Quán bar
Đấu võ mồm với nhau một hồi, hai người lại ngồi xuống uống rượu cùng nhau như họ là một đôi bạn tâm giao xa ngày gặp lại.
Mạch Mỹ Ly không biết mình đã uống bao nhiêu, lúc vừa cùng tên điên bên cạnh cãi nhau, mỗi một câu cô lại uống cạn một ly.
Cô vươn tay, muốn đếm thử bàn tay mình có bao nhiêu ngón. Nhưng mà trước mắt cô chỉ lòe nhòe hình ảnh, không có cố định.
Mạch Mỹ Ly đếm nhẩm trong đầu, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.
A! Bàn tay cô thế ra lại có 7 ngón tay.
Cô cười, mình say thật rồi.
Tên điên bên cạnh cũng say không kém, uống đến gần như bất tỉnh nhân sự, hai mắt nhắm nghiền, miệng há to.
Hoàn toàn mất đi phong độ điển trai cao quý trước đó.
Mạch Mỹ Ly có chút chán ghét, lay hắn dậy:"Này, mau tỉnh dậy."
Họ Nhiễu đang chìm vào mộng đẹp, trong mộng xuất hiện vô vàn mỹ nữ vây quanh hắn. Một trái một phải bồi hắn uống rượu. Thế nào lại xuất hiện tiếng nói của người phụ nữ khó ưa kia?
Tiểu Ly thấy hắn sắp sửa ngã xuống người mình, liễu mi nhíu chặt, đẩy hắn ra:"Anh đừng trách tôi khách khí."
Cô vươn tay lấy một ít nho trên bàn, bứt từng viên từng viên đưa vào miệng hắn.
Giọng nói đáng ghét kia biến mất, thay vào đó là từng quả nho ngọt lịm chui vào miệng hắn.
Nhiễu Hành Thiên vô cùng hài lòng, cười đến hai mắt sáng lạn. Thế nhưng chưa kịp nhai hết quả đầu tiên, mỹ nữ bên cạnh liên tục nhét thật nhiều vào miệng hắn khiến hắn không thở được.
Mạch Mỹ Ly khoái trá trả thù, nhìn hắn nghẹn đến nhíu mày, môi cử động muốn nói, nhưng không có khả năng thì thích thú vô cùng.
Đáng đời!
Cô lại muốn nhét thêm vài quả, tuy nhiên chưa kịp thực hiện hắn đã ngồi dậy ho khan. Nho tươi đều bị hắn phun đến vươn vãi mặt đất.
Nhiễu Hành Thiên hơi mở mắt nhìn sang, bỗng dưng bắt gặp một thiếu nữ mắt long lanh uyển chuyển, tóc đen xõa ngang vai tự nhiên mà xinh xắn, lông mày kiêu hãnh hơi nhếch lên, hai má anh đào phiếm hồng do men rượu.
Trong đầu hắn lúc này chỉ nhớ đến bốn chữ "Diện tái phù dung(*)"
(*): Xinh đẹp hơn hoa sen.
Oa, là tiên nữ nha!
Hình ảnh trước mắt càng rõ nét, trước mặt hắn thế nhưng không phải là tiên nữ mà là nữ nhân kia.
"Sao lại là cô?"
Mạch Mỹ Ly nhìn hắn cười lạnh:"Không phải tôi thì là ai? Cuối cùng anh cũng tỉnh."
Nhiễu Hành Thiên nhìn người trước mặt, dung nhan xinh đẹp thanh thoát thế nhưng miệng lưỡi sắc bén lanh lợi.
Đúng là một nữ nhân " yên nhiên xảo tiếu(*)"
(*): Xinh đẹp lanh lợi.
Lại nhìn đến trên tay cô đang cầm một chùm nho thì liền nhớ đến giấc mộng ban nãy. Hóa ra là người phụ nữ này giở trò! Đem hắn thiếu chút nữa nghẹn chết!
Mạch Mỹ Ly thấy mình bị phát hiện, giảo hoạt giấu tay ra sau, le lưỡi tinh nghịch.
Không khí lúc này im lặng quái dị, Mạch Mỹ Ly phá vỡ bầu không khí:"Chuyện lúc trước xin lỗi anh."
Nhiễu Hành Thiên thấy cô tạ tội thì tư thái ngay lập tức giương oai tự đắc, mày kiếm nhếch lên, ra vẻ mình là người bao dung độ lượng:"Tha thứ cho cô."
Cô vốn tưởng hắn sẽ nói rằng: "Thật ra tôi mới là người có lỗi, xin lỗi cô" vậy mà hắn lại làm như mình là người bị hại thôi sao?
"Loại đàn ông nhỏ nhen như anh bảo sao vẫn độc thân." Cô tức giận mỉa mai hắn.
Cái gì?
Nữ nhân này dám bảo hắn không ai để ý sao?
"Thứ lỗi tôi nói thẳng, nữ nhân ái mộ tôi e rằng còn nhiều hơn cỏ mọc ven đường."
Nói xong, quan sát nét mặt cô, cô khinh bỉ bĩu môi, hoàn toàn bày ra vẻ mặt: lão nương không tin.
Hắn có chút thất thố, muốn xác nhận câu nói trên hoàn toàn đúng nên kêu đại một người phụ nữ vừa đi ngang qua.
Người phụ nữ kia nghe thấy mình được một anh chàng đẹp trai như thế kêu gọi, trong lòng hưng phấn, liền bày ra tư thái quyến rũ nhất đi đến bên cạnh.
Nhiễu Hành Thiên kiêu ngạo nhìn cô, ý nói: Thấy gì chưa, tôi nói có sai?
Mạch Mỹ Ly nổi hết da gà nhìn người phụ nữ như rắn uốn éo qua lại, hoàn toàn không công nhận chiến thắng của tên điên bên cạnh.
Người phụ nữ kia thấy nam nhân tuấn tú này có chút quen mắt, nghĩ ngợi rất nhanh, đột nhiên la lên:" A! Anh chính là tên đồng tính luyến ái hôm trước tôi gặp."
Hai người còn lại nghe xong thoáng sửng sốt.
Cái gì mà đồng tính luyến ái? "Anh chính là người hôm đó nói rằng có hứng thú với nam nhân, để chứng minh câu nói đó anh liền kêu gọi một nam phục vụ đến "vui vẻ" với anh" Người phụ nữ dứt câu liền sợ hãi đứng lên bỏ chạy. Trong lòng còn tưởng mình được đại gia nào để mắt đến, ai dè là một tên đồng tính.
Trên đầu họ Nhiễu xuất hiện một bầy quạ đen.
Mạch Mỹ Ly cười không ngớt, trêu chọc hắn:"Ra là anh thích đàn ông."
"Im miệng."
- - - - - - - - - - - - - -
Sáng hôm sau Đặng Khả Nhi từ khách sạn trở về Tường Vi Uyển.
Vừa đặt chân vào nhà liền chạm đến ánh mắt nóng như lửa đốt của Mạc Tử Đằng. Nhìn cũng không thèm nhìn, cô vội bước sang.
Đột nhiên, lại đụng phải một bức tường thịt.
Đặng Khả Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt không rõ cảm xúc. Lần đầu tiên nhìn thấy cô như vậy, Mạc Tử Đằng tuy kinh ngạc nhưng không hề biểu lộ ra.
"Anh tránh qua một bên." Cô lạnh nhạt lên tiếng.
"Cả ngày hôm qua em đi đâu?" Hắn thấy cô vốn không có ý định khai báo, đành trực tiếp hỏi, trong lòng không tránh khỏi khó chịu.
"Đi làm." Cô nói qua loa.
"Đi làm? Em đi làm cả ngày lẫn đêm à? Ồ, nhìn không ra tiểu Khả Nhi vốn siêng năng với công việc như vậy." Hắn nói, vươn tay lên muốn vuốt tóc cô lại bị cô khéo léo né đi.
Tiểu Khả Nhi? Đã bao lâu rồi hắn mới gọi cô bằng cái tên này? Nhưng mà tiếc thay, tiểu Khả Nhi ngây ngô chỉ biết bám theo hắn đã không còn nữa.
Thấy cô né tránh hành động của mình, lại im lặng như tờ, hắn không khỏi tức giận:"Như thế nào?"
Đặng Khả Nhi không muốn cùng hắn nói vớ vẩn, quay người bước đi lại bị hắn phát hiện được một sự kiện.
Mạc Tử Đằng nhìn chằm chằm một vết màu đỏ trên cái gáy trắng ngần của cô, ánh mắt hàn băng nhưng lại như có thể bắn ra tia máu.
"Cái này là cái gì?"
Một câu hỏi tu từ, hắn hỏi cô, nhưng lại biết rõ đáp án chính xác nhất.
Vết hôn!
Đặng Khả Nhi thấy hắn có vẻ tức giận, càng cười lên:"Như anh thấy đó."
"Cô giải thích cho tôi!" Vết hôn trên cổ cô chói mắt như thế làm mắt hắn như bị kim châm.
Mạc Tử Đằng không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu như vậy, chỉ là nhìn cô làm như không có gì lại càng tức giận. Đáy mắt âm lãnh, giọng nói nâng cao:"Cô câm à?"
"Có gì để nói chứ, anh thấy như thế thì chính là như thế." Đặng Khả Nhi thấy hắn siết lấy eo mình kéo đến gần, hơi thở nóng rực xuyên qua cổ cô làm cô ngứa ngáy khó chịu.
"Thì ra công việc của cô chính là sáng đi làm bánh, tối đi lên giường nam nhân, phải không?" Con ngươi hắn nói đến đoạn, liền co rút, thanh âm hắn trầm thấp mang theo hơi thở quỷ dị của tu la địa ngục.
Đặng Khả Nhi trong lòng sợ hãi bộ dạng hắn, nhưng đánh chết vẫn không mềm lòng, kiên quyết nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn.
Một lúc sau, cô nở lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp khiến tim hắn ngưng lại một nhịp:"Anh như thế, tôi lại nghĩ là anh ghen tị."