Nửa đêm không biết vì lí do gì khiến Đặng Khả Nhi tự động ở mắt tỉnh lại. Gương mặt phóng đại của Mạc Tử Đằng xuất hiện trước mắt. Đôi mắt hắn an tĩnh khép lại, môi mỏng mím chặt không phát ra bất kỳ âm thanh, lúc này nhìn hắn mất đi vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày, chỉ có sự ngây ngô túc trực như một đứa trẻ.
Đặng Khả Nhi có chút không thích ứng với biểu hiện trước đó của hắn, một người đàn ông vốn chán ghét cô tột cùng lại có thể giúp cô sấy tóc, nay lại để cho cô cùng ngủ trên một chiếc giường.
Mọi quyết tâm buông tha hắn của cô dễ dàng bị hắn đánh gãy như thế, chỉ qua một vài cử chỉ nho nhỏ.
Đặng Khả Nhi thở cũng không dám thở mạnh sợ động Mạc Tử Đằng thức giấc, cô đưa nhẹ bàn tay, dùng ngón trỏ cách xa mặt hắn một vài centimet, dương theo đường nét tinh xảo trên khuôn mặt mà vẽ lại. Cô mỉm cười ngọt ngào, lòng được rót mật, như một họa sĩ chuyên nghiệp vẽ lên vẽ xuống một chỗ mà chẳng biết chán.
Mạc Tử Đằng trong mộng xuất hiện người phụ nữ mặc chiếc váy trắng tinh khiết, mái tóc xõa dài, kiều diễm như một tiên nữ giáng trần. Khi nhìn rõ gương mặt, hắn không tự chủ được hét lên gọi cô. Nhưng cô ta tựa như cố tình không nghe thấy, xoay người chạy đi thật xa. Hắn vội đuổi theo nhưng không thể với tới cô. Đến khi Mạc Tử Đằng ngã nhoài xuống đất, có một bàn tay vươn ra chạm lên mặt hắn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, nhịn không được khẽ kêu.
"Liễu Kỳ..."
Mộc Liễu Kỳ cười xinh đẹp, cũng gọi lại hắn:"Đằng..."
Mạc Tử Đằng có chút xúc động, ghì chặt tay của cô đang đặt trên gương mặt mình:"Em đừng rời đi được không?"
Bàn tay nhỏ nhắn kia khựng lại một chút, rồi run rẩy. Mạc Tử Đằng thấy cô không lên tiếng, gấp gáp nói:"Được không em? Có thể không?"
Xung quanh hắn đột nhiên tối sầm lại,hắn có chút kinh hãi, hét lên tên cô, thì lại nghe tiếng khóc thút thít. Mạc Tử Đằng đi đến nơi phát ra âm thanh, thấy Thập Kĩ Đình đang ngồi quỳ mà khóc còn người nằm bất động dưới đất đầy máu, không ai khác ngoài người phụ nữ vừa gọi tên hắn, Mộc Liễu Kỳ.
Hắn vò đầu, khuôn mặt trắng bệch, trong nháy mắt mọi thứ nhòe đi. Mạc Từ Đằng từ từ mở mắt ra thì thấy Đặng khả Nhi đôi mắt ướt lệ, bờ vai khẽ run run.
"Em khóc cái gì?" Hắn cất giọng hơi khàn. Đặng Khả Nhi thấy hắn đã tỉnh, khóc một lúc nhiều hơn. Ban nãy không nhịn được nên cô chạm tay lên mặt hắn thì nghe hắn thốt ra tên của người phụ nữ cấm kỵ kia.
Mộc Liễu Kỳ chính là một bức tường chắn ngang giữa cô và Mạc Tử Đằng. Tại sao cô ta đã chết còn không chịu buông tha cho hắn? Sao cứ phải tranh giành Mạc Tử Đằng với cô vậy?
Cô bất động, tính rút tay ra thì nghe hắn dịu dàng nói:"Em đừng rời đi được không?"
Mạc Tử Đằng tha thiết giọng nói, mang theo chút khẩn cầu khiến tim cô nhói đau. Lệ, không biết đã rơi từ bao giờ.
"Trả lời tôi!" Hắn không kiên nhẫn nhìn cô, giọng nói lạnh lùng khác xa một trời một vực với giọng nói dịu dàng khi nãy.
"Em..." Đặng Khả Nhi bị hắn nói, sợ hãi,chỉ có thể lắp bắp. Ngàn vạn lần không thể nói liên quan đến người phụ nữ kia.
"Em gặp ác mộng." Cô tùy tiện tìm một lí do.Ác mộng? Mạc Tử Đằng nhíu lông mày, cũng không tiếp tục hỏi. Bàn tay rất tự nhiên vòng qua eo cô ôm lấy, kéo cô sát lại gần.
"Ách! Anh, anh làm gì?" Đặng Khả Nhi không dám vùng vẫy, gian nan hỏi hắn.
"Không đi ngủ thì em muốn làm gì?"
"Như thế này có chút...không tự nhiên..." Đúng thế, quen biết hắn mười mấy năm nhưng họ chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như thế. Mặc dù có chút mong chờ nhưng thật sự không thoải mái.
"Im miệng, mau ngủ đi!" Người này sao mà nói nhiều như vậy?
"Tử Đằng ca ca!" Đặng Khả Nhi gọi hắn, bây giờ không ngủ được, cô muốn biết rõ nguyên do khiến hắn thay đổi.
"Em thật ồn! Làm sao?"
"Không phải anh chán ghét em sao?"Cô nghiêm túc hỏi.
Mạc Tử Đằng nhìn đôi mắt long lanh kiên cường của cô, lại nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp trong mộng, trong lòng có chút phức tạp. Sau một tuần cô rời đi thì hắn đã suy nghĩ thông suốt. Có lẽ, hắn có thể thử chấp nhận chung sống với cô.
"Tôi có thể tập chấp nhận em." Mạc Tử Đằng bình tĩnh nói. Cô đã yêu thầm hắn lâu như vậy, hắn cũng thử đáp ứng.
"Thật sao?" Đặng Khả Nhi không tin điều mình vừa nghe thấy, tim kích động thay cô đập đùng đùng.