Thẩm Lạc Lạc tay cầm điểm tâm, biểu tình có chút hoảng loạn nhìn về phía Cẩm Tâm.
Đây là có chuyện gì?
Cẩm Tâm cũng khó hiểu, hướng về phía Thẩm Lạc Lạc lắc đầu.
Mục Liên Sanh buông thật mạnh đũa lên bàn: "Ngươi muốn mặn chết bổn vương?!"
"A? Gì cơ?" Thẩm Lạc Lạc khó hiểu nhìn thoáng qua Mục Liên Sanh: "Mặn sao? Không có khả năng."
Cơm Cẩm Tâm nấu vẫn luôn rất ngon!
Mục Liên Sanh nóng vội hướng về phía điểm tâm trong tay Thẩm Lạc Lạc.
Đôi mắt Thẩm Lạc Lạc trừng to lên, không kịp suy nghĩ đã dùng sức đánh lên bàn tay Mục Liên Sanh duỗi lại đây.
Nàng hô to một tiếng: "Ngươi có bệnh à! Ăn của mình đi! Đừng động đến đồ ăn của ta!"
Có thể chết vì sĩ diện cũng không thể bị lấy đồ ăn!"
Đây là nguyên tắc sống của Thẩm Lạc Lạc.
Mục Liên Sanh nhìn thoáng qua chỗ bị nàng đánh đỏ, sưng vù lên; lửa giận càng lớn.
Đây không phải lần đầu tiên.
Lần đầu nàng gần như muốn đập nát xương mình.
Lần thứ hai, nàng lại đập một cái, tay đã sưng vù lên.
Hắn có thể cảm giác được, Thẩm Lạc Lạc không phúc hậu, vô hại, không có não như vẻ bề ngoài.
Nàng nhất định cất giấu bí mật gì đó không muốn để người khác biết.
Đặc biệt là sức lực của nàng, một cô công chúa được nuông chiều từ bé, làm sao lại có sức lực lớn như vậy?
Mục Liên Sanh dùng sức bắt lấy cánh tay Thẩm Lạc Lạc, đôi mắt như sưng lên, đáy mắt có tia máu.
"Rốt cuộc người là ai? Ngươi không phải công chúa Cẩm Thịnh. Cẩm Thịnh phái ngươi đến đây làm gì? Tiếp cận bổn vương sau đó âm thầm tìm cách ám sát? Nói!"
Vốn dĩ lúc nàng bị Mục Liên Sanh hỏi chính mình là ai, nàng còn có điểm chột dạ.
Nhưng vừa nghe đến câu: do Cẩm Thịnh phát tới, liền biết là hắn suy nghĩ nhiều.
Nàng cũng không dám giãy giụa, sợ lại không cẩn thận làm hắn bị thương một lần nữa: "Đúng là ta mà, sao ta lại không phải công chúa Cẩm Thịnh được?"
Thẩm Lạc Lạc có chút xấu hổ nhìn thoáng qua tỳ nữ đứng bên cạnh.
Những tỳ nữ này căn bản không hề có ý tứ lảng tránh, một đám đang trừng to mắt chuyên chú nhìn hai người bọn họ.
Cái biểu tình này nàng quá quen thuộc rồi.
Thời điểm có dưa ăn, quần chúng ăn dưa đều làm một cái biểu cảm.
Nàng hướng Mục Liên Sanh vẫy vẫy tay.
Mục Liên Sanh lạnh mặt, không hề có ý tứ tới gần.
Không khí ngưng đọng xấu hổ khiến Thẩm Lạc Lạc tưởng đã trôi qua mấy đời rồi.
Nàng giật giật khóe miệng, muốn cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Nàng cố ý đề cao ngữ điệu, bộ dáng vô tội nói: "Chỗ đồ ăn này làm sao chứ, sao lại liên quan đến chuyện chuyện ta có phải công chúa Cẩm Thịnh hay không, lại còn giấu diếm sát khí gì chứ? Còn không phải chỉ là một mâm đồ ăn thôi sao, ta tới nếm thử."
Thẩm Lạc Lạc cầm đôi đũa, gắp thức ăn lên.
Miếng thịt bò vừa chạm vào đầu lưỡi liền giống như có người bỏ cả thìa muối vào trong miệng.
"Nôn ——" Thẩm Lạc Lạc bị mặn đến mức nôn khan.
Nàng chau mày nhìn về phía Cẩm Tâm.
Cẩm Tâm vẫn vô cùng đáng thương như cũ, nhìn nàng lắc đầu.
Mục Liên Sanh thấy thế, vẻ mặt cũng không còn quá khó coi như vừa nãy.
Lúc đầu đang giăng đầy mây đen giờ cũng đã dần dần tan đi, ít nhiều cũng có tí ánh mặt trời.
"Nuốt xuống." Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Lạc lạc: "Nuốt xuống, không được nhổ ra."
Thẩm Lạc Lạc nhíu mày, đây là cái yêu cầu biến thái gì vậy!
"Không phải ngươi muốn cầu xin ta tha thứ sao? Nuốt nó xuống đi." Liên Sanh cong môi, tràn đầy hứng thú mà nhìn.
Khinh người quá đáng vừa thôi!
Thẩm Lạc Lạc nửa há miệng, khóc không ra nước mắt.
Do dự một lúc lâu, nàng dứt khoát hạ quyết tâm nhắm mắt, nhai nhai vài cái rồi nuốt miếng thịt bò xuống.
Sau đó nàng nhanh chóng cầm điểm tâm trước mặt lên, cắn một ngụm nhét hết vào trong miệng.
Mục Liên Sanh nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của Thẩm Lạc Lạc thì tâm tình rất tốt.
Hắn chống cánh tay lên bàn, tay nâng mặt, hé mắt nhìn về phía Thẩm Lạc Lạc: "Hai đầu này, tất cả mọi thứ đều phải ăn hết, ta nhìn ngươi ăn."
"Ăn đi, ăn xong bổn vương liền tha thứ cho ngươi."
"......"
"Ngươi không ăn, là do..., có âm mưu hại ta?"
Thẩm Lạc Lạc nắm chặt đôi đũa trong tay, đứng dậy: "Ăn! Ta ăn còn không được sao?!"
Vương bát đản!
Cẩu Thái Tử!
Ngươi không phải là người!
Nàng nhắm mắt lại, mở miệng, từng miếng từng miếng nhét vào miệng mà nhai.
Một bên nhai, một bên thôi miên chính mình: ăn ngon ăn ngon ăn ngon!
Mục Liên Sanh rất hứng thú nhìn nàng, dần dần lại trở nên thâm trầm.
Cô công chúa Cẩm Thịnh này quả nhiên không đơn giản. Co được dãn được; cũng hiểu được phương pháp nếm mật nằm gai.
Không thể khinh thường, hắn tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác.
Thẩm Lạc Lạc cứ như vậy, uống 3 bình nước cùng một đĩa điểm tâm cho đỡ mặn, mới miễn cưỡng ăn hết sạch hai đĩa kia.
"Nấc ——" Thẩm Lạc Lạc nhịn không được, che miệng nấc vài cái, vừa cúi đầu liền thấy bụng đã lớn như mang thai bốn năm tháng rồi.
Có gì đó sai sai.
Cơm Cẩm Tâm làm mình đã từng ăn qua. Không có khả năng mặn như vậy được.
Trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện đoạn ký ức Bích Liên vội vàng chạy từ phòng bếp ra.
Là nàng ta.
Nàng ta vụng trộm động tay động chân vào món ăn.
Thẩm Lạc Lạc nắm chặt hai tay đặt lên bàn; nàng nhìn về phía Mục Liên Sanh: "Chuyện hôm nay có chút kỳ quặc. Ta ăn bữa này coi như nhận lỗi với ngươi. Nhưng người hãm hại ta, ta không thể nhịn."
"Ai hãm hại ngươi?" ánh mắt Mục Liên Sanh nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Lạc lạc.
"Cô tỳ nữ bên người ngươi - Bích Liên." Thẩm Lạc không nhịn được lại che miệng nấc.
Mục Liên Sanh buông đôi mắt xuống, khóe miệng giương lên: "Một tỳ nữ nho nho, chẳng qua mới đem ngươi nhốt bên ngoài một lúc, hiện tại cũng đã bị xử phạt, người còn không chịu buông tha nàng?"
Hắn chậc chậc đầu lưỡi: "Thái tử phi thật là tàn nhẫn."
Thẩm Lạc Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Liên Sanh.
Không tự nhìn lại chính đi, giờ lại trưng bộ dáng vô tội ra.
Vừa rồi là ai xử phạt nàng ta chứ; mất trí nhớ à?
"Ngươi không tin thì thôi, ta tự mình đi giải quyết." Thẩm Lạc Lạc đứng lên muốn đi. Thì đột nhiên Thanh Trúc vội vàng chạy vào, đến bên người Mục Liên Sanh thì thầm vài câu.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt không còn hài hước như vừa rồi nữa mà ngược lại trở nên ngưng đọng, thâm trầm.
"Thẩm Lạc lạc, phụ hoàng chiêu ngươi và ta vào cung yết kiến."
"A?" Thẩm Lạc Lạc không kịp trở tay, kinh ngạc nhìn về phía Mục Liên Sanh: "Bây giờ sao? Cách ——"
"Nấc......, nấc......" Từ lúc Thẩm Lạc Lạc lên xe ngựa vẫn không hết được cơn nấc.
Ngồi bên trái nàng - Mục Liên Sanh nhăn mày sắp thành một hàng, bộ dáng giống như đã ẩn nhẫn lâu ngày.
"Ngươi không hiểu lễ nghi à? Hóa ra Cẩm Thịnh không có quy củ ư? Hay nữ tử Cầm Thịnh đều kì cục như ngươi vậy?"
Thẩm Lạc Lạc bị nấc nhiều lần cũng phiền muốn chết. Nghe thấy Mục Liên Sanh nói như vậy, trong lòng lại càng không thoải mái.
"Tất nhiên là ta hiểu! Nhưng lý do ta thành bộ dạng như này chẳng lẽ điện hạ không rõ nguyên nhân sao? Nấc." Nàng che lồng ngực, trừng mắt liếc Mục Liên Sanh một cái.
Mục Liên Sanh cũng lười hao phí tinh lực cãi nhau với Thẩm Lạc lạc.
Hắn trực tiếp nhắm mắt lại, dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Thẩm Lạc Lạc một bên nấc lên nấc xuống, một bên trừng Mục Liên Sanh.
"Điện hạ, nương nương, tới nơi rồi." Thanh Trúc vén màn lên, báo với Thẩm Lạc Lạc và Mục Liên Sanh.
Mục Liên Sanh mới vừa đứng dậy, Thẩm Lạc Lạc đang khó chịu cũng đứng dậy theo, nàng đẩy Mục Liên Sanh ra tranh xuống trước.
Lần đẩy này, thiếu chút nữa khiến cho Mục Liên Sanh ngồi bệt xuống đất.
Hắn lạnh mặt, trừng mắt: "Thật nực cười!"
Cẩm Tâm đỡ Thẩm Lạc Lạc xuống xe ngựa, vừa thấy bộ dạng nấc không ngừng của nàng thì lo lắng hỏi: "Công chúa, ngài có ổn không?"
Thẩm Lạc Lạc dùng tay xoa xoa bụng: "Có nơi nào ổn chứ, ăn nhiều như vậy, tiêu hóa không hết. Đồ đều ở trong dạ dày, khó chịu muốn chết."