100 Ngày Cưa Đổ Biến Thái CaCa

Chương 25: Giận dỗi



"Anh nhìn em như vậy làm gì? Cũng có phải ai đến hộp đêm cũng sa đọa đâu. Em chỉ đến để giải trí, uống rượu còn chọn phòng riêng. Em đủ tuổi sử dụng thức uống có cồn rồi mà!" Lạc An Khuê nói một hơi vào mặt Nhiếp Thái Ngôn.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói: "An Khuê kích động thế?"

"Sao mà không kích động cho được. Nơi đó là nơi nhạy cảm dễ gây hiểu lầm biết bao nhiêu. Em chỉ không muốn anh nghĩ xấu về em!" Lạc An Khuê buồn buồn giải thích.

Nhiếp Thái Ngôn vuốt tóc cô,dịu dàng nói: "Anh không nghĩ xấu về An Khuê. Anh hiểu An Khuê là người như thế nào!"

Lạc An Khuê nắm tay hắn, ánh mắt chân thành nói: "Nhưng mà em vẫn phải nói cho anh biết thì em mới yên tâm. Em không có tiền nhưng bạn thân của em có tiền!"

Ánh mắt cô sáng rực: "Cả nhóm cùng chia nhau để trả một bữa như thế. Đặc biệt là Đương Thiện Lương cậu ấy rất giỏi đầu tư cổ phiếu nên kiếm được không ít tiền. Vậy nên mới có thể đến được nơi lấp lánh như thế!"

Nhắc đến Đương Thiện Lương thì hắn liền nở nụ cười tươi đến đáng sợ. Lạc An Khuê cảm thấy lạnh cả sống lưng. Mãi lâu sau hắn mới nói: "Đừng đến nơi đó uống rượu nữa. Ở chổ của anh có rất nhiều rượu, An Khuê muốn uống bao nhiêu cũng được!"

"Em chỉ thích uống rượu ở Tử Đằng thôi. Rượu ở đó có mùi vị khác ở những nơi khác. Rất khác biệt." Lạc An Khuê dịu dàng nói.

"An Khuê thử đến đó một lần nữa xem!" Nhiếp Thái Ngôn cười híp cả mắt.

Lạc An Khuê lại cảm thấy ớn lạnh.

Chiếc xe dừng lại Nhiếp Thái Ngôn bước ra khỏi xe bước đi vào trong trước. Lạc An Khuê cũng nhanh chóng xuống xe. Hào Kiện đứng bên cạnh nói nhỏ: "Chị Lạc, chị không nên chống lại đại ca đâu. Anh ấy là chủ nhân của Tử Đằng."

Lời của Hào Kiện như sét đánh ngang tai. Trong đầu hoàn toàn không thể tin được, rốt cuộc Nhiếp Thái Ngôn giàu đến mức nào vậy?

Nhiếp Thái Ngôn dẫn cô đến nơi cao nhất tòa nhà. Cánh cửa mở ra nhìn văn phòng làm việc sang trọng, người đàn ông ngồi ở ghế Chủ tịch nhìn thấy hắn bước vào liền đứng lên nhanh chân đi đến bên cạnh niềm nở đón tiếp: "Nhiếp tiên sinh, chào anh."

Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười rồi nắm tay Lạc An Khuê cùng ngồi xuống sofa. Người đàn ông nhìn Lạc An Khuê gật đầu cười xem như là chào hỏi. Hắn cất giọng ôn hòa, nhã nhặn: "Hôm nay tôi đem thứ đó đến cho Tĩnh tổng!"

Tĩnh tổng cười nói: "Nhiếp tiên sinh thật có lòng. Chỉ là bức tranh nhỏ cũng phải đích thân anh đem đến, thật là vinh dự cho tôi quá!"

Phượng Uyển từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm bức tranh thư pháp Bình An, giao cho thư ký của Tĩnh tổng. Lạc An Khuê lén liếc nhìn chợt nhận ra đó là bức tranh mình đã vẽ. Cô mờ mịt không hiểu gì sát tai nói nhỏ với hắn: "Nhiếp Thái Ngôn sao bức tranh này lại ở đây vậy?"

Hắn mỉm cười nhìn cô: "Chẳng phải An Khuê từng nói rất muốn được tiền từ việc vẽ tranh thư pháp sao?"

"Nhưng mà em vẽ có đẹp đâu?"

Cô xém chút nữa tức chết. Cô nhìn tranh mình vẽ mà còn muốn ngất xỉu vì quá xấu, thế mà Nhiếp Thái Ngôn lại đem đi đến nơi sang trọng này bán cho người ta.

Tĩnh Nhân nghe thấy vội nói: "Nghe nói cô là người vẽ bức tranh. Cô đúng là khiêm tốn mà, tôi thấy bức tranh này rất đẹp, tôi rất thích nó. Đường nét vẽ lại tinh tế, thuần khiết, thoát tục đến thế. Đúng là cao nhân."

Lạc An Khuê xấu hổ cười gượng gạo nói: "Cảm ơn Tĩnh tổng! Ngài quá khen rồi!"

"Cho hỏi cô muốn bán bức tranh bao nhiêu?" Tĩnh Nhân mỉm cười hỏi.

Lạc An Khuê hơi nhìn Nhiếp Thái Ngôn rồi nhìn Tĩnh Nhân. Bức tranh xấu xí như thế có cho con nít nó cũng xé bỏ. Cô đắn đo một chút: "30... "

Lời còn chưa dứt thì bị Tĩnh Nhân cướp mất: "30 triệu?"

"Hả?" Lạc An Khuê bất ngờ nhìn Tĩnh tổng.

Tĩnh Nhân nhăn mặt: "Cô này. 30 triệu rẻ quá, cô đừng nể mặt tôi và Nhiếp tiên sinh quen nhau mà để giá như thế chứ!" -Anh ta cười tươi- "300 triệu. Tôi sẽ mua bức tranh với giá 300 triệu, cô không được đổi ý đâu nhé. Thư ký của tôi sẽ chuyển tiền cho cô ngay!"



"Khoan đã...."

Lạc An Khuê muốn nói gì đó liền bị Nhiếp Thái Ngôn cắt ngang: "Xong rồi về thôi!" Hắn nói xong liền kéo cô đi ra ngoài.

Tĩnh Nhân cười tươi rói tiễn bọn họ: "Tiên sinh đi thong thả!"

Người vừa đi, nụ cười trên môi anh ta tắt hẳn, cả người liêu xiêu muốn ngã xuống, may mắn là được thư ký nhanh tay đỡ lấy. Anh ta ôm lấy ngực thở dốc, khuôn mặt khóc không ra nước mắt, mếu máo: "300 triệu của tôi! 300 triệu của tôi!"

"Chủ tịch, sao ngài lại bỏ số tiền lớn để mua bức tranh này chứ!" Thư ký khó hiểu nói.

Anh ta liền nhớ đến mấy ngày trước. Nhiếp Thái Ngôn tìm đến mình.

"Tôi có một trò chơi muốn cùng chơi với anh. Anh có thể làm tốt không?"

"Tiên sinh, anh có thể nói tôi biết được không?"

Hắn cười nham hiểm: "Biết trước sẽ không vui nữa!"

Còn tưởng hắn làm chuyện quan trọng gì ghê gớm, hóa ra lại đi dỗ dành phụ nữ. Tĩnh Nhân siết chặt nắm tay: "Treo lên cho tôi, treo ở phòng đồ cổ đi!"

"Chủ tịch, bức tranh này...." Thư ký ngập ngừng nói.

"Không thấy bức tranh này có một không hai à?" Tĩnh Nhân nghiêng đầu nói.

"Không ạ!" Thư ký lắc đầu. Bức tranh xấu như vậy có gì đặc biệt.

Tĩnh Nhân tức giận nói đến nghiêm túc: "Đường vẽ nguệch ngoạc, ngang như cua, cong quẹo như rắn bò, mập mạp tròn trĩnh. Còn rất nhiều tiền. Tôi nói treo là treo, treo ở chỗ cao nhất."

Bên này, Lạc An Khuê cẩn thận đếm từng con số trên màn hình điện thoại. Nhiếp Thái Ngôn ở bên cạnh cảm thấy khó chịu: "12 lần!"

"Hả?" Lạc An Khuê ngơ ngác nhìn cô.

"An Khuê đã đếm 12 lần!"

Lạc An Khuê hoang mang nói: "Nhiếp Thái Ngôn, đây là lần đầu tiên em được cầm số tiền lớn như thế đó. Có phải em đang mơ đúng không?"

"Không phải mơ. An Khuê có thấy vui không?" Hắn nhướng mày nhìn Lạc An Khuê.

Mắt cô sáng rực, cười tươi như đứa trẻ: "Vui, vui lắm!"

"Vậy ở cùng anh vui hơn hay người đàn ông kia vui hơn?" Hắn mỉm cười nhìn cô.

Lạc An Khuê cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng, sống lưng lạnh toát: "Anh nói điên khùng gì vậy?"

"An Khuê không cần phải giả vờ. Mấy hôm trước An Khuê đã ra ngoài chơi rất vui vẻ sao?" Hắn nhướng mày nói.

Lạc An Khuê thầm mắng: "Hào Kiện này, đã dặn không được nói rồi mà!"

"Có phải An Khuê thấy anh rất không tốt? Là do anh lớn tuổi sao? Không đáng yêu? Không năng động?" Nhiếp Thái Ngôn nói một tràng câu hỏi.

"Anh đang ghen đó à?" Lạc An Khuê nén cười nói.



"Không có!" Nhiếp Thái Ngôn phồng má, bĩu môi đáp.

"Biểu hiện của anh chính là ghen rồi." Lạc An Khuê hào hứng nói. Không ngờ Nhiếp Thái Ngôn lại ghen đáng yêu như thế.

Hắn nhìn sang hướng khác. Lạc An Khuê vui vẻ tiếp tục trêu hắn: "Có phải anh cảm thấy tự ti không? Có bạn gái xinh đẹp, trẻ trung năng động. Còn mình thì có tuổi nên sợ mất bạn gái à?"

"An Khuê nói mình xinh đẹp chỗ nào vậy?" Nhiếp Thái Ngôn đột nhiên mở miệng như tạt gáo nước lạnh vào mặt cô.

Nụ cười trên môi cô nhắc rồi tắt hẳn. Buông tay mình ra, nhích chỗ ngồi lại gần cửa không thèm ngồi gần với hắn nữa. Sao hắn ta không bao giờ khen cô vậy chứ, mở miệng ra khiến người ta tức giận.

"An Khuê? An Khuê đang giận à?"

Lạc An Khuê im lặng không thèm nói chuyện với hắn. Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, mặc kệ hắn luyên thuyên.

"An Khuê đang giận sao? Sao lại có thể đáng yêu như vậy?"

"Sao mà lại có con gái giận mà cũng đáng yêu như thế!"

Ngón tay hắn chọt chọt vào vai cô. Lạc An Khuê bực mình quay sang định mắng hắn nhưng nào ngờ nhìn thấy hắn phồng má, bĩu môi đáng yêu. Cô lại không biết nói gì.

Hắn chủ động ngồi nhích lại gần, vòng tay qua ôm lấy Lạc An Khuê cúi người hôn nhẹ lên má cô: "Hôn một cái là hết giận ngay!" Hắn dịu dàng dỗ ngọt cô.

Lạc An Khuê bị mấy hành động này của hắn làm cho không nhịn được phì cười: "Ai nói hôn một cái mới hết giận vậy? Anh phải hôn thật nhiều mới hết giận!"

Nhiếp Thái Ngôn liền cúi xuống hôn khắp mặt cô. Lạc An Khuê cảm thấy nhột nhột liền cười phá lên. Hai người cười đùa vui vẻ. Lúc trở về nhà cũng thế, Nhiếp Thái Ngôn đi trước còn Lạc An Khuê ở bên cạnh luyên thuyên nói:

"Thật không ngờ bức tranh giá 30 đồng còn chưa tới ấy vậy mà lại bán được giá cao không tưởng. Nhiếp Thái Ngôn anh có phải làm giàu không khó đúng không?"

"Có thể là vậy." Hắn mỉm cười nói.

"Vậy hay là chúng ta bán hết tranh em vẽ đi." Lạc An Khuê hào hứng nói.

Nhiếp Thái Ngôn im lặng không nói, Lạc An Khuê thì cứ nói ở bên tai đòi bán tranh.

Phượng Uyển ở phía sau nhìn thấy khung cảnh này của hai người bất giác nở nụ cười tươi. Hào Kiện ở bên cạnh tò mò hỏi: "Sao anh lại cười tươi như thế rất hiếm thấy!"

"Cậu không nhìn thấy đại ca ở bên cạnh Lạc An Khuê rất giống con người à?" Phượng Uyển nhìn Hào Kiện cười nói.

Hào Kiện gật gật đầu: "Chị Lạc đúng là liều thuốc tinh thần quý giá của đại ca."

Đại ca của bọn họ rất hay cười nhưng nụ cười lúc nào cũng đáng sợ, đầy chết chóc. Hiện tại nụ cười hiện rõ vui vẻ tràn đầy hạnh phúc đến lây lan sang bọn họ. Bọn họ cũng cảm nhận được tất cả là nhờ có cô gái này.

"Không cần biết thế nào. Tôi chỉ cần đại ca vui vẻ, hạnh phúc là được!" Phượng Uyển khoác tay lên vai Hào Kiện cười nói.

Lạc An Khuê không rõ công việc của Nhiếp Thái Ngôn cứ thấy hắn ra ngoài rất sớm, cô cũng không buồn hỏi. Cô trong lúc buồn chán lại muốn làm vài việc nhưng mà chuyện này cần phải có người giúp nên cô đã nhờ Hào Kiện phụ mình.

"Chị Lạc, đồ chị cần đã có rồi!" Hào Kiện đi đến báo cáo.

Lạc An Khuê đang mì liền ngừng lại vui vẻ nói: "Anh để ở nhà nghỉ mát đi. Ăn xong bát mì tôi sẽ đến ngay!"

Không biết Lạc An Khuê đã làm gì mà khi Nhiếp Thái Ngôn trở về trừ hai người đứng trực ở cổng thì còn lại không thấy một thuộc hạ nào của mình nữa cả. Một tên thuộc hạ nhìn thấy liền ngay lập tức chạy lại, ấp úng nói: "Đại ca, Cô Lạc.... Mọi người...."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv