"Phanh ——" một tiếng, cửa bị đóng lại.
Thẩm Lạc Lạc bưng chậu nước Cẩm Tâm đưa, mắt chỉ mở được nửa, lắc lắc lư lư đứng trước cửa.
Để kêu được Thẩm Lạc Lạc rời giường, Cẩm Tâm phải giở hết mọi thủ đoạn.
Muội ấy dùng tay banh mắt nàng ra, dùng sức lay lay người nàng.
Đại não đều bị Cẩm Tâm dọa nát, mới chống được thân thể ngồi dậy.
"Ngao——" Mí mắt Thẩm Lạc Lạc cứ trùng xuống, ngáp một cái lớn, bước từng bước nặng nề, chậm rãi đi về phía viện duy nhất có đèn sáng.
"Ngươi là ai?" Nha hoàn đứng ở cửa, gân cổ lên hỏi, biểu tình sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Lạc Lạc, duỗi tay cản nàng lại.
Thẩm Lạc Lạc đang nửa tỉnh nửa mơ nên cũng không nghe rõ nha hoàn nói kia gì.
Chỉ thấy có cánh tay đang chắn trước mặt nàng.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng hất một cái, nha hoàn kia liền bị ném sang một bên.
Nàng bưng chậu nước, dùng chân đá văng cửa, ngáp ngáp đi vào trong phòng.
Mục Liên Sanh đang được hầu hạ mặc quần áo ở bên trong thì bị tiếng cửa làm giật mình.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Lạc Lạc mang theo khăn che mặt hồng nhạt, nhắm mắt đi vào.
"Đây......, rửa mặt." Thẩm Lạc Lạc mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, cầm chiếc khăn đang vắt trên thành chậu, hướng về phía Mục Liên Sanh đang mặc quần áo dở.
"Ngươi đây là làm ——, lạnh!" Nửa câu trước Mục Liên Sanh nói còn chưa dứt lời, Thẩm Lạc Lạc cầm chiếc khăn vải trực tiếp dán lên mặt hắn.
Âm thanh đinh tai nhức óc cũng không thể đánh thức Thẩm Lạc Lạc.
Giờ phút này trong đầu Thẩm Lạc Lạc chỉ có hai chữ, 'buồn ngủ' quá.
"Ầm ——" một tiếng.
Toàn bộ chậu nước lạnh lẽo, hắt trên mặt Thẩm Lạc Lạc.
Thẩm Lạc Lạc bừng tỉnh, há to mồm thở phì phò.
Cảm giác kia, như là sóng thần trực tiếp đánh thẳng vào mặt, sợ tới mức khiến nàng bừng tỉnh, trái tim nhảy thình thịch thình thịch.
Nàng nhìn nhìn mặt Mục Liên Sanh lại sắp đen như bếp than, rồi cúi đầu nhìn xiêm y trên người bị nước làm ướt.
Sau đó nàng cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện vừa phát sinh, rối cuộc cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
"Năm lần bảy lượt xông vào phòng ngủ bổn vương, rồi lại làm thương ta! Đến tột cùng là người có âm mưu gì?!" Mục Liên Sanh lạnh mặt, gắt gao nắm lấy tay Thẩm Lạc Lạc.
Thẩm Lạc Lạc vừa mới nâng một cánh tay lên, muốn đẩy hắn ra, thì lại nhìn đến cánh tay đang bị quấn băng gạc của hắn, ngẫm lại nàng vẫn quyết định thu tay.
"Thái tử điện hạ, ta thật sự oan uổng nhanha, ta chỉ muốn làm tròn bổn phận thê tử mà thôi." Thẩm Lạc Lạc ngẩng đầu lên, dùng ánh mặt của cún con đáng thương nhu nhược nhìn Mục Liên Sanh.
Mục Liên Sanh không để mình bị xoay như chong chóng, vẫn lạnh mặt như cũ: "Bổn phận thê tử là không ngừng làm trượng phu bị thương?"
Thẩm Lạc Lạc giật giật miệng, đúng là mình đuối lý thật: "Kia! Kia, không phải tối hôm qua, ngươi một hai phải...... như này như vậy sao!"
Mục Liên Sanh duỗi tay đem nàng kéo gần lại.
Thẩm Lạc Lạc lập tức quay đầu đi, nhắm chặt mắt lại.
Trong lòng kêu, đừng a đừng a, đừng như vậy.
Đôi môi run run rẩy rẩy như bà lão 80 tuổi, mấp máy: "Điện, điện hạ, ngài nghe ta bao biện! A, không phải, ngài nghe ta giải thích!"
"Bao biện cái gì? Ngươi là thê tử của bổn vương, cùng bổn vương viên phòng có gì không ổn?" Mục Liên Sanh trừng mắt nhìn Thẩm Lạc Lạc.
Thẩm Lạc Lạc chậm rãi dịch ra, gật đầu một cái, híp híp mắt, vừa thấy biểu tình khủng bố không khác gì Diêm Vương trên mặt Mục Liên Sanh, nàng lập tức nhắm chặt hai mắt lại, quay đầu đi.
Nàng cười gượng hai tiếng: "Thì đúng, đúng nhưng không phải ta nghĩ là đợi sau khi chúng ta yêu nhau, đến lúc đó... lại cái kia; nó có ích với...ừm.... hữu ích với..."
Mục Liên Sanh thấy nàng ậm ừ nửa ngày cũng chưa nói được cái gì, hắn cũng không rảnh ở đây nháo với nàng.
Hắn hất tay nàng ra rồi đứng trước gương đồng sửa sửa ống tay áo, gọi: "Thanh Trúc."
Thanh Trúc vẫn luôn ở bên ngoài, không phát ra tiếng động nào đến lúc này mới lên tiếng: "Có thuộc hạ."
Mục Liên Sanh liếc sang người đang cúi đầu bên cạnh mình, miệng dẩu như cái bánh bao - Thẩm Lạc Lạc.
Hắn nâng mi, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Tìm người trông thái tử phi. Không được thay quần áo, đứng ngoài cửa phòng ngủ đến khi trời sáng thì thôi."
Thanh Trúc đáp: "Rõ."
Thẩm Lạc Lạc nhíu mày, muốn mở miệng tìm một đường sống.
Chỉ thấy Mục Liên Sanh vung tay áo, xoay người, mang theo khí thế to lớn ra ngoài.
Chắc chắn hắn cố ý.
Biết rõ người mình ướt sũng, lại để mình ra ngoài hứng cái lạnh.
Rạng sáng như này, ngoài trời lạnh phải biết!"
"Nương nương, thỉnh rời bước ra ngoài cửa, thuộc hạ muốn khóa phòng ngủ." Thanh Trúc làm hành động mời.
Thẩm Lạc Lạc cạn lời nhìn thoáng qua bầu trời tối đen như mực, bực bội ném khăn vải trên tay vào bồn; rất không tình nguyện cất bước ra cửa.
"Các ngươi! Nhìn cho kỹ! Đến khi mặt trời ló dạng, thái tử phi mới có thể trở về!"
"Rõ!"
Thanh Trúc sắp xếp tốt mọi việc, xoay người hành lễ với Thẩm Lạc Lạc rồi cất bước chạy về hướng Mục Liên Sanh đang đứng giữa sân.
Mục Liên Sanh xoay đầu, nhìn Thẩm Lạc Lạc mặt nhăn thành một đoàn đứng trước đèn lồng.
Khóe miệng hắn bỗng nhiên nhếch lên, ngữ điệu vui vẻ: "Thanh Trúc, hôm nay tâm tình bổn vương khá tốt, ngươi đi mời vài người bạn tốt của ta lại đây, chúng ta đi Niệm Phong cư tụ họp."
Thanh Trúc biểu tình quẫn bách, nói: "Thái tử điện hạ, nhưng bạn tốt của ngài, chỉ có mình Tuyên tiểu quận vương thôi."
Mục Liên Sanh đột nhiên dừng bước, ngừng một lát, khuôn mặt lạnh lùng vẫy vẫy tay: "Mất hứng! Không cần!"
Thanh Trúc: "Vâng."
......
Thẩm Lạc Lạc sợ tối, cho dù có nhiều người đứng cùng nàng như này thì nàng vẫn có chút sợ hãi.
Nàng nhắm mắt lại, dựa lưng lên tường, hai tay ôm chặt lấy bả vai của mình, tự mình sưởi ấm.
Mơ hồ cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, cũng không biết có phải ảo giác hay không nữanữa.
Đôi mắt này nhìn chăm chú đến nỗi nàng càng ngày càng khó chịu.
Nàng mở to mắt, xoay đầu.
Quả nhiên.
Một nha hoàn mặt gầy mắt to.
Giờ phút này, nàng ta đang dùng cặp mặt to tràn ngập oán khí, nhìn chằm chằm nàng.
Thẩm Lạc Lạc nhướng mày, ngữ khí không được tốt lắm, hỏi: "Ngươi nhìn gì?"
Nha hoàn này không giống trong tưởng tượng của nàng sẽ đáp lại một câu: nhìn ngươi.
Ngược lại vẫn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng rồi xoay đầu đi, không thèm nhìn nàng nữa.
Một cái liếc mắt này; thật khéo không đúng lúc châm lên lửa giận của Thẩm Lạc Lạc.
Cũng đừng nói ta bắt nạt kẻ yếu.
Thế đạo chính là như vậy.
Thái Tử nhà ngươi ta không động được thì thôi đi, chẳng lẽ ta lại để cho nha hoàn như ngươi bắt nạn ư?
"Ai?" Thẩm Lạc Lạc xoay người, hai tay chống hông: "Ngươi trừng ai? Không tôn không ti, không biết ta là thái tử phi sao?"
"Thích." nha hoàn kia trực tiếp bĩu môi: "Thái tử phi thì có gì hiếm lạ, nếu là ta có thân thế tốt như ngươi. Nói không chừng vị trí Thái tử phi này là của ta.
Thẩm Lạc Lạc cạn lời, giật giật khóe miệng.
Con nhóc này, còn rất khó thuần phục.
Nàng nhìn lướt trên dưới nha hoàn này một lượt, điềm đạm nói: "Thân thế chỉ là một phần, chủ yếu là mặt."
"Ngươi ——!" Nha hoàn quýnh lên, duỗi tay chỉ vào mặt Thẩm Lạc Lạc, mặt mũi đỏ bừng.
Thẩm Lạc Lạc ngáp một cái, lười nhác dựa vào trên tường; hai chân vắt chéo, thảnh thơi mà quơ quơ.
Náo nhiệt như vậy, bỗng nhiên nàng không còn sợ trời tối nữa.
Nữ tử cổ đại, da mặt thật mỏng. Nàng còn chưa nói cái gì mặt đã đỏ hết cả lên rồi.
Hai tay khoanh ở trước ngực, ngáp một cái - tiếp một người: "Ngươi cái gì mà ngươi, quỳ xuống."