gì đó à?”
Lâm Vãn Chiêu chớp chớp mắt, tự hỏi bản thân lời của đối phương là có ý gì.
Lâm Vãn Chiêu nheo mắt, vui vẻ nói, “Hóa ra chồng không chê em!”
Đôi đồng tử của Giang Cảnh đột ngột co lại, tay nắm chặt dao gọt hoa quả, vội vàng gọi bác sĩ.
Bác sĩ lại đưa Lâm Vãn Chiêu chụp phim, sau khi chụp xong, Lâm Vãn Chiêu túm túm góc áo Giang Cảnh, thu hút được sự chú ý của hắn.
Lâm Vãn Chiêu nhìn bác sĩ y tá đi đi lại lại, cậu hướng về phía Giang Cảnh vẫy vẫy tay.
Giang Cảnh không nhúc nhích.
Lâm Vãn Chiêu nói thêm một câu: "Đó là lời thì thầm."*
(*Mình thật sự không hiểu đoạn này lắm?")
Giang Cảnh: “..." Cúi người
Lâm Vãn Chiêu lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Chồng ơi, chụp phim có phải rất mắc tiền không? Bảo hiểm có thể trả hết hả?”
Ch...chồng.
Giang Cảnh vốn là một bức tượng đá ngàn năm, đột nhiên bị sốc đến "nứt" cả ra.
“Ngay cả bảo hiểm y tế cũng biết mà còn nghĩ tôi là chồng cậu?"
Lâm Vãn Chiêu ngơ ngác mà “hả” một tiếng. Bởi vì đầu bị thương nên trong chốc lát không phản ứng lại kịp, chờ đến lúc ý thức được ý nghĩa lời nói của Giang Cảnh, nước mắt Lâm Vãn Chiêu chực trào ra, môi run rẩy: “Chồng ơi, anh...không cần em nữa sao?”
Hốc mắt Lâm Vãn Chiêu đỏ ửng, trong ánh mắt toát lên vẻ tủi thân vô cùng.
Giang Cảnh thở một hơi thật dài.
Con mẹ nó chuyện gì đang xảy ra thế này?
Giang Cảnh chỉ có thể lau nước mắt cho Lâm Vãn Chiêu, chờ kết quả bác sĩ kiểm tra báo cáo.
Bác sĩ gọi Giang Cảnh đến: “Các mục kiểm tra đều không có vấn đề gì. Nhưng nếu xuất hiện hiểu lầm như vậy thì hẳn là dư âm của tai nạn dẫn tới rối loạn hệ thần kinh. Có phải trước khi xảy ra tai nạn giao thông cậu ấy đã phải chịu chuyện gì kích động không?”
Giang Cảnh lục lại trí nhớ xem thử.
Lâm Vãn Chiêu trước khi bị tai nạn giao thông đã đơn phương cãi với hắn một trận.
(*Đơn phương: một mình, một phía, một bên không có sự đáp ứng.
Mình không biết thay thế thành từ nào cho hợp lý nên đành để nguyên.)
Nguyên nhân là do Lâm Vãn Chiêu thi trượt Toán Cao Cấp, mà khi ấy hắn đã không cho cậu chép bài.
Nhưng chuyện này với chuyện cậu ấy xem hắn là chồng đâu có liên quan gì nhau? Không phải cậu nên ghét hắn hơn mới phải hả?
Bác sĩ nói thêm: “Hiện tại cậu ấy không thể chịu thêm thêm kích thích nữa đâu. Chuyện cậu ấy hiểu lầm cậu là chồng của mình ấy, các cậu là bạn cùng phòng à?”
Giang Cảnh ừ một tiếng.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy chuyện này dễ xử lí hơn rồi. Trước tiên hãy phối hợp với chúng tôi một chút, định kỳ đến đây kiểm tra sức khỏe. Bởi vì nếu hiện tại cậu nói thẳng ra rằng cậu không phải chồng của cậu ấy, sẽ khiến tinh thần không ổn định..."
Giang Cảnh: “…”
Giang Cảnh ngơ mặt ra, chỉ có thể lựa chọn chấp nhận.
Tuy rằng anh và Lâm Vãn Chiêu ở chung một ký túc xá nhưng lại tiếp xúc không nhiều. Chỉ biết Lâm Vãn Chiêu lớn lên rất đáng yêu, gặp ai cũng cười hì hì, còn thích chơi game và xơi đồ ăn. Ở ký túc xá chơi game bị mắng đến khóc.
Giang Cảnh còn nhớ rất rõ.
Lúc sắp thi cuối học kỳ 1 năm nhất vào ngày nọ, sau khi Lâm Vãn Chiêu bị mắng đến khóc, liền quen thuộc trèo lên giường anh gọi sự trợ giúp, vừa lau nước mắt vừa cầu cứu anh, nói đồng đội trận vừa rồi muốn tìm cậu solo.
Truyền Kỳ Vinh Quang thì anh cũng có chơi, một trò chơi đấu 5v5, cũng có chế độ chơi 1v1.
Rank của Giang Cảnh rất cao, Lâm Vãn Chiêu kết bạn với anh, nên đương nhiên cũng thấy được rank của Giang Cảnh.
Vì vậy, ngay từ năm nhất Lâm Vãn Chiêu đã luôn mời Giang Cảnh, Giang Cảnh thỉnh thoảng sẽ chơi một ván, đồ sát loạn xạ.
Giang Cảnh chơi thay cho Lâm Vãn Chiêu, khẳng định trước được một kết quả huy hoàng, đối phương sẽ bị hành hạ đến chết.
Lâm Vãn Chiêu ngừng khóc.
Có thể là vì thế nên Lâm Vãn Chiêu hiểu lầm, ngày thi Toán Cao Cấp đã bảo anh cho mình chép bài.
Giang Cảnh phớt lờ Lâm Vãn Chiêu.
Trong suốt kỳ nghỉ đông, Giang Cảnh cũng không còn được nhận lời mời chơi game của Lâm Vãn chiêu nữa.
Nhưng hiện tại, Lâm Vãn Chiêu lại hiểu lầm anh là chồng của cậu, cho nên tham lam muốn anh kéo mình đạt điểm cao?
Hẳn là không phải.
Giang Cảnh trầm mặc, trở lại phòng bệnh, anh thấy mặt mũi Lâm Vãn Chiêu hồng hồng, rất dễ thương.
Cứ giả vờ trước đã.
“Chồng à, em sẽ đi ra ngoài làm việc bán thời gian rồi trả lại 100 tệ cho anh. Em sẽ không bao giờ mua skin nữa.” Lâm Vãn Chiêu nhìn Giang Cảnh đang đi tới, lập tức trở nên đáng thương, nói.
“100 tệ gì cơ?”
Lâm Vãn Chiêu khép hai mắt lại, vẻ mặt đau khổ, một lần nữa ở trước mặt chồng thừa nhận mình là một người rẻ tiền, có thể mua được với giá 100 tệ, “Chồng à, mặc dù anh dùng 100 tệ để mua em, nhưng em thật sự rất thích anh, ai làm chồng của em chính là trời của em. Cho nên chồng à, em sẽ nghe lời mà.”
Giang Cảnh: “…”
Đôi mắt đen nhánh ấy đã không còn bình tĩnh được nữa.
–Tanhaithienha–