"Xin chào quý khách."
Giọng người phụ nữ đáp: "Tôi muốn làm móng tay, chân."
"Cho hỏi quý khách làm mẫu gì ạ?"
"Làm mẫu đơn giản thôi, tôi không thích rườm rà." Vị khách đó nhỏ nhẹ nói.
Lạc An Khuê từ bên trong đi ra cô mỉm cười với nhân viên, cất giọng dịu dàng dặn dò: "Bé Giang, chị đi đây. Em ở đây quản lý tiệm nail hộ chị nha. Nhiếp Thái Ngôn có đến thì nói chị đến kiểm tra công xưởng nha."
"Vâng ạ." Cô gái ngay lập tức mỉm cười gật đầu với cô.
"An Khuê."
"Nhã Quyên."
Hai người nhìn nhau một chút liền không hẹn mà cười phấn khích. Nhã Quyên nói: "Đã 2 năm rồi không ngờ lại gặp mày ở đây."
"Tao làm chủ ở đây đấy! Sao nào tiệm đẹp không." - Lạc An Khuê đắc ý nói. Cô quay sang nói với nhân viên tên Giang - "Để chị làm cho. Em sang làm cho vị khách bên kia đi."
Lạc An Khuê vừa làm nail cho Nhã Quyên, cả hai vừa trò chuyện.
"Chúc mừng mày đã thực hiện được ước mơ mở tiệm nail."
Chơi cùng Lạc An Khuê một thời gian dài. Nhã Quyên cũng một phần biết được ước mơ luôn ấp ủ của Lạc An Khuê là được làm chủ tiệm nail lớn ở thành phố Thược Dược. Bây giờ nhìn thấy cô bạn mình thực hiện được cô nàng cũng vui lây.
"Không ngờ mới đây đã hai năm không gặp. Cuộc sống của mày dạo này thế nào?" Lạc An Khuê mỉm cười hỏi.
"Tao nghĩ việc ở xưởng giày rồi. Tao sắp kết hôn và dự định sẽ về quê cùng chồng, sau đó mở một cửa hàng nhỏ buôn bán." Nhã Quyên cười tươi nói, có thể nhìn vào mắt cô ấy hiện rõ vẻ hạnh phúc.
Im lặng một chút Nhã Quyên chợt nói: "Có phải mày có siêu năng lực dự đoán tương lai không?"
Lạc An Khuê phì cười: "Siêu năng lực gì chứ? Điên à, xem nhiều phim quá rồi đấy."
"Nếu không sao lại có thể biết được tao và Bạc Ân không có kết quả tốt đẹp chứ?" Nhã Quyên nghiêng đầu nói.
Cô ngẩng đầu nhìn Nhã Quyên, cô nhún vai cất giọng đầy nghiêm túc nói: "Ngay từ lúc mày tâm sự rằng mày đã lỡ thích một người đàn ông đã có vợ, thì tao đã biết được kết quả rồi.''
Lúc đó, Nhã Quyên đã rất bối rối nói: "Tao lỡ động lòng một người đã có vợ rồi phải sao đây? Chết tiệt, thứ tình cảm này không nên có mới phải. Tao phải làm sao đây?"
Lạc An Khuê liền nghiêm túc nói: "Chấm dứt đi, dứt khoát cách xa người đàn ông đó càng nhanh càng tốt."
"Có cần thiết phải như thế không? Đối với tao mỗi ngày có thể nhìn anh ấy, âm thầm bên cạnh anh ấy như thế cũng vui vẻ hạnh phúc rồi. Không cần anh ấy cho tao danh phận gì cả." Nhã Quyên ngây thơ nói.
Lạc An Khuê không hề do dự nói: "Rồi thời gian sẽ vả cho mày một bạt tai."
Nhã Quyên lúc đó còn chê cười cô lo xa, làm quá mọi chuyện lên, chẳng lẽ tình cảm của mình mà cũng không kiểm soát được sao? Nhưng mà mọi chuyện lại diễn ra không như Nhã Quyên mong muốn. Càng ngày cô càng thích Bạc Ân nhiều hơn, muốn anh ta ở bên cạnh mình nhiều hơn, thậm chí là mỗi giây mỗi phút cô đều muốn anh ta ở bên mình, nghĩ đến việc anh ta về nhà cùng vợ con thì trong lòng không vui. Liền tỏ ý muốn Bạc Ân cưới mình, Bạc Ân không chịu, Nhã Quyên liền dùng mọi cách ép buộc, sau khi mang thai thì càng quyết liệt muốn Bạc Ân cưới mình nhiều hơn. Lúc định đến tìm vợ Bạc Ân thì cô ta chạy đến tìm Nhã Quyên trước. Cả hai trong lúc giằng co Nhã Quyên không may trượt chân ngã cầu thang dẫn đến sảy thai. Nhã Quyên trong phút chốc mất đi tất cả danh dự, tình yêu, công việc, người người chỉ trích. Suy cho cùng ai lại có thể không căm ghét người thứ ba xen vào gia đình người khác.
Lạc An Khuê hồi tưởng lại đoạn quá khứ của Nhã Quyên, bản thân cũng không khỏi buồn bã, cô trầm ngâm một chút rồi nói: "Con người khi đã yêu, càng yêu càng chiếm hữu, càng chiếm hữu thì càng ích kỷ. Làm sao có thể trơ mắt nhìn người mình yêu cười nói vui vẻ, ôm người khác trong lòng mà không phải mình chứ." -Cô dừng lại một lát rồi nói tiếp- "Thêm một chuyện nữa. Cậu và Bạc Ân ở bên nhau thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để biết anh ta chọn ai, yêu ai. Nếu thật sự yêu cậu, anh ta sẽ dứt khoát ly hôn với vợ để cưới cậu vì không muốn cậu chịu thiệt thòi. Nếu anh ta là người đàn ông, người chồng tốt thì ngay từ đầu anh ta đã ngăn chặn điều sai trái này xảy ra vì anh ta nghĩ đến người vợ ở nhà sẽ rất đau lòng."
Lạc An Khuê nói xong ngẩng đầu nhìn Nhã Quyên cô tò mò muốn biết biểu cảm của cô bạn mình.
Nhã Quyên nở nụ cười có chút tiếc nuối: "Mình có chút hối hận vì ngày trước không nghe theo lời cậu."
"Sao chúng ta cứ nói chủ đề này thế nhỉ? Đúng rồi A Ly dạo này sao rồi?" Lạc An Khuê chuyển chủ đề khác.
Nhã Quyên ngạc nhiên nói: "Mày không biết gì sao? Chuyện của A Ly đó."
"Không, biết gì đâu?" Lạc An Khuê trừng mắt nói.
Nhã Quyên thở dài nói: "Cái con bé đó, không biết ở đâu quen được một vị thiếu gia giàu có, mua nhà mua xe mua trang sức đắt tiền, cứ tưởng là vớ được mối ngon rốt cuộc đùng một cái là anh ta làm chuyện phi pháp lợi dụng A Ly để rửa tiền. A Ly được xem là đồng phạm nên cũng tránh khỏi vào ăn cơm nhà lao."
Lạc An Khuê có chút cứng nhắc không nói nên lời. Đúng là thời gian qua chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hai người nói chuyện mất một lúc lâu rồi mới tạm biệt nhau. Trước khi đi Nhã Quyên còn mời cô đến dự tiệc cưới của mình rồi mới chịu rời đi.
Lạc An Khuê trở về căn biệt thự, không nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn cảm thấy có chút buồn bã. Hắn cứ cách một khoảng thời gian thì biến mất không chút tung tích.
Cô đi loanh quanh trong sân trong đầu không khỏi suy nghĩ. Là hắn đến chỗ của bác sĩ Phong điều trị hay là đi tìm cô gái tên Trương Tiểu Ái. Lạc An Khuê càng nghĩ lại càng thấy khó chịu cô ngồi phịch xuống bãi cỏ tức giận mắng: "Cái tên đáng ghét, bực mình quá đi."
Đúng lúc Nhiếp Thái Ngôn đi đến nghe cô mắng như thế khẽ chau mày nói: ''An Khuê sao lại tức giận?"
Cô liếc nhìn hắn một cái rồi quay đi chỗ khác: "Không có."
"Thật sao?" Nhiếp Thái Ngôn đưa mặt mình ra chấn tầm nhìn của cô.
Cô nhìn hắn: "Thật."
"Vậy thì tốt rồi. Anh đưa An Khuê đến một nơi. Đi thôi." Hắn mỉm cười nói.
"Không đi." Cô hất mặt nói. Sao hả bà đây không thèm nghe lời của anh nữa. Bảo đi liền đi sao, không thèm.
Nhiếp Thái Ngôn bị cô từ chối có chút ngạc nhiên, sau đó liền mở miệng: "An Khuê muốn được bế đi sao?"
Cô mím môi nhìn hắn không nhúc nhích. Nhiếp Thái Ngôn không hiểu sao Lạc An Khuê hôm nay có vẻ cứng đầu khác mọi khi. Hắn tiến lên nắm tay cô kéo đi.
Lạc An Khuê ngoài mặt giận dỗi là thế trong lòng thầm hài lòng, vui vẻ vẻ mát cả bụng. Thử bỏ bà đây lại thử xem, xem bà đây có đập chết anh không.
"Thế nào hả?" Đi được một chút Nhiếp Thái Ngôn dừng lại, quay người nhìn cô mỉm cười nói.
Lạc An Khuê nhìn khung cảnh trước mặt làm cho đứng hình, nhất thời không biết làm gì. Nhiếp Thái Ngôn ở bên cạnh nói bên tai cô: "Chẳng phải An Khuê thích có một Spa tại nhà để tiện chăm sóc da sao?"
Cô nhìn hắn, không thể tin được, cô chỉ buồn miệng than thở với hắn Spa quá xa, còn cô lại lười biếng và đặt biệt hà tiện không muốn đến Spa. Ấy vậy mà hắn lại xây hẳn một cái Spa ngay trong sân nhà, còn xây đẹp lung linh nhìn là biết tốn không ít tiền rồi.
"An Khuê không thích sao?" Thấy cô mãi không phản ứng hắn cất giọng hỏi.
"Em đương nhiên là thích nhưng mà từ khi nào vậy? Sao em không biết gì cả." Cô nhìn hắn nói. Có một sự kiện thế này ngay chính nơi cô ở thế mà cô lại không biết gì.
"Là bí mật muốn làm An Khuê bất ngờ. Nên bọn họ có chết cũng không dám mở miệng." Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi cười.
Lạc An Khuê cảm thấy trong lòng rất vui không kiềm được ôm lấy hắn. Hóa ra Nhiếp Thái Ngôn không đi tìm cô gái kia mà là ở đây xây cái này để cho cô bất ngờ. Giọng cô nũng nịu nói: "Nhiếp Thái Ngôn à~ em sắp chết đuối trong biển tình ngọt ngào của anh rồi phải làm sao đây?"
Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nói: "An Khuê biết bơi không phải sao?"
Lạc An Khuê: "…"
Cái tên này thật biết làm người khác mất hứng.
"An Khuê đặt tên đi." Nhiếp Thái Ngôn ôm lấy cô từ phía sau nói.
Lạc An Khuê suy nghĩ, cô cũng không biết phải đặt tên gì. Trong đầu đột nhiên nhớ đến mẹ của Nhiếp Thái Ngôn lúc còn sống rất thích hoa Tử Đằng nên đã đặt tên tất cả đều dưới tên hoa này. Vậy cô cũng sẽ tìm bông hoa ý nghĩa đặt vậy.
Tử Đằng tình yêu vĩnh hằng
Xin đừng quên em Lưu Ly
"Đặt là Lưu Ly." Cô cười hài lòng nói.
Nhiếp Thái Ngôn yêu chiều vuốt tóc cô: "Được. Cái tên rất hay."
Về sau trên dưới Nhiếp gia đều nhìn thấy cảnh những người đàn ông vóc dáng to lớn trên đầu cài bờm tóc màu hồng vừa canh gác vừa đắp mặt nạ, còn trong lúc luyện tập cũng đắp mặt nạ.
Chủ đề bọn họ nói với nhau là: "Anh xem da mặt của tôi có căn bóng không?"
"Ôi! Mụn chết tiệt."
"Da cậu nhiều dầu quá chiên trứng được luôn đấy. Dùng cái này, của chị dâu đưa đấy! Hiệu quả lắm."
Nhiếp Thái Tình nhìn thấy cảnh này thì bất lực đỡ trán, đây là nơi trang nghiêm nhắc đến tên là khiến người ta sợ hãi ư? Anh ta thở dài: "Anh để cho chị dâu tự ý như thế, mất hết hình tượng uy phong lẫm liệt ngày nào rồi."
"Cô ấy vui là được." Nhiếp Thái Ngôn híp mắt cười.
Xem ra anh trai của mình lú lẫn vì tình mất rồi.
Phượng Uyển từ bên ngoài đi vào: "Đại ca, xong rồi."
Nhiếp Thái Ngôn liền đứng lên: "Đi tìm An Khuê thôi."
Nhiếp Thái Tình đi ngoài sau, cất giọng nhỏ nói với Phượng Uyển: "Các người chuẩn bị làm gì đấy!"
Phượng Uyển nhỏ giọng đáp lại: "Đây là bí mật."
Nhiếp Thái Tình chán ghét nhìn Phượng Uyển, trong lòng cảm thán chủ tớ đều giống nhau, Nhiếp Thái Ngôn đáng ghét thì thôi đi sau đến Phượng Uyển cũng đáng ghét như thế.
Lạc An Khuê đang ở nhà ăn ngồi ăn lén lút ăn chân gà sốt thái rút xương thì Nhiếp Thái Ngôn bất ngờ bước vào ngồi xuống bên cạnh đưa cho cô một xấp giấy.
"An Khuê ký vào đi."
Cô giật mình vội đậy nắp hộp lại giấu vào trong lòng, cô đưa mắt nhìn hắn, rồi liếc nhìn xấp giấy. Trong đầu không khỏi tưởng tượng đây có chăng là giấy đăng ký kết hôn. Hắn muốn kết hôn với cô. Cô mím môi nén cười nói: "Gì thế?"
"Giấy chuyển nhượng cổ phần Tử Đằng. Sau này những tài sản liên quan đến Tử Đằng đều thuộc sở hữu của An Khuê." Nhiếp Thái Ngôn bình thản nói.
Lạc An Khuê nghe thấy thì đứng hình trợn mắt nhìn hắn, cái hộp chân gà đang đặt trong lòng xém chút rơi xuống sàn, cũng may hắn nhanh tay giữ cái hộp lại nếu không thì nó rơi xuống thật.
Không chỉ cô, Nhiếp Thái Tình cũng bị sốc không kém, anh ta tiến lên: "Anh biết mình đang làm gì không? Anh biết Tử Đằng đối với chúng ta có ý nghĩa gì không? Anh sao có thể dễ dàng giao cho người ngoài như thế."
"An Khuê không phải người ngoài. An Khuê là người của tôi." Nhiếp Thái Ngôn mắt vẫn nhìn Lạc An Khuê nói.
Nhiếp Thái Tình liền muốn mắng nhưng dù sao cũng là anh mình anh ta đành nhịn, phải nhịn: "Anh trai dại gái quá rồi."
"Tôi chỉ dại An Khuê." Nhiếp Thái Ngôn mặt vẫn không biến sắc nói.
Nhiếp Thái Tình nghiến răng nói: "Anh được lắm, sau này em có bạn gái dâng luôn cả Nhiếp thị anh cũng đừng có mà cản em."
"Từ trước đến nay quyết định của chú tôi có cản sao?" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nhìn Nhiếp Thái Tình nói.
"Anh…anh…anh…" Nhiếp Thái Tình cả buổi cũng không nói được câu gì, tức giận quay người bỏ đi miệng lẩm bẩm: "Tức chết ông đây rồi."
Nhiếp Thái Ngôn không để ý anh ta nhìn Lạc An Khuê vẫn còn bị sốc nhẹ nhàng nói: "An Khuê ký đi."
Cô vốn muốn chần chờ không ký nhưng nhìn nét mặt của Nhiếp Thái Ngôn bức người quá, chỉ sợ làm hắn tức giận. Có ai được chuyển nhượng tài sản mà sợ đến mức không muốn ký như cô không. Sợ quá hay là cô ngất xỉu. Đúng rồi ngất xỉu.
Lạc An Khuê cầm xấp giấy mà tay run lẩy bẩy, sau đó liền giả bộ ngất đi. Suốt mấy ngày cứ mỗi lần Nhiếp Thái Ngôn bảo cô ký thì cô liền ngất xỉu, nằm trên giường mãi không chịu xuống.