Cô lấp ló bên ngoài phòng ngủ của hắn. Đợi đến khi hắn bỏ đi vào nhà vệ sinh, Lạc An Khuê liền nhanh chóng đi vào tìm kiếm điện thoại của hắn.
Lạc An Khuê vừa mở màn hình lên khuôn mặt đang tươi cười liền thất vọng. Màn hình khóa của hắn hình vách đá. Cô cảm thấy nơi này rất quen thuộc nhưng lại không nhớ nhìn thấy ở đâu. Lạc An Khuê nhanh chóng gạt suy nghĩ qua một bên cô tập trung vào mật khẩu của hắn.
Cô ôm hy vọng là ngày sinh nhật cô. Muốn ăn may nhưng lại không được. Lạc An Khuê nóng lòng muốn mở điện thoại, đầu óc cô cứ rối bời, bấm sai vài lần, chỉ còn 1 lần cuối cùng. Cô còn định bấm thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Lạc An Khuê phản ứng nhanh quăng điện thoại trên giường, còn mình thì nhảy qua bên phía giường bên kia, lăn lăn vào gầm giường.
*Binh
Lạc An Khuê khổ sở một tay ôm lưng một tay thì ôm đầu, khuôn mặt nhăn nhó vì đau.
Cô không biết rằng Nhiếp Thái Ngôn ngay từ đầu đã cố ý muốn trêu chọc cô. Hắn nhìn thấy cô lấp ló bên ngoài nên mới giả vờ đi vào nhà vệ sinh.
"Tiếng gì vậy nhỉ?"
"Không lẽ là chuột?''
Nhiếp Thái Ngôn cúi người xuống gầm giường, hắn nở nụ cười tươi: "Xin chào, ngạc nhiên không?"
Lạc An Khuê nhìn thấy khuôn mặt của hắn thì giật cả mình, giây sau cô liền nhe răng cười hề hề: "Buổi tối vui vẻ, Nhiếp Thái Ngôn!"
"An Khuê rất thích ở trong đó sao?" Hắn nghiêng đầu nói.
Được hắn nhắc nhở cô nhanh chóng bò ra ngoài. Nhiếp Thái Ngôn dịu dàng đỡ cô đứng dậy, hắn mỉm cười nói: "An Khuê ở đây làm gì?"
"Em... em... em..." Cô chẳng nghĩ ra được lý do cả. Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng.
Đột nhiên điện thoại của cô reo lên. Vừa y cứu cô một mạng. Lạc An Khuê giơ điện thoại lên nói: "Em nghe điện thoại nha!"
"Alo, Thiện Lương à, điện thoại vào giờ này có chuyện gì không?"
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, Lạc An Khuê đã thay đổi sắc mặt, cô nhìn hắn đầy đau lòng. Lạc An Khuê tắt máy, cô hít thở sâu, bình tĩnh nói: "Nhiếp Thái Ngôn anh đưa em đến bệnh viện phụ sản trung tâm thành phố được không? Bạn của em cô ấy bị sảy thai rồi."
Nhiếp Thái Ngôn không nỡ lòng từ chối cô. Đích thân lái xe đưa cô đi.
Lúc chuẩn bị xuống xe cô nói với hắn: "Một lát nữa, em có tức giận muốn giết người thì anh hãy ngăn em lại!"
"Được!" Nhiếp Thái Ngôn cười thích thú nói.
Nhìn thấy cô như thế Nhiếp Thái Ngôn cảm thấy cô rất đáng yêu.
Cô bước đi nhanh đến phòng của Nhã Quyên. Vừa đến, cô nhìn thấy gương mặt tên đàn ông kia liền sôi máu.
"Bạc Ân, thằng khốn này!" Cô vừa hét lên liền giơ chân đạp mạnh tên cặn bã đó xuống đất.
"Mày còn dám lết xác đến đây à! Tao giết chết mày!" Lạc An Khuê điên cuồng lao vào đấm đá Bạc Ân.
Bậc Ân nổi điên lên vùng dậy muốn đấm cô: "Con điên này!"
Nắm đấm của hắn còn chưa tới gần cô thì đã bị cô quật ngã xuống đất.
"Cặn bã!" Cô dẫm lên ngực hắn, nghiến răng nói.
Nhiếp Thái Ngôn nghe được hai từ đầu óc của hắn trở nên mơ hồ. Hắn nhíu mày nhìn cô chăm chú.
"Thằng cặn bã như mày sống trên đời thật ô nhiễm không khí! Phải hít thở bầu không khí chung với mày tao cảm thấy thật ghê tởm." Lạc An Khuê không ngừng mắng chửi.
"Con mụ điên này! Mày nói ai cặn bã, nói ai ghê tởm hả!" Bạc Ân quát.
"Mày đó, chính mày. Cặn bã là mày!" Lạc An Khuê ấn mạnh chân khiến Bạc Ân rên la đau đớn, cô nhếch môi chậm rãi nói.
A Ly cùng Đương Thiện Lương chạy lại ngăn cản cô lại. Chỉ sợ cô dẫm mạnh chút nữa là chết người mất.
"Nhã Quyên còn ở đây đấy! Mọi người nhịn nhau một chút được không?" A Ly cau mày nói.
"Nhã Quyên vừa mới qua cơn nguy kịch đấy. Để cô ấy nghỉ ngơi đi!" Đương Thiện Lương nhẹ giọng nói.
Lạc An Khuê kiềm chế cơn giận nói: "Đem tên cặn bã này ra khỏi mắt tao đi. Nhìn thấy hắn ta làm tao không nhịn được!"
"Con mụ điên kia, mày..." Bạc Ân tức giận quát chưa hết câu đã bị Lạc An Khuê chặn lại.
"Mày còn không cút thì tao sẽ gọi ngay cho vợ mày đến đây lôi mày về."
Nghe đến vợ, con sư tử Hà Đông kia mà đến đây thì anh ta sẽ chết mất. Bạc Ân nhanh chóng rời đi.
A Ly buồn bã nói: "Tao đi mua nước đây!"
Đương Thiện Lương vội chạy theo: "Tao đi cùng mày!"
Lạc An Khuê chậm rãi bước đến bên cạnh giường bệnh, cô ngồi xuống bên cạnh, cất giọng nhẹ nhàng: "Không sao rồi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi!"
Nhã Quyên đang nằm nghiêng người, cô nàng chậm rãi quay sang nhìn Lạc An Khuê, đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều, cô ấy nước mắt lưng tròng nhìn cô, giọng nói nghẹn ngào: "Con của tao....Con của tao không còn nữa!"
Lạc An Khuê vòng tay ôm lấy Nhã Quyên xoa xoa lưng an ủi. Cô không có lời nào để an ủi Nhã Quyên vào lúc này. Nỗi đau mất con còn lời nào để diễn tả được với cô ấy. Nhã Quyên bật khóc thành tiếng càng lúc càng lớn.
"Tao sai rồi. Lạc An Khuê, tao sai rồi!"
Lạc An Khuê dịu dàng vỗ về: "Dù sao cũng phải tiếp tục sống. Sau này đừng để phạm sai lầm như vậy nữa!"
Nhã Quyên khóc một lúc lâu đến mức ngất đi vì kiệt sức. Cô đắp chăn cẩn thận cho Nhã Quyên rồi buồn bã bước ra ngoài. Nhìn thấy Nhiếp Thái Ngôn khuôn mặt buồn bã của cô bỗng dưng biến mất, cô mỉm cười tươi nhìn hắn.
Nhiếp Thái Ngôn tiến đến kéo cô ôm vào lòng, giọng hắn dịu dàng bên tai: "An Khuê không cần phải kìm nén trước mặt anh. Muốn khóc thì An Khuê hãy khóc đi!"
Cô ngẩng cao đầu nhìn hắn, cô mỉm cười nói: "Em không khóc đâu. Khóc cũng không giải quyết được vấn đề!"
Hắn mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô. Cảnh ngọt ngào này đã bị A Ly nhìn thấy. A Ly bĩu môi nói:
"Tôi không thích ăn cẩu lương của hai người đâu. Làm cẩu độc thân như tôi tức chết đi được!"
Lạc An Khuê nhướng mày: "Lúc trước mày còn hơn cả thế. Cho tao ăn cẩu lương đến nghẹn đấy!"
A Ly chuyển chủ đề nói: "An Khuê mày ở lại với tao đêm nay cùng trông Nhã Quyên đi. Một mình tao ở đây, tao sợ lắm!"
"Đương Thiện Lương thì sao? Nó đâu?" Lạc An Khuê hơi nhíu mày nói.
"Nó là con trai sao có chăm tốt như phụ nữ chứ." A Ly nói.
Lạc An Khuê quay sang nhìn Nhiếp Thái Ngôn, cô cẩn thận nói: "Em ở lại đây có được không?"
"An Khuê thích là được!" Hắn mỉm cười dịu dàng vuốt tóc cô.
Cô cười tươi nói: "Cảm ơn anh!"
"Vậy không có chuyện của anh nữa anh về đây. Hào Kiện sẽ đến đây mau, An Khuê đừng sợ!" Hắn nói với cô rồi mỉm cười chào A Ly rồi rời đi.
A Ly đánh nhẹ vào vai An Khuê: "Hạnh phúc quá đấy nhé!"
An Khuê chỉ cười ngại ngùng không nói gì. A Ly khoác vai Lạc An Khuê cả hai cùng vào phòng bệnh. Cô ngồi trên sofa ngồi nhìn Nhã Quyên đến ngây ngốc.
"Uống một chút giải khát một chút đi!" A Ly ngồi xuống bên cạnh đưa lon bia cho cô.
"Có cả cái này luôn à. Chu đáo đấy!" Lạc An Khuê phì cười. Cụng lon bia với A Ly.
Cô uống một ngụm rồi nói: "Ba mẹ của nó đã biết chưa?"
"Vẫn chưa. Ông bà già nó ở quê mà nghe tin con gái của mình cướp chồng người ta, còn bị sảy thai. Có lẽ sẽ lên máu mà chết!" A Ly thở dài nói.
Lạc An Khuê im lặng không nói A Ly cũng im lặng. Cả hai uống đến lon bia thứ hai thì A Ly lại thở dài, cô nàng cảm thán: "Nếu như sinh ra trong gia đình giàu có, xinh đẹp hơn một chút có phải kết cục đã tốt hơn rồi không?"
Cô nhếch miệng cười: "Mày nói cứ như Thượng Đế đã làm sai với mày vậy!"
"Không phải sao? Mày nhìn Thượng Đế đối xử với tao và Nhã Quyên đi, xem có bất công không? Chỉ là yêu một người thôi mà? Sao lại phải thân bại danh liệt không ngoi đầu lên được!" A Ly kiềm chế tức giận, sợ kinh động đến Nhã Quyên đang nằm ngủ, A Ly đành nghiến răng nhỏ giọng nói vừa đủ cho cả hai nghe.
Lạc An Khuê bình tĩnh nói: "Thượng Đế không bắt công, ông ấy rất công bằng."
A Ly kích động túm cổ áo cô: "Mày thì biết gì chứ? Mày thì biết cái gì? Mày có hoàn cảnh trong hoàn cảnh của chúng tao đâu mà mày biết!"
Cô lập tức phản kháng lại. Túm cổ áo A Ly ép sát cô nàng vào tường. Cất giọng nói rõ từng câu từng chữ: "Ngay từ lần đầu tên cặn bã kia bắt ép mày đi phá thai, chẳng phải mày đã nghĩ hắn ta không yêu rồi sao? Hay là mày nghĩ vì anh ta đang khốn khổ không thể cho mày đám cưới vẹn toàn."
"Mày sai rồi! Nếu như hắn ta thật sự yêu thương mày thì ngay lúc mày có thai lần đầu tiên đã mặc kệ tất cả mà cưới mày về làm vợ. Chứ không để đến lúc mày phá thai đến mức tử cung mỏng như tờ giấy, không còn khả năng làm mẹ. Bị thiên hạ cười cợt mày là đồ ngu xuẩn!"
"Mày nhìn Nhã Quyên đi. Ban đầu dẫu biết làm kẻ thứ ba sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nhưng vẫn đâm đầu vào. Đàn ông ngoại tình cho dù có tồi tệ anh ta vẫn được vợ lựa chọn tha thứ. Mày nghĩ anh ta sẽ bỏ người vợ sống từng ấy năm để bên cạnh người chỉ 1,2 năm sao? Ngu xuẩn!"
A Ly đôi mắt ngấn nước nhìn Lạc An Khuê: "Đúng là đồ đáng ghét!"
"Ghét tao cũng vô dụng." Lạc An Khuê buông A Ly ra cô ngồi ngay ngắn lại ở ghế.
"Kết quả cuộc sống của bản thân hiện tại là do quá khứ mình đã lựa chọn như thế nào. Về điểm này Thượng Đế rất công bằng." Lạc An Khuê uống một ngụm bia rồi nói.
A Ly nhếch môi cười châm biếm nói: "Không hiểu lời cao siêu của người học cao, cả người đầy tri thức!"
"Tao không học cao, cũng không trí thức. Tao chỉ tốt nghiệp cấp hai. Những thứ này đều do tao đút kết kinh nghiệm mà có!" Lạc An Khuê cười nhạt nói.
A Ly không nói gì nữa. Lạc An Khuê cũng không buồn nói tiếp. Dù sao cô cũng đã nói ra hết những thứ giấu trong lòng bấy lâu nay. A Ly dù có bị tổn thương ít nhất cũng tổn thương trong thời gian này. Đỡ hơn rằng cô ấy cứ đau râm ran mãi không dứt.
Mất một lúc lâu, A Ly mới cất giọng nói: "Nếu như người đàn ông mày đang yêu rất nhiều đột nhiên mày biết anh ta phản bội mày thì mày lựa chọn như thế nào?"
"Tao rất thương bản thân vậy nên tao sẽ lựa chọn điều khiến tao không phải đau khổ. Cho dù là có rời xa anh ta đi chăng nữa." Lạc An Khuê trả lời ngay.
A Ly nhếch miệng cười: "Lạc An Khuê, đúng là Lạc An Khuê!"