Trong khi nàng còn đang hoang mang không biết tinh linh đã biến đi chốn nào, Hạ Tinh Lam lại đột nhiên chạy đến chỗ nàng, vẻ mặt gấp gáp, lo lắng. Cô ấy ôm trầm lấy nàng, giọng hơi run nói:
- Chị đi đâu vậy? Sao tự dưng chị lại ra ngoài?
Nàng vốn đã đoán được sự xuất hiện của Hạ Tinh Lam. Nhưng không ngờ được lại là lúc này. Nàng khựng lại một chút, rồi quyết định quên chuyện kia đi, giải quyết vấn đề trước mắt. Suy nghĩ xong, nàng liền điều chỉnh lại sắc mặt, bình tĩnh cười nhẹ, xoa đầu Hạ Tinh Lam:
- Trong bệnh viện ngột ngạt quá, chị ra ngoài hóng gió chút thôi. Thay vì hỏi chị, thì sao em lại đến đây? Nơi này không dành cho một học sinh như em.
Hạ Tinh Lam ngước mặt lên, nhìn thẳng nàng. Đôi mắt hiền dịu ấy, giọng nói ngọt ngào đó vẫn như vậy, nhưng trong thâm tâm cô hiểu, nàng đang nói dối, sẽ chẳng có ai đi hóng gió mà lại vào một quán cà phê sang trọng và khá xa với bệnh viện. Hạ Tinh Lam nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, như một lời từ chối cái xoa đầu. Vẻ mặt hơi chút buồn rầu liền được che lấp bởi một nụ cười tươi, Hạ Tinh Lam đáp lời:
- Anh trai em có việc đến đây. Thật tình cờ, chị cũng ở đây.
- Anh trai em? Hình như chị chưa từng gặp người đó nhỉ?
Trong tương lai, không có thời gian nào có sự xuất hiện của nhân vật này. Liệu tinh linh có biết người này không? Nàng tự hỏi.
Hạ Tinh Lam gạt phắt đi câu hỏi của nàng, thay vào đó, cô ấy lại chú ý đến ngón áp út trống không của nàng, thắc mắc:
- Nhẫn cưới của chị đâu rồi?
- Chị có chút việc, phải tháo nó ra. Em quan tâm à?
Chiếc nhẫn cưới đó vốn đã bị Hạ Tinh Lam tráo đổi từ lúc cô bé ghé thăm nàng ở bệnh viện hôm trước, nhằm theo dõi nàng. Thứ ánh sáng đỏ nhấp nháy từ viên kim cương đính trên nhẫn đã luôn thu hút sự chú ý của nàng. Lí do thật sự khiến Hạ Tinh Lam đến đây gặp nàng cũng là vì thứ đó.
Nhìn ánh mắt láo liên của Hạ Tinh Lam, nàng dễ dàng phát hiện cô bé đang cố suy nghĩ một lời nguỵ biện. Nàng cười tươi, mở lời trước:
- Chị đùa thôi, Tinh Lam ủng hộ chuyện chị kết hôn vì gia đình mà đúng không?
Hạ Tinh Lam khựng lại một chút trước câu hỏi của nàng. “Ủng hộ sao? Chị là của em kia mà.” Cô bé cắn răng, lời nói dịu dàng của nàng lại như một lưỡi dao cứa vào tim cô. Hạ Tinh Lam quay mặt đi, né tránh ánh mắt nàng, giọng vui vẻ nhưng lại pha chút tức giận:
- Đương nhiên rồi ạ, em luôn ủng hộ mọi quyết định của chị.
Cô bé cúi gằm mặt, tay vẫn nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói tiếp:
- Vì vậy…Xin chị đừng bỏ rơi em.
Nàng ngỡ ngàng, hoàn toàn đứng hình nhìn cô bé. Vì lí do gì mà Hạ Tinh Lam lại nhất quyết giữ Nguyệt Liên đến thế? Chưa bao giờ nàng ao ước được biết quá khứ của Nguyệt Liên như bây giờ. Có lẽ chính nàng cũng đã từng yêu một người điên cuồng giống Hạ Tinh Lam, nên nàng hiểu cảm giác của cô bé hơn ai hết.
Nàng gỡ tay cô bé ra, khiến Hạ Tinh Lam nghĩ rằng đó là một lời từ chối, cô bé sững sờ ngước lên nhìn nàng. Ngờ đâu, nàng lại đột nhiên vòng hai tay qua cổ Hạ Tinh Lam, hơi cúi người xuống, ôm cô bé. Nàng nhẹ nhàng cất giọng nói ngọt ngào:
- Tinh Lam, em luôn là em gái của chị. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, điều đó cũng không thay đổi. Yên tâm, để chị bảo vệ em nhé.
Thời gian như dừng lại vì cái ôm đó. Dù chỉ là một phút ngắn ngủi nhưng trong lòng Hạ Tinh Lam lại xuất hiện bao cảm xúc khó hiểu.
Thấy Hạ Tinh Lam mãi vẫn không có phản ứng gì, nàng đành buông cô bé ra để tránh sự ngượng ngạo và ánh nhìn của những người trong quán. Lúc này, nàng mới nhận ra đôi mắt Hạ Tinh Lam đã đỏ ửng lên. Trong khi nàng đang khựng lại, không biết nên làm gì thì cô bé đột nhiên đẩy nàng ra, đưa tay lên che mắt, lắp bắp:
- Em…Em có việc bận. Em…Chào chị, em đi trước.
Nàng nhìn theo bóng lưng Hạ Tinh Lam chạy đi, cười dịu, nói nhỏ: “Lời vừa rồi là Nguyệt Liên nhờ tôi nói đấy, mong cô hiểu được tâm lòng đó.”
...—————...
Sau khi bắt xe về bệnh viện, nàng lại tự dưng chẳng muốn về phòng chút nào, đành đi dạo vài vòng quanh khuôn viên. Nàng ngồi xuống chiếc ghế đá, trầm ngâm ngắm ánh trăng tròn. Cứ mỗi lần nàng gặp Hạ Tinh Lam, thì những kí ức mà nàng luôn muốn quên đi lại lần lượt ùa về. Trong vô thức, nàng khẽ cất lời, hỏi trời cao:
- Nếu chị ấy còn sống…Chắc sẽ trở thành người như Nguyệt Liên nhỉ?
- Ngươi mà cũng có sở thích ngắm trăng sao?
Giọng nói kiêu ngạo, quen thuộc lại vang lên bên cạnh nàng. Tinh linh lại xuất hiện rồi, vẻ mặt vẫn thờ ờ, chán nản như thường ngày. Nàng chợt chẳng biết phải làm gì để mở lời về chuyện ban nãy, chỉ tròn mắt, nhìn chằm chằm nó. Được một lúc thì tinh linh đột nhiên ngại ngùng, ừm ờ nói:
- Ta…Ta xin lỗi ngươi. Chuyện lúc nãy là ta hiểu lầm ngươi. Tính ta rất ghét người né tránh ánh mắt của ta, cho nên…Có hơi nóng tính.
Nàng phì cười trước vẻ mặt nghiêm túc, lại còn có hơi đỏ ngại của tinh linh. Cảm xúc tiêu cực từ đó mà dần biến mất. Nàng vui vẻ đáp lời nó:
- Có gì mà phải xin lỗi chứ. Đúng là tôi đã không chú ý đến cô mà. Đáng ra, tôi phải xin lỗi cô trước.
- Đúng vậy, là ngươi sai với ta trước mà. Tại sao Irene cứ bắt ta mở lời trước chứ?
Tinh linh bực tức, khoanh tay không phục mà quên không chú ý đôi mắt lấp lánh, long lanh nhìn nó bên cạnh. Nàng phấn khích:
- Irene mà cô nói là ai vậy? Lần đầu tiên cô nhắc đến tên một người không nằm trong vòng quen biết của Nguyệt Liên đấy.
- Cô ấy không phải người, là tinh linh giống ta.
- Ngoài cô ra còn có tinh linh khác nữa sao?
- Ta không có nghĩa vụ phải trả lời ngươi, mà biết nhiều quá cũng không hẳn là tốt đâu.
Thấy thái độ chân thành cảnh cáo của tinh linh, nàng liền thoả thuận không tò mò nữa. Thay vào đó, nàng lại chuyển giọng, hoàn toàn nghiêm túc hỏi chuyện:
- Này, cô biết anh trai của Hạ Tinh Lam không?
Tinh linh hơi nhíu mày, cố lục lại trong trí nhớ của mình. Nó lắc đầu, khó hiểu:
- Có nhân vật đó sao? Ta chưa từng nghe hay gặp người đó. Trong lúc ta vắng mặt, ngươi gặp chuyện gì à?
Nàng chợt rơi vào tĩnh lặng, mặc kệ ánh mắt của tinh linh.
”Liệu người đó có thể gây ảnh hưởng đến Hạ Tinh Lam không?” - Nàng tự đặt câu hỏi.
- Ngươi có nghe ta nói không đấy?!
Tinh linh bực mình, lớn tiếng quát. Lúc này nàng mới nhận ra mình lại vô tình phớt lờ nó, liền vội quay sang, cười ngại:
- Tôi nói vu vơ thôi. Không có gì đâu.
- Ngươi không giấu ta chuyện gì thật chứ? Nhìn ngươi lạ lắm, cứ như đang định ủ mưu làm trái ý ta.
Tinh linh nheo mắt, nghi hoặc nàng. Bây giờ, ngoài cười ra, thật sự nàng chẳng biết phải làm gì. Có nên nói chuyện đó cho tinh linh không? Suy nghĩ hồi lâu, nàng vẫn quyết định giấu nó, tự tìm hiểu mọi việc.