"Anh biết không, ở thế giới kia lúc nào tôi cũng mơ ước mình có bạn trai yêu thương tôi. Cùng nhau ăn tối ở một nhà hàng có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố, ánh đèn lấp lánh. Lãng mạn biết bao!"
Lạc An Khuê ngây người nhìn khung cảnh trước mặt. Cô nhớ đến những lời cô từng nói với hắn ở thế giới khác.
"Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngồi xuống đi!" Nhiếp Thái Ngôn cất giọng nói.
"Có phải anh..." Lạc An Khuê định hỏi hắn có phải hắn đã nhớ lại chuyện hai người từng trải qua ở thế giới kia. Nhưng cô còn chưa nói hết thì hắn đã nói cất ngang.
"Thức ăn ở đây cũng không tệ. Cô thử xem có hợp khẩu vị không?"
Lạc An Khuê không muốn hỏi nữa. Cô ngồi xuống, chăm chú vào dĩa thức ăn của mình, kỳ lạ thật dù cô có cắt thế nào miếng thịt cũng không đứt. Lạc An Khuê biểu cảm đáng thương, sắp khóc đến nơi: "Tôi không cắt được. Miếng thịt như đang ức hiếp tôi vậy!"
Nhiếp Thái Ngôn im lặng hắn nhìn cô một cái rồi cúi xuống tiếp tục cắt thịt trong dĩa của mình. Hắn cắt miếng thịt ra từng miếng nhỏ vừa ăn rồi mới dừng lại. Hắn đưa dĩa thịt mình đã cắt cho cô, còn dĩa của cô thì đưa cho hắn. Lạc An Khuê khuôn mặt đầy sùng bái, cô giơ hai ngón tay cái cất giọng tán thưởng:
"Nhiếp Thái Ngôn, anh giỏi thật đó!
"An Khuê, tôi cảm thấy cô rất giỏi giả vờ!" Nhiếp Thái Ngôn đầy ý cười nói.
"Hả? Có sao? Tôi luôn nói lời thật lòng mình đấy!"
Rõ là cô có thể tự cắt miếng thịt không cần đến sự trợ giúp của hắn, nắp chai nước vẫn có thể tự mở, dây giày cũng có thể tự thắt lại. Cũng có thể đủ mạnh mẽ để vượt qua những giông bão cuộc sống. Nhưng khi ở bên cạnh người mình thích cô thu đi sự mạnh mẽ đổi lại chỉ là vẻ ngốc nghếch, mềm dẻo, nịnh nọt một chút như thế có phải cuộc sống đầy thú vị hơn không? Còn lấy được lòng của người yêu bằng chứng là Nhiếp Thái Ngôn tâm trạng hắn rất vui vẻ, dịu dàng với cô rất nhiều, ánh mắt hắn đầy ý yêu thương khi nhìn cô.
Ông trời đặc ân cho phụ nữ nhiều như thế không dùng đúng là lãng phí.
"Đây là nữ thần của anh Nhiếp đây sao? Xinh đẹp thật đấy!" Giọng nói của phụ nữ vang lên.
Lạc An Khuê ngẩng đầu nhìn cô ta. Cô gái đó mặc trên người quần áo thể thao thoải mái, nét mặt tươi cười nhìn cô. Nhưng sao Lạc An Khuê lại cảm thấy gợn tóc gáy.
"Cô ấy không phải nữ thần của tôi!" Nhiếp Thái Ngôn nói rồi cắt miếng thịt nhỏ thong thả cho vào miệng.
"Vậy sao?" Cô gái kéo ghế ra ngồi xuống.
Lạc An Khuê cảm thấy cả người cứng nhắc, lòng bàn tay cũng đổ cả mồ hôi.
Không hiểu sao, khí chất của người phụ nữ này lại khiến cô cảm thấy sợ hãi, không dám ngẩng mặt nhìn thẳng, cảm giác mình thật thấp kém. Cô ta vừa ngồi xuống cô đã đứng lên:
"Tôi đi vệ sinh!" rồi rời đi thật nhanh.
Lạc An Khuê nhìn mình trong gương, tay không tự chủ được sờ lên ngực trái, nơi trái tim đang đập nhanh liên hồi. Lạc An Khuê thầm cảm thán: 'Cũng may là cô rời sớm, nếu không đã bị khí chất của cô ta dọa sợ đến mất mặt rồi.
Tề Phượng Thiên nhìn Lạc An Khuê rời đi, nhìn sang Nhiếp Thái Ngôn cười cười nói: "Tôi dọa cô ta à?"
"Tôi còn chưa kịp tìm cô, cô đã tự mình đến! Tề tiểu thư cô gấp gáp muốn chết đến thế sao?" Nhiếp Thái Ngôn nhìn Tề Phượng Thiên, hắn phòng má đáng yêu nói.
"Chúng ta làm ăn bao lâu nay, anh lại không hiểu tôi. Anh Nhiếp à, anh làm tôi buồn thật đấy!" Tề Phượng Thiên thở dài.
Cái tên điên này, đột nhiên lại nói cô muốn giết chết người của hắn, liền cho người truy sát, còn sai Phượng Uyển đến bắt cô về. Làm cả AS gà bay chó chạy, rất lâu sau Tề Phượng Thiên biết tin liền tìm hắn làm rõ chuyện.
"Có ý nghĩa sao?" Nhiếp Thái Ngôn nghiêng đầu nói.
Tề Phượng Thiên nhếch môi cười: "Anh biết được người đứng ở đằng sau nhất định sẽ rất bất ngờ!" - Tề Phượng Thiên cười tươi nói - "Ông lão nhà anh đem một số tiền lớn rất hấp dẫn đến AS tìm tôi. Nói rằng ông ta muốn mạng của cô gái bên cạnh anh. Đương nhiên là tôi không đồng ý!"
"Tại sao? Chẳng phải số tiền đó rất hấp dẫn sao?" Nhiếp Thái Ngôn chớp mắt cười.
"Tôi phải suy nghĩ đến vấn đề lâu dài chứ! Số tiền hấp dẫn nhưng tôi tiêu một chút là hết. Còn hợp tác với tôi càng có nhiều số tiền hấp dẫn hơn. Bên nào hời thì tôi chọn!" Tề Phượng Thiên cười nói, rồi đứng lên bỏ đi. Nói xong chuyện cô muốn rồi ở đây tiếp làm gì, Nhiếp Thái Ngôn hắn muốn thế nào còn phải tùy hắn rồi.
Tề Phượng Thiên xoay người lại nở nụ cười đầy sung sướng: "Thật tò mò muốn xem anh Nhiếp xử lý ông lão thế nào!"
Nhiếp Thái Ngôn mỉm cười, hắn giơ tay vẫy chào tạm biệt Tề Phượng Thiên.
Lúc đi ngang qua một cậu nhóc, Tề Phượng Thiên cảm giác nghi ngờ trong lòng liền muốn đi theo xem thử. Hóa ra mục tiêu của nó là cô gái xinh đẹp kia.
"Chị ơi, em bị lạc rồi, chị có thể giúp em tìm mẹ được không ạ!"
Lạc An Khuê suy nghĩ đến vẻ mặt của Nhiếp Thái Ngôn nếu như cô để hắn chờ lâu thì khó tưởng tượng lắm. Vậy nên nhanh nhất nên đưa đến nơi tìm trẻ em đi lạc là được rồi.
"Chị dẫn em đi tìm người phụ trách ở đây nha. Họ sẽ giúp em tìm nhanh hơn!"
Cả hai vừa định nắm tay nhau thì cánh tay của cậu nhóc liền bị người khác giữ lại. Lạc An Khuê lại cảm nhận được cảm giác lúc nãy thậm chí còn đáng sợ hơn.
Tề Phượng Thiên mỉm cười: "Cậu nhóc, để chị dẫn em đi tìm có được không?"
Cậu nhóc đó liền phản kháng: "Chị là người xấu, chị là người xấu! Thả tôi ra!"
"Để tôi đưa nó đi được rồi!" Lạc An Khuê cẩn thận lên tiếng.
"Em gái nhỏ, tôi thật sự không muốn nhìn thấy em bị thương đâu!" Tề Phượng Thiên vẻ mặt tiếc nuối buông tay cậu nhóc kia ra.
Lạc An Khuê còn chưa kịp tiêu hóa câu nói đó liền nhìn thấy Tề Phượng Thiên nheo mắt lại, thân hình linh hoạt đánh một đòn khiến cậu nhóc văng ra xa, giây sau liền dùng súng đã gắn ống giảm thanh hướng về phía cậu nhóc không chần chờ bắn một phát vào giữa trán. Lạc An Khuê sợ đến mức thiếu chút nữa là ngã xuống đất, cũng may là được Tề Phượng Thiên đỡ lấy. Lạc An Khuê gần cô ta đến vậy càng cảm thấy sợ hãi. Nhìn thấy biểu hiện của cô Tề Phượng Thiên cười nói: "Em gái nhỏ sợ tôi đến thế sao?"
"Có thể không sợ được sao?"
"Em gái nhỏ không sợ Nhiếp Thái Ngôn lại sợ tôi ư? Nhiếp Thái Ngôn anh ta còn đáng sợ hơn tôi gấp trăm ngàn lần đấy!" Tề Phượng Thiên để cô đứng vững rồi cười cười nói.
"Ít ra anh ấy không làm hại tôi." Lạc An Khuê cứng rắn nói.
"Tôi có làm hại em gái nhỏ sao? Vừa cứu mạng cô đấy!" Tề Phượng Thiên nhíu mày nói.
"Cái đó làm sao biết được chứ!" Lạc An Khuê bối rối nhìn sang hướng khác.
Tề Phượng Thiên còn muốn nói gì đó.
Nhiếp Thái Ngôn từ đâu đến liền kéo Lạc An Khuê vào lòng mình. Tề Phượng Thiên đột nhiên lại bị cho ăn cơm chó liền tức giận chỉ về phía cậu nhóc đã chết ở góc tường: "Này, anh đến đúng lúc lắm. Nhìn xem, nhìn xem. Có phải người quen không?"
Nhiếp Thái Ngôn liếc nhìn sang chân mày hắn khẽ nhíu lại, hắn quay sang nhìn Lạc An Khuê: "Có bị thương không?"
"Không có!" Lạc An Khuê lắc đầu nói.
Tề Phượng Thiên cười khinh thường: "Có tôi ở đây, tiểu em gái đó bị thương được sao?"
Nhiếp Thái Ngôn vẫn không chú ý đến Tề Phượng Thiên, tất cả mọi thứ hắn đều đặt quan tâm hàng đầu lên người Lạc An Khuê.
"Móng tay của đứa bé đó có độc. Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra được không? Tôi không an tâm chút nào cả!" Nhiếp Thái Ngôn thở hắt một hơi rồi nói.
Lạc An Khuê bất ngờ nói: "Tôi không sao thật mà! Không cần đâu!" - Cô chợt nhỏ giọng nói bên tai Nhiếp Thái Ngôn - ''Là ai muốn giết tôi vậy?"
Nhiếp Thái Ngôn nhìn cô nói: "Muốn biết sao?"
Lạc An Khuê gật đầu. Hắn liền nói: "Là lão già họ Nhiếp."
H
Tề Phượng Thiên tâm trạng lúc này thật là chó chết mà. Các người muốn khoe mình là một cặp cho cẩu độc thân như cô ganh tị sao? Còn ở đây nữa cô nàng sẽ bị cơm chó này làm nghẹn chết.
"Có một thứ rất kịch tính sắp xảy ra. Rất tuyệt vời đấy có muốn xem không?"
Lạc An Khuê không hiểu chuyện của cô ấy nói là gì nhưng nhìn khuôn mặt của cô ấy rất phấn khích. Cô cũng tò mò muốn xem thử. Nhiếp Thái Ngôn cũng chiều theo ý cô. Cả ba người bước lên sân thượng của tòa nhà, hai chiếc trực thăng đã chờ sẵn. Nhiếp Thái Ngôn dẫn cô lên một chiếc, Tề Phượng Thiên bước lên chiếc còn lại.
"Cô ấy dùng trực thăng quân đội à?" Lạc An Khuê nhỏ giọng hỏi Nhiếp Thái Ngôn.
"Con gái của đại tướng!"
Lạc An Khuê còn chưa hết bất ngờ thì Nhiếp Thái Ngôn lại nói tiếp.
"Người đứng đầu tổ chức sát thủ. Không ai mà không giết được. Chỉ cần cho cái giá vừa ý cô ta thì nhất định sẽ không từ chối!"
Ánh mắt sùng bái nhìn chiếc trực thăng đang cách đó không xa. Thảo nào cô ấy lại có khí chất bức người như thế. Ngầu quá đi.
Nhiếp Thái Ngôn cảm thấy khó chịu, hắn bĩu môi, phòng má nói: "Có gì ghê gớm đâu! Không đáng yêu gì cả!"
Lạc An Khuê không nhịn được véo má hắn, cô cười nói: "Nói về đáng yêu thì ai bằng anh chứ!"
Nhiếp Thái Ngôn ánh mắt đầy ý cười: "Thật không?"
"Thật!"
"Có thích không?"
"Rất thích!"
*Bùm *Bùm
Cả hai còn cười nói ngọt ngào với nhau, thì phía dưới khung cảnh đêm lấp lánh những ánh đèn nhiều màu sắc xinh đẹp lung linh của thành phố. Vang lên tiếng nổ vang cả trời đất. Một tiếng nổ, hai tiếng nổ rất nhiều tiếng nổ vang lên kèm theo những tiếng súng đạn lạnh ngắt vang lên.
Lạc An Khuê giật mình sợ hãi, không lẻ chiến tranh lần nữa lại xảy ra. Cô nhìn xung quanh, rồi nhìn xuống phía dưới. Một nơi trong số đó trong phút chốc thành đống đá vụn, khói bay lên nghi ngút. Những tia sáng màu vàng đỏ liên tục lóe lên.
Gì vậy, dùng cả súng và bom, hành động lớn gây chấn động như thế bọn họ không sợ cảnh sát sao? Cô còn chưa hết bàng hoàng thì nghe được giọng nói của phụ nữ.
"Tuyệt vời chứ! Thế hệ cũ sẽ được thay thế bởi một thế hệ mới mạnh mẽ hơn. Anh Nhiếp, có lời nào muốn tán thưởng cho cô gái bình thường nhưng không tầm thường kia không?"
Nhiếp Thái Ngôn nhếch môi nói: "Rất tốt, nhưng tốn khá nhiều tiền!"
"Đồ chơi cũng tuyệt vời lắm!"
Không còn kết nối nữa. Không khí cũng trở nên im lặng khác thường. Lạc An Khuê vẫn còn chìm trong chuyện không thể tưởng tượng được. Cô cứ ngỡ chỉ được xem ở trên phim hay tiểu thuyết. Xuất hiện ở ngay trước mắt cô không biết phải làm sao.
Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên bên tai cô: "Đây là thế giới của tôi. Kẻ thắng làm vua kẻ thua phải chết. Em có chấp nhận bước vào thế giới của tôi không?''