Trong bầu không gian yên tĩnh này, nàng hoàn toàn không có ý định mở lời trước, im lặng mỉm cười để tránh tạo sự ngượng ngạo. Lưu Bạch thở dài, rồi liền nghiêm túc nói:
- Nguyệt Liên, tôi sẵn sàng chấp nhận những điều kiện của cô. Nhưng ít nhất, cô cũng phải nói cho tôi biết lí do.
Nàng cười dịu, giọng điệu thoải mái nhưng không có ý giễu cợt:
- Quả thực yêu cầu ngài huỷ lịch hẹn với Hàn gia là khá quá đáng. Nhưng tôi cá chắc ngài sẽ không hối hận vì quyết định gặp mặt tôi ở đây đâu.
Lưu Bạch hơi nhíu mày. Tuy ông rất muốn tin tưởng Nguyệt Liên, nhưng lời nói của nàng lúc nào cũng úp úp mở mở, dường như cô gái này vẫn luôn che giấu một chuyện gì đó. Trong mắt Lưu Bạch bây giờ lại thấy nụ cười dịu kia có chút giả tạo.
Qua sắc mặt của ông, nàng dễ dàng nhận ra được sự nghi hoặc đó. Vẻ vui tươi dần tắt lịm đi, thay vào đó là nét sắc sảo, tự tin. Nàng lấy ra từ trong túi một xấp giấy, đặt lên bàn, xoay về hướng Lưu Bạch.
- Tôi đã soạn lại hợp đồng bán tranh rồi. Ngài xem, có cần thay đổi gì không?
Lưu Bạch vẫn muốn hỏi nàng sâu thêm về chuyện Hàn gia, nhưng xem ra nàng vốn không có ý định trả lời bất kì câu nào. Ông cầm xấp giấy lên, ngả người dựa lưng ghế, cẩn trọng đọc từng trang.
Trong lúc chờ, chàng trai trợ lí của Lưu Bạch đã quay lại, tay cầm một tách trà hoa hồng nóng. Nàng nhận lấy tách ngay từ trên tay anh, rồi hơi cúi đầu nhẹ, mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Một loạt hình động trong im lặng này của nàng là vì không muốn làm phiền Lưu Bạch đang tập trung.
Lật đến trang thứ ba, thì Lưu Bạch đột nhiên thốt lên:
- Cô sẽ bán toàn bộ tranh trong bộ sưu tập của mình cho tôi?!
Mọi ánh nhìn xung quanh liền hướng về bàn của hai người. Lưu Bạch nhận ra mình có hơi lớn tiếng, vội cúi người gần lại, nhỏ giọng:
- Cô nghiêm túc đấy à, Nguyệt Liên?
- Tất nhiên, tôi đã kí bản hợp đồng đó rồi mà. Ngài không có ý kiến gì chứ?
Nàng đặt nhẹ tách trà xuống, chân thành nói tiếp:
- Tôi thật sự biết ơn ngài khi đề nghị mua tranh của một hoạ sĩ vô danh như tôi. Được hợp tác với ngài là vinh dự của tôi.
Lưu Bạch vừa lắng nghe nàng nói vừa đọc tiếp các điều khoản trong hợp đồng. Nàng vừa dứt câu, ánh mắt ông lại nhìn thấy một dòng chữ ngắn ngọn đến khó tin. Ông không kiềm được mà đập xấp giấy xuống bàn, vội vàng chặn lời nàng:
- Này từ từ đã! Chuyện kinh doanh không đem ra đùa được đâu, Nguyệt Liên. Cô chỉ lấy tiền bán tranh gốc là sao? Cô không cần tiền lời từ việc đấu giá à?
- Thứ tôi muốn từ những bức tranh ấy là lời khen của người mua nó, không phải là tiền.
Lưu Bạch hoàn toàn ngỡ ngàng trước câu trả lời không chút do dự của nàng. Nếu ông không đồng ý điều này với nàng, nghĩa là ông không tôn trọng nàng. Lưu Bạch miễn cưỡng rút chiếc bút bi kẹp ở túi áo ra, kí tên vào bản hợp đồng.
Nàng nở một nụ cười hài lòng, rồi đứng dậy đưa tay, chủ ý muốn bắt tay với Lưu Bạch. Ông thấy nàng thật sự vui vì chuyện này, liền thở dài bất lực, chiều theo ý nàng.
- Hợp tác vui vẻ, thưa ngài Lưu Bạch.
- Hợp tác vui vẻ Nguyệt Liên. Cô thật sự khó đoán hơn tôi nghĩ đấy.
Nàng liếc nhẹ chiếc đồng hồ trên tay Lưu Bạch. Cái giây phút cả ba cây kim cùng lúc di chuyển, một tiếng nổ phát ra từ phía đông. Quán cà phê này rất xa với nhà hàng Selena, nhưng từ chỗ nàng vẫn có thể nghe được một chút âm thanh kinh hoàng đó.
Sau đó không lâu, chàng trợ lí của Lưu Bạch thì thầm vào tai ông vài ba câu. Sắc mặt ông liền tái nhợt, sợ hãi. Ánh mắt Lưu Bạch nghi hoặc nhìn thẳng về phía nàng, nhưng ông liền gạt phắt đi suy nghĩ đáng sợ đó. Lưu Bạch vội vàng đứng lên chào tạm biệt nàng, rồi chạy đi đâu đó.
...---------...
“Ông ta tin người quá nhỉ?”
Tinh linh đột nhiên xuất hiện trên vai nàng, nhìn theo bóng lưng Lưu Bạch rời đi, giọng điệu chán nản, khinh thường:
- Con người đúng là dễ bị lay động mà.
Nàng bình thản cầm tách trà trên bàn lên, nhâm nhi một lát, rồi mới đáp lời nó:
- Tôi thấy cô cũng có khác gì đâu chứ.
Tinh linh mở cánh, bay ra trước mặt nàng, giọng hơi bực tức nhưng gắng kiềm lại:
- Ý ngươi là gì?
- Còn không phải sao? Cô cũng đã lay động khi biết sẽ có nhiều người chết hơn vì vụ nổ ở Selena còn gì.
Đôi mắt nàng hé nhỏ, liếc nhìn khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài qua ô cửa sổ. Từ hướng vụ nổ, một hàng xe kéo dài đến tận nơi nàng, bao người chen chúc nhau như ngày tận thế dẫu cho họ có biết hiện tại đã an toàn. Nhìn thấy toàn cảnh này, nàng mới hiểu được vì sao tinh linh lại nói loài người thấp kém.
Nàng rơi vào trầm tư nhưng lại quên mất tinh linh bên cạnh, mà vô tình chọc tức nó nữa rồi. Nó đang rất nghiêm túc, muốn nói chuyện với nàng, nhưng ngay cả ánh mắt nàng cũng không hướng về nó. Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với loài cao quý như tinh linh. Nó nghiến răng, khó chịu nói:
- Là ta đã quá xem trọng ngươi sao?
Không khí xung quanh đột nhiên loãng ra nhanh đến mức khiến tất cả người trong quán đều thay phiên nhau ngã gục xuống. Có lẽ vì nàng ở gần tinh linh nên dường như không bị ảnh hưởng, nhưng trong vô thức, tay nàng lại run rẩy mà làm rơi tách trà.