Sau khi Lưu Bạch rời đi, nàng thảnh thơi về lại chỗ ngồi, chờ người.
- Này, sao ngươi biết Hàn Quốc Đại sẽ đến muộn?
Nàng quay qua, ngạc nhiên nhìn tinh linh nhỏ bên cạnh, như thể chuyện nó hỏi nàng là bất bình thường vậy. Giọng điệu nghi ngờ, hỏi ngược lại nó:
- Cô hỏi tôi đấy à?
- Ánh mắt đó là sao hả?! Nếu không phải tại ngươi liên tục thay đổi tương lai, thì ta cũng chẳng thèm hỏi ngươi đâu.
Nó bực tức quát nàng. Lần này không phải vì nàng làm sai thứ gì cả, chỉ là nó tự cảm thấy một tinh linh cao thượng lại chẳng thể đoán được hành động của con người, thật đúng là nhục nhã. Nàng im lặng, mặc cho nó la mắng, dường như ý nghĩ đó của nó đã viết hết lên mặt. Nàng nhẹ giọng, an ủi nó:
- Cô không cần phải tự hổ thẹn như vậy chứ. Con người còn không hiểu đồng loại của mình, nói gì tinh linh ít tiếp xúc với con người. Tôi chỉ là khá quen với việc thấu hiểu người khác nên dễ dàng đoán được tâm lí mọi người thôi.
- Kiếp trước ngươi làm lừa đảo đấy à?!
Nàng phì cười, trước câu nói ngẫu hứng cùng vẻ mặt như không tin vào tai mình của tinh linh. Có lẽ vì vậy mà nó cũng đã quên đi suy nghĩ tiêu cực kia rồi. Tinh linh nhìn nàng, tự dưng trong lòng lại cho rằng việc được đồng hành cùng nàng cũng không tệ lắm.
- Khi nào thì ngươi chịu trả lời câu hỏi của ta đây hả? Tại sao Hàn Quốc Đại lại đến trễ?
Nó khoanh tay, bĩu môi. Nàng còn định trêu chọc nó thêm một chút, nhưng khi thấy vẻ mặt thật lòng muốn biết của nó, nàng đành phải nói vậy.
- Là do Hàn Liên Sắt đó. Hôm trước tôi mới tìm được bài báo viết về vụ giết người của bà ta. Căn nhà đó hoàn toàn bị thiêu rụi, xác người cũng không còn ở đó mà điều khác thường là toàn bộ người dân xung quanh cũng không nhận ra đám cháy cho đến sáng hôm sau.
- Với khả năng của bà ta lúc đó hoàn toàn không thể làm việc đó, ngươi nghi ngờ Hàn gia giúp bà ta?
- Ừm, vì vậy tôi đã dùng một vài chiêu trò để khiến cánh nhà báo bao vây trụ sở chính của công ty Hàn gia. Theo tôi nghĩ chắc họ có thể giữ chân Hàn Quốc Đại khoảng 20 phút.
Nàng vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn cưới trên tay xuống, cất vào trong túi xách, rồi lật tấm khăn trải bàn trước mặt lên. Ẩn dưới đó là hai lọ thuỷ tinh xếp chồng lên nhau. Hai loại chất lỏng đậm đặc, bí ẩn thu hút ánh nhìn của tinh linh.
- Mấy thứ này là của ngươi à?
- Cô đừng nói chuyện vô lí chứ, tôi mới tới thôi mà. Đây là kế hoạch của Hạ Tinh Lam đấy. Tôi đoán hai ống nghiệm này được liên kết với một nguồn điện làm nóng của nhà hàng. Chỉ cần cô ấy cúp điện đột ngột, thuỷ tinh sẽ vỡ và hai chất đó sẽ tác dụng với nhau. Có lẽ từ trước đến giờ, cô chỉ đi theo Nguyệt Liên nên không biết lí do vụ nổ nhỉ?
Tinh linh chăm chú nghe từng lời nàng nói. Quả thật đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy những lọ thuỷ tinh này. Dựa vào màu sắc và tình hình, cả hai đều có thể dễ dàng đoán được hai chất đó là thuốc tẩy và amoniac, một phản ứng nguy hiểm có khả năng phát nổ vì tạo ra hydrazine.
- Có bằng cách nào đi chẳng nữa, ngươi cũng không được phép ngăn cản Hạ Tinh Lam.
Tinh linh nghiêm túc nhìn nàng, mặc dù nó biết nếu để lượng chất này tác dụng với nhau, thứ khí mà chúng sinh ra có thể hại chết rất nhiều người xung quanh đây.
- Tôi không có ý định đó. Chính tôi cũng muốn chứng kiến phản ứng hoá học này mà. Lẽ ra tôi nên giấu cô việc này thì hơn, bởi vì cô sẽ có ý muốn làm trái quy luật của mình.
Tinh linh định lên tiếng phủ nhận, nhưng liền bị nàng chen ngang:
- Vẻ mặt của cô nói cho tôi biết những điều đó đấy. Chẳng phải chính cô luôn ngăn cản tôi và cho rằng tương lai là thứ không bao giờ được phép thay đổi sao? Cô chỉ có thể trách những người đó vì sao lại quá xui xẻo thôi.
Nó ngỡ ngàng trước lời nói của nàng. Ngay giây phút này, tinh linh mới nhìn thấy rõ vẻ mặt thật sự của cô gái này, một con người vô tình, mưu mô và là kẻ có khả năng điều khiển mọi thứ cho lợi ích của mình.